Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 270: Điểm thi



Tứ hợp viện.Cố Nam Sóc còn chưa vào nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn mê người rồi. Trên bàn ăn đặt trong sân đã bày vài món ăn, có thịt kho tàu, có vịt xào bia, thịt heo cháy tỏi, có nộm…

Cố Minh Huy, Cố Minh Hiên và Cố Minh Cảnh đều ngồi vây quanh bàn ăn, cổ ngẩng lên nhìn về phía phòng bếp, ánh mắt trông mong. Thậm chí Cố Minh Cảnh đã bắt đầu nuốt nước miếng không ngừng, Cố Nam Huyền ở bên cạnh xoa tay hầm hè, giống như chuẩn bị ăn thả cửa một bữa.

Lúc Tống Giaii và Cố Nam Thư bưng hai món ăn cuối cùng ra ngoài, mới phát hiện ra Cố Nam Sóc đã về.

Cố Nam Thư cười rộ lên: “Về đúng lúc chuẩn bị ăn cơm. Mau đi rửa tay đi!”

Cố Nam Sóc vừa đi vừa nói: “Chân Tống Giai vẫn đang bị thương đó, sao mọi người lại để khách xuống bếp nấu ăn thế?”

Tống Giai giơ chân lên: “Sắp khỏi rồi. Cũng kỳ quái thật, trước kia mỗi lần tôi bị thương đều rất lâu mới khỏe lại, lần này vết thương ở chân lại khỏi nhanh bất ngờ. Bây giờ mới sang ngày thứ ba, tuy rằng vẫn chưa chạy nhảy được, nhưng đi chậm một chút đã không thành vấn đề, không ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày rồi.”

Cố Nam Sóc sửng sốt, trên mặt lại không chút gợn sóng, chỉ đáp lại thờ ơ: “Vậy vẫn phải nghỉ ngơi, chú ý nhiều chút.”

Tống Giai gật đầu: “Tôi biết mà. Đám Minh Huy thích đồ ăn tôi nấu, tôi cũng thích nấu ăn.”

Ba đứa nhóc lập tức mở miệng phụ họa: “Chị Giai Giai nấu ăn ngon nhất.”

“Em thích nhất món xương sườn chị Giai Giai nấu.”

Cố Minh Cảnh còn ôm lấy cánh tay Tống Giai: “Chị Giai Giai, chị làm thím Ba của em được không? Như vậy chị có thể ở lại nhà chúng em, ngày nào cũng nấu ăn cho chúng em rồi.”

Nghe thấy câu này, Cố Nam Sóc và Tống Giai đều hơi xấu hổ, Cố Nam Thư vội vàng kéo Cố Minh Cảnh lại: “Nói bậy cái gì thế! Hóa ra thím Ba tương lai trong lòng cháu, chính là đầu bếp chuyên dụng cho cháu à?”

Nói xong lại vỗ cho cậu bé một cái: “Cháu như vậy, ai thèm làm thím Ba cho cháu. Mau ăn cơm đi, nhiều đồ ăn ngon như vậy chưa đủ chặn miệng cháu sao?”

Vốn dĩ Cố Minh Cảnh còn đang ấm ức, nhưng được Cố Nam Thư nhét cho một miếng xương sườn, lại lập tức vui vẻ, tốc độ lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Một bữa cơm chủ khách đều vui. Sau khi ăn xong, Cố Nam Sóc đưa mắt ra hiệu, gọi Tống Giai qua chỗ khác, nói ra chuyện nhà họ Du.

Tống Giai nghe xong, rất thổn thức.

“Từ kinh thành đến Vinh Thành, ngồi tàu hỏa phải mất bốn năm ngày, cả đi cả về ít nhất phải tốn mười ngày. Tôi còn bận học, không thể xin nghỉ lâu như vậy, sợ là không đi được.”

Tất nhiên là Cố Nam Sóc biết rõ điểm này: “Tôi đi là được rồi. Sau khi quay về sẽ nói cho cô biết kết quả đầu tiên.”

Tống Giai gật đầu, chỉ có thể như vậy.

Ba ngày sau, Cố Nam Sóc nhận được điện thoại của Nguyễn Thành Trạch.

Ngày 7 tháng 10, bọn họ xuất phát tới Vinh Thành.

Có lẽ là vì nhà họ Nguyễn đã nói chuyện trước với bên này, nên tất cả quá trình đều vô cùng thuận lợi, người phụ trách cũng nhanh chóng bắt tay vào điều tra, cùng ngày đã đưa ra kết quả.

“Điểm của cô không phải 267, mà đúng là 445.”

445?

445 chính là số điểm của Cố Kiều, Du Uyển khiếp sợ không thôi.

Nguyễn Thành Trạch đỡ cô ấy: “Nếu con bé thi được 445, vì sao lại biến thành 267?”

“Bên này tôi điều tra được, là khi nhập điểm, đã nhập nhầm thành tích của cô ấy với một thí sinh khác. Nhưng bài thi gốc tôi vẫn giữ ở đây, tôi kiểm tra bài thi gốc mới phát hiện ra vấn đề.”

Cánh môi Du Uyển run rẩy, hỏi: “Thí sinh khác kia là?”

