Cố Nam Sóc làm đúng lời hứa hẹn, tới thông báo kết quả cho Tống Giaii đầu tiên. Còn chưa tới gần hắn đã trông thấy Tống Giaii đang đứng dưới cổng ký túc xá phát thẻ người tốt cho một bạn học nam.
Khi nam sinh kia quay đầu đi, vẻ mặt đầy mất mát, dáng vẻ ủ rũ. Còn Tống Giai lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc ngẩng đầu lên thì trông thấy Cố Nam Sóc đang ở cách đó không xa.
Cố Nam Sóc:…… Nghe lén bị bắt tại trận, rất xấu hổ. Hắn thật sự không cố ý, bây giờ trốn đi liệu còn kịp không?
Đã bị phát hiện, Cố Nam Sóc đành hào phóng đứng ra, mắt nhìn theo bóng dáng nam sinh kia, hỏi: “Người theo đuổi cô à? Vẻ ngoài cũng được đấy, ăn mặc không tồi, chắc là hoàn cảnh gia đình khá tốt, bản thân còn là sinh viên Kinh Đại, tài học xem như qua cửa. Vì sao lại không đồng ý?”
Vẻ mặt Tống Giaii có chút cô đơn: “Ai… Những điều anh nói đều chấp nhận được, chỉ là hơi gia trưởng. Có điều gia trưởng là bệnh chung của rất nhiều đàn ông thời đại này. Nhưng tôi không muốn bạn trai mình kiểu như vậy, tôi cảm thấy nuôi dưỡng gia đình không nhất định phải là trách nhiệm của đàn ông, cũng như công việc gia đình không nhất định là của phái nữ. Hai người có thể cùng nhau cố gắng kiếm tiền vì gia đình, cũng có thể cùng nhau làm việc nhà.”
Cố Nam Sóc ngẫm nghĩ một lát: “Tuy rằng ý nghĩ này không phù hợp với tư tưởng của đàn ông đương thời, nhưng chắc chắn vẫn có người có thể tiếp thu.”
Tống Giai gật đầu: “Tôi còn hy vọng nửa kia của mình có thể sóng vai, cùng nhau phấn đầu với tôi, hiểu được suy nghĩ của tôi, tán thành tam quan của tôi, ủng hộ tín niệm của tôi. Nhưng điều kiện trước tiên vẫn phải là hai bên đều có tình cảm với nhau.”
Mọi thứ đều thích hợp, như vậy hơi khó. Đặc biệt là tư tưởng, tam quan, tín niệm của Tống Giai bị ảnh hưởng bởi đời sau. Ở phương diện này, không phải không thể tìm được người hoàn toàn phù hợp, nhưng thật sự không dễ dàng. Đặc biệt là dù mọi mặt phù hợp, vẫn chưa chắc hai bên đều có tình cảm với nhau.
Cố Nam Sóc cứng họng.
Tống Giai nhún vai: “Với điều kiện ấy, khả năng đời này tôi ế chồng rồi! Nhưng tôi thà ế cũng không ẩu, nếu không tìm được, sống một mình cũng khá tốt, tôi không muốn thỏa hiệp. Đúng rồi, sao anh lại tới đây?”
“Không phải trước đó đã hứa với cô, khi nào bên Vinh Thành có kết quả sẽ nói cho cô đầu tiên sao.”
“Tôi biết rồi, Cố Kiều đã bị công an mang đi, còn mang đi trước mặt thầy trò toàn trường.”
Tống Giai chớp chớp mắt, hai người nhìn nhau cười. Có thể thấy được, khi ấy sắc mặt Cố Kiều khó coi tới mức nào.
Vui sướng khi người ta gặp họa xong, Tống Giai nói tiếp: “Bây giờ anh có thời gian rảnh không? Tôi mời anh bữa cơm, coi như cảm ơn anh đã giúp tôi.”
“Không cần. Tôi đối phó Cố Kiều không phải vì giúp cô, mà là giúp chính mình. Cô ta có thù oán với nhà chúng tôi, nếu để cô ta tiếp tục lớn mạnh, nhà chúng tôi sẽ không được yên ổn.”
Tống Giai lắc đầu: “Tôi cảm ơn anh không chỉ vì chuyện này, còn cả chân tôi, và…”
Tống Giai trầm mặc một lát, mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Cố Nam Sóc: “Cùng ngày Cố Kiều bị mang đi, tôi đã gặp mặt cô ta. Cô ta thiết kế ngã vào trong lòng tôi, tiếp xúc với tôi khoảng bốn năm phút, khi đứng dậy, sắc mặt cô ta vô cùng khiếp sợ, cũng vô cùng thất vọng. Giống như vốn dĩ có thể lấy được thứ gì đó từ chỗ tôi, cuối cùng lại không lấy được.”
Cố Nam Sóc nhìn thẳng cô ấy, sắc mặt bình thản, không né không tránh.
Tống Giai thầm nghĩ: Quả nhiên.
Tất cả những chuyện này đều có liên quan với Cố Nam Sóc, hắn có biện pháp khắc chế Cố Kiều.
Từ khi nhận thấy vết thương ở chân mình bắt đầu khỏi với tốc độ nhanh bất thường, cô đã bắt đầu nghi ngờ. Nhân cơ hội Cố Kiều chạy tới ngất xỉu trong lòng mình, vốn dĩ cô ấy có thể tránh đi, nhưng không biết vì sao ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại đứng yên ở đó không cử động, để mặc đối phương lôi kéo mình. Trong lòng có nghi vấn, cô muốn nghiệm chứng. Kết quả đúng như suy đoán của cô.
Tống Giai không tiếp tục đào bới đến cùng, cũng không hỏi Cố Nam Sóc đã làm thế nào, dù sao đó cũng là bàn tay vàng của người ta, cô nhận ân tình này là được, không cần tìm hiểu quá nhiều.
Hai người đi cùng nhau ra khỏi vườn trường, chọn quán ăn gần đó, cách trường học không xa. Mặt tiền cửa hàng không lớn lắm, nhưng trang hoàng rất tinh xảo, món ăn cũng đủ sắc đủ vị, trong đó có hai món đặc biệt của chủ quán là vịt bát bảo và đài sen đậu hủ là ngon miệng nhất. Cố Nam Sóc không nhịn được nếm nhiều thêm vài miếng, càng nếm càng cảm thấy hương vị quen thuộc.
Tống Giai nhìn ra được nghi hoặc của hắn, cười nói: “Hai món đồ ăn này đúng là rất giống hương vị tôi nấu, là tôi bán công thức nấu ăn cho bọn họ.”
Cố Nam Sóc kinh ngạc: “Sao thứ gì cô cũng biết thế?”