Người thanh niên trẻ tuổi đẩy bà Du vào phòng, vươn tay về phía Cố Nam Sóc: “Chào anh, tôi là Nguyễn Thành Trạch!”
“Cố Nam Sóc!”
“Những lời anh nói với Uyển Nhi, tôi với cô đứng ngoài cửa đã nghe hết rồi. Cảm ơn anh! Từ khi cô dượng xảy ra chuyện, Uyển Nhi vẫn luôn sa sút tinh thần, không dám đối mặt với bản thân. Có đôi khi cả ngày đều không nói câu nào. Khi chúng tôi nhận được tin tức chạy tới, thời hạn phúc khảo đã qua rồi.”
“Không phải chúng tôi không muốn nhờ cậy quan hệ. Nhưng khi đó Uyển Nhi rất kháng cự, cảm xúc không ổn định, chúng tôi sợ kích thích con bé, nên không dám nhắc tới chuyện ấy. Tuy rằng thi đại học quan trọng, nhưng bỏ lỡ lần này vẫn còn lần sau, con người mới là quan trọng nhất. Bởi vậy, sau khi suy nghĩ, chúng tôi quyết định tạm thời để con bé bình tĩnh lại trước.”
Phía bên kia, cảm xúc của hai mẹ con đã dịu đi, bà Du bảo Nguyễn Thành Trạch tới chỗ Du Uyển, còn mình thì đẩy xe qua nói câu cảm ơn Cố Nam Sóc, sau đó hỏi lại: “Cậu tới đây vì Cố Kiều à?”
Cố Nam Sóc nói thẳng không cố kỵ: “Vâng!”
Bà Du hơi nhíu mày: “Cố kiều ở nhà chúng tôi m ấy tháng, vẫn luôn rất ngoan ngoãn, rất nghe lời. Uyển Nhi bị chúng tôi chiều hư, là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước. Cố Kiều lại khác, con bé giúp chúng tôi làm việc nhà, giúp chúng tôi thu dọn đồ đạc, miệng cũng ngọt, còn thường xuyên giúp đỡ hàng xóm, mọi người đều rất thích con bé, nhưng tôi…”
“Không sợ cậu chê cười, thật ra chính tôi cũng không biết bản thân làm sao. Về lý thuyết, con bé từng giúp Uyển Nhi, còn giúp đỡ mẹ chồng tôi, đúng là có ơn với nhà tôi, tôi nên mang ơn đội nghĩa đối phương mới đúng. Trước kia đúng là tôi cũng từng muốn coi con bé như một đứa con gái khác của mình, nhưng dần dần tôi phát hiện ra, con bé đối xử tốt với người khác đều mang theo cảm giác cố ý. Nhưng cũng không có gì kỳ quái, dù sao con bé cũng không phải người nhà họ Du, còn mới tới, trong lòng thấp thỏm cũng có thể hiểu được.”
“Nhưng thái độ ấy con bé không chỉ đối với mình cúng tôi, đối với người ngoài cũng vậy. Đặc biệt là những việc con bé giúp đỡ hàng xóm láng giềng, khiến tôi luôn có cảm giác không phải con bé thật lòng muốn giúp người ta, mà là muốn thông qua việc giúp đỡ người khác đạt được thứ gì đó. Nhưng rõ ràng là con bé không chịu nhận bất cứ thù lao nào, dần dần, tôi cảm thấy có lẽ mình nghĩ nhiều rồi, cