Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 276: Tâm sự



“Gấp giấy, làm mấy món đồ chơi nho nhỏ là vì sở thích cá nhất. Năm đó khi học đại học tôi từng tham gia vào câu lạc bộ thủ công nghệ, làm cán sự một năm, làm hội phó một năm, làm hội trưởng hai năm, tất nhiên đều biết làm mấy thứ nho nhỏ đó rồi. Còn về khả năng nấu nướng là vì gia đình tôi. Tổ tiên nhà tôi từng là ngự trù, có để lại vài công thức nấu ăn tổ truyền.”

“Cha mẹ tôi dựa vào thứ này, mở một quán ăn, buôn bán không tệ lắm. Tuy rằng tôi cũng học qua một chút, nhưng không định kế thừa gia nghiệp. Anh cũng biết đấy, chuyện nấu ăn này, thi thoảng hứng thú làm một lần thì rất thú vị, nhưng ngày nào cũng làm lại cảm thấy nhàm chán. Cha mẹ tôi cũng hy vọng tôi có thể trở thành nhân viên nhà nước hơn.”

Cố Nam Sóc nhìn quyển sách cô ấy đặt bên cạnh, bật cười: “Cho nên bây giờ cô học thiết kế thời trang?”

“Ừ! Không phải vì đời trước vừa tốt nghiệp chưa lâu đã qua đời, chưa kịp thực hiện khát vọng của mình sao, cho nên đời này muốn tiếp tục hoàn thành. Thật ra đời trước tôi đã học gần hết kiến thức chuyên ngành rồi, chỉ thiếu kinh nghiệp và kỹ năng thôi. Mảng thiết kế này phải dựa vào thiên phú và linh cảm. Xã hội bây giờ không nhất thiết phải có văn bằng đại học, nhưng tôi cảm thấy, có tấm bằng đại học rồi, con đường sau này sẽ dễ đi hơn, vào đại học không chỉ học tri thức, còn có cả mạng lưới quan hệ.”

Giáo viên, bạn học, bạn của bạn, bạn cùng trường… Đều là mạng lưới quan hệ. Chẳng trách, cô ấy lại chọn Kinh Đại. Thật ra nếu muốn học thiết kế thời trang, không nhất thiết phải chọn Kinh Đại, chuyên ngành này không phải chuyên ngành tốt nhất trong trường. Nhưng Tống Giai vẫn lựa chọn Kinh Đại, thứ nhất là vì, tuy rằng chuyên ngành thiết kế ở Kinh Đại không tính là chuyên ngành tốt nhất, nhưng cũng không kém. Thứ hai là vì thanh danh của Kinh Đại, và mạng lưới quan hệ có thể xây dựng.

Cố Nam Sóc gật đầu: “Đúng thế. Cô quy hoạch rất tốt, mục tiêu cũng rõ ràng.”

Khóe miệng Tống Giai cong lên: “Mấy khi được sống lại một đời, đời trước chưa kịp thực hiện, đời này phải cố gắng hoàn thành.”

Nói xong cô ấy lại thở dài: “Cũng không biết khi nghe được tin tôi qua đời, cha mẹ tôi sẽ thế nào. Cũng may tôi vẫn còn một cô em gái.”

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cô hiểu rõ. Cha mẹ cô không phải người bất công, đối xử với cô và em gái đều công bằng như nhau. Đều là con gái, dù còn con út ở bên, cũng không cách nào xua tan được nỗi đau mất đi con trưởng.

Tống Giai buồn bã: “Nếu biết trước, tôi đã không tăng ca, đi đưa văn kiện rồi. Nếu không cũng sẽ không lên cầu vượt Giang Đại, cũng không gặp phải tai nạn giao thông liên hoàn.”

Đáng tiếc, trên đời không có nếu như.

“Đúng rồi, anh thì sao? Anh xuyên tới đây thế nào? Có thể nói không?”

“Cũng trên cầu vượt Giang Đại, bị đ.â.m vào đuôi xe,”

Tống Giai trợn tròn mắt: “Trùng hợp vậy sao?”

Cố Nam Sóc mỉm cười. Hạt châu có thể đưa Tống Giai cùng qua đây với hắn, tất nhiên là vì bọn họ ở rất gần nhau rồi.

“Chúng ta gặp phải tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, tuy rằng tôi không rõ tình hình cụ thể thế nào, nhưng trước khi c.h.ế.t hình như nghe được người xung quanh nói, có tổng cộng bảy chiếc xe đ.â.m vào nhau. Sự cố lớn thế này, chắc chắn người nhà chúng ta sẽ liên hợp lại đòi câu trả lời, không biết người nhà tôi có gặp người nhà anh không nhỉ?”

Cố Nam Sóc lắc đầu: “Chắc là không đâu. Sợ là người nhà tôi sẽ không chạy vạy khắp nơi vì việc này, cùng lắm là nhặt xác cho tôi.”

Tống Giai:…… Nói vậy cô biết tiếp lời thế nào? Người này thảm vậy sao?

“Năm tôi hai tuổi, cha mẹ đã ly hôn. Tôi sống cùng bà nội từ nhỏ, ban đầu bọn họ còn đến thăm tôi, sinh nhật sẽ ở bên tôi, ngày tết ngày lễ sẽ thay phiên nhau tới. Sau này bọn họ có tổ ấm riêng, có gia đình mới, có con cái mới, thì bắt đầu tìm lý do, người này nói không rảnh, người kia nói có việc quan trọng phải làm.”

Tống Giai mấp máy môi: “Xin lỗi!”

“Không sao. Thật ra bọn họ vẫn còn tốt chán. Điều kiện hai nhà đều không tồi, cũng chưa từng quên nghĩa vụ nuôi nấng, mỗi năm đều gửi tiền học tiền ăn đúng hạn, nếu tôi có cần thêm tiền vào việc gì đó, chỉ cần gọi điện thoại nói với bọn họ, bọn họ đều sảng khoái gửi tiền về.”

Nhưng mà chẳng lẽ trẻ con chỉ cần mấy thứ đó sao?

Tống Giai há miệng, muốn an ủi vài câu, lại cảm thấy Cố Nam Sóc đã qua tuổi cần an ủi rồi, bây giờ nhắc lại, chỉ sợ không có được tác dụng an ủi, còn khiến cả hai ngượng ngùng. Vì thế, cô dứt khoát lướt qua đề tài này: “Không nói mấy chuyện không vui này nữa. Trước đó anh nói tôi hiểu biết nhiều, thật ra tôi cảm thấy anh cũng biết rất nhiều. Anh xem, Nam Lân làm ăn rất tốt. Ban đầu tôi còn tưởng rằng anh học thiết kế nội thất, sẽ đi con đường thiết kế cơ.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.