“Cố Kiều!”

Nghi vấn trong lòng đã được chứng thực, Du Uyển vô thức lui về phía sau một bước, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, khóc không thành tiếng: “Cha, con thi đỗ, con thi đỗ! Cha, con xin lỗi! Con xin lỗi!”

Rõ ràng là cô ta thi đỗ, lại bị nhầm điểm. Nếu không có nhầm lẫn này, sao cần phúc khảo, nếu không đi phúc khảo, sao nhà bọn họ lại xảy ra chuyện?

Du Uyển khóc không kềm chế được, cảm thấy trái tim đau đớn như bị bóp nghẹt.

Nguyễn Thành Trạch trấn định hơn cô ấy nhiều, hỏi rõ vấn đề mấu chốt: “Là ngoài ý muốn hay có người cố tình?”

Đây mới là trọng điểm.

Đối mặt với ánh mắt thâm trầm của Nguyễn Thành Trạch, người phụ trách sửng sốt một lát, sau đó khẽ nhíu mày: “Không biết nữa, chỗ chúng tôi sẽ tự điều tra. Anh yên tâm, nhất định sẽ cho các anh một câu trả lời vừa ý.”

Nguyễn Thành Trạch nhìn về phía phòng hồ sơ sau lưng: “Từ giờ trở đi, tôi không hy vọng có ai khác vào phòng hồ sơ này, bài thi gốc và toàn bộ hồ sơ đều niêm phong lại. Anh cũng đừng vội đi, làm phiền rồi, rất xin lỗi vì đã chiếm dụng thời gian của anh. Còn nữa, mượn điện thoại trong phòng làm việc của các anh một chút.”

Ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng giọng nói lại kiên định không cho người ta quyền từ chối.

Rõ ràng là không tin tưởng, không muốn bọn họ tự điều tra mà. Người phụ trách hơi mất hứng, nhưng nghĩ tới lời dặn dò của cấp trên, lại nhìn về phía Du Uyển đang gào khóc không ngừng, còn bí thư Du vẫn đang hôn mê bất tỉnh vì chuyện này, anh ta cũng có thể thông cảm được. Anh ta chỉ ra ngoài cửa: “Điện thoại ở phòng bên cạnh, mời anh.”

Nguyễn Thành Trạch gật đầu đi ra ngoài, không lâu sau đã quay trở lại, đỡ Du Uyển ngồi lên ghế, vỗ lưng trấn an cô ấy, nhưng không nói thêm một chữ nào.

Mười phút sau, năm sáu đồng chí công an tới, Nguyễn Thành Trạch mới đứng dậy vươn tay với người đứng đầu: “Cục trưởng Ngụy, vất vả rồi!”

Cục trưởng Ngụy khoảng hơn năm mươi tuổi, nhìn qua ít nhất có thể cùng lứa với cha Nguyễn Thành Trạch, nhưng khi đối mặt với anh ta lại mang dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng: “Không vất vả, không vất vả! Việc nên làm. Ở ngay địa bàn của mình, thành tích thi đại học của con gái bí thư lại bị tráo đổi, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, đừng nói Vinh Thành, mà toàn bộ tỉnh Lâm Xuyên chúng ta đều mất mặt. Anh Nguyễn yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ điều tra rõ việc này.”

“Cảm ơn cục trưởng Ngụy.”

“Anh Nguyễn khách sáo rồi, đây là việc thuộc phận sự của tôi.”

Nguyễn Thành Trạch nhường đường cho công an có điều kiện làm việc, tự mình đưa Du Uyển ra phòng ngoài chờ đợi.

Cố Nam Sóc cũng đi theo: “Bây giờ hai người định làm thế nào?”

“Bên này chỉ cần thu thập xong chứng cứ, những chuyện khác không vội, đợi công an điều tra ra kết quả rồi tính. Quan trọng nhất hiện giờ chính là phải chăm sóc cô dượng đang ở thủ đô. Dượng xảy ra chuyện, vị trí bí thư không thể vẫn luôn bỏ trống, người mới nhậm chức này là bạn tri kỷ với dượng, có quan hệ không tệ với nhà chúng tôi, tôi sẽ nhờ ông ấy để ý kỹ bên này.”

“Tôi định hôm nay sẽ mua vé tàu quay về thủ đô, xem trường Kinh Đại nói thế nào. Nếu có thể giải quyết hòa bình, đương nhiên là tốt nhất. Bây giờ đã khai giảng hơn một tháng, bỏ lỡ nhiều tiết học như vậy, tôi chỉ sợ… Tóm lại, có thể sớm ngày nào hay ngày đó.”

Có bí thư mới nhận chức để ý tới việc này rồi, có lẽ sẽ không có ai dám gian lận, sắp xếp như vậy rất thích hợp.

Hai mắt Cố Nam Sóc lóe lên, ánh mắt hiện ra vẻ tinh ranh, mới được phong cảnh vẻ vang ở thủ đô chưa đầy hai tháng đã bị đánh trở lại nguyên hình. Cố Kiều sẽ thế nào nhỉ? Hắn có chút chờ mong rồi đấy!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.