“Tôi học thiết kế là vì công ty cha tôi làm cái ngành này. Vì muốn lấy lòng ông ấy, khi học đại học, tôi còn cố ý nói với ông ấy, tôi có năng lực có thể tới công ty ông ấy giúp đỡ một tay. Đúng là tôi cũng giúp được ông ấy không ít. Tôi cho rằng làm vậy ông ấy sẽ nhìn tôi bằng con mắt khác. Nhưng ông ấy vẫn lạnh nhạt như cũ, rõ ràng là cha con, lại không khác gì cấp trên cấp dưới.”
“Sau đó, em trai tôi thi đại học, cậu ta thi không tốt như tôi, không đỗ học đại học danh tiếng như tôi, cũng không học thiết kế, mà học chuyên ngành máy tính chẳng hề liên quan. Vậy mà ông ấy lại vui vừng đến mức phát phúc lợi cho toàn bộ công nhân viên trong công ty, còn mở tiệc chúc mừng. Khi đó cuối cùng tôi mới hiểu ra, có đôi khi giữa cha mẹ và con cái cũng phải có duyên phận. Bọn họ có thương tôi hay không, có coi trọng tôi hay không, không liên quan tới tiệc tôi có xuất sắc hay không, có thể thừa kế gia nghiệp hay không. Cho nên sau khi tốt nghiệp tôi đã tự mình đứng ra gây dựng sự nghiệp, mở một chuỗi trung tâm giáo dục mầm non.”
Tống Giai:…… Vốn dĩ định lướt qua đề tài này, ai ngờ vòng đi lại vòng về.
Cố Nam Sóc khẽ cười: “Cô đừng dùng vẻ mặt ấy nhìn tôi. Có lẽ năm đó tôi còn có chút mất mát, nhưng lâu như vậy rồi, đã không còn để ý từ lâu. Huống chi, thật ra cha mẹ tôi không xấu, ít nhất chưa từng khắt khe với tôi. Trước đây khi tôi vừa mới vào đại học, chỉ là cậu thiếu niên mười mấy tuổi, tuy rằng có chút năng lực, nhưng nếu không phải cha tôi làm giám đốc công ty, làm gì có ai sẽ trọng dụng tôi?”
“Làm việc ở công ty bốn năm, cha tôi cũng cho tôi đãi ngộ rất công bằng. Mẹ tôi vẫn gửi tiền sinh hoạt phí đều đặn cho tôi, không hề cảm thấy tôi đã có thể tự mình kiếm tiền nên cắt xén. Tiền tôi kiếm được đều tự mình tiết kiệm, bà ấy và cha tôi vẫn luôn nuôi tôi tới năm tôi tốt nghiệp đại học. Khi tốt nghiệp còn hỏi tôi có muốn học lên thạc sĩ hay không, nếu tôi muốn tiếp tục học, bọn họ sẽ tiếp tục nuôi dưỡng. Cho nên so với những người cha mẹ cực phẩm có mới quên cũ khác, có phải là cha mẹ tôi đã rất không tồi rồi không?”
Tống Giai gật đầu, nhìn về phía Cố Nam Sóc, vậy mà cả hai lại đồng thời nghĩ tới một câu: “Nhìn lên không bằng ai, nhìn xuống không ai bằng mình.”
Sau khi đồng thanh nói ra, hai người nhìn nhau, bật cười.
Cười xong, Cố Nam Sóc sửng sốt, đột nhiên hắn nhận ra, hình như đã rất lâu rồi hắn không tâm sự với ai thoải mái như vậy. Những chuyện hắn vừa nói đều là bí mật, căn bản không thể nói với người khác. Nếu nói ra với Cố Nam Thư, Cố Nam Huyền, chắc chắn với tính tình của hai chị em, sẽ cho rằng hắn bị bệnh rồi. Ngoài hai người ra, thân thiết gần gũi với hắn nhất chỉ có ba đứa cháu trai, còn trông cậy ba đứa nhóc hiểu được hắn sao?
Cho nên người duy nhất hắn có thể thoải mái tâm sự tất cả, chỉ có mình Tống Giai.
Khả năng Tống Giai cũng đã nhận ra bi ai này, rất lâu sau hai người đều không nói gì.
Sau khi ăn xong, bọn họ ra khỏi phòng thì đụng phải hai vị khách vừa từ tầng dưới đi lên, một nam một nữ, nam khoảng hơn bốn mươi tuổi, vẻ ngoài mỡ màng, còn nữ lại chính là Hồ Dao Hoa.
Sáu con mắt nhìn nhau, ai nấy đều khiếp sợ. Không ai ngờ sẽ gặp phải đối phương ở chỗ này. Cơn khiếp sợ đi qua, Cố Nam Sóc và Tống Giai nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Hồ Dao Hoa thì nghiêng người, trốn tránh ánh mắt bọn họ.
Người đàn ông kia nghi ngờ hỏi: “Ba người quen biết nhau à?”
Không đợi? Cố Nam Sóc và Tống Giai mở miệng, Hồ Dao Hoa đã nói trước: “Không quen biết.”
Cố Nam Sóc & Tống Giai:…… Được rồi, không quen biết thì không quen biết.
Sau đó bốn người lướt qua nhau.
Thấy Cố Nam Sóc và Tống Giai không vạch trần thân phận của mình, Hồ Dao Hoa thở phào nhẹ nhõm. Cô ta đang đóng giả một đóa hoa ngây thơ hồn nhiên trước mặt người đàn ông này, không muốn đối phương biết về quá khứ của mình. Tuy rằng như vậy, nhưng trong lòng cô ta vẫn có chút không thoải mái.
Sau khi rời khỏi huyện Nguyên Hoa, cô ta đã tới Bằng Thành. Lúc đó cô ta định đi tìm Cố Nam Sóc. Cô ta không cách nào tiếp nhận sự thật mình tham cái nhỏ bỏ mất cái lớn, từ bỏ vị hôn phu có bản lĩnh lớn, chọn kẻ bất tài Cố Tứ Tường. Cô ta muốn nối lại tiền duyên với Cố Nam Sóc.
Nhưng sau khi tới trước cửa xưởng đồ chơi Nam Lân, cô ta lại không biết mình nên làm thế nào. Tìm lý do vào xưởng thì dễ, nhưng sau khi vào rồi thì thế nào? Khi gặp Cố Nam Sóc phải nói ra sao? Trước đây khi từ hôn, hắn đã chính miệng hỏi qua ý kiến của mình, trước khi mình kết hôn với Cố Tứ Tường còn ồn ào huyên nào như vậy, dù muốn tìm lý do thoái thác cũng không được…
Bản thân như vậy, Cố Nam Sóc còn bằng lòng tiếp thu sao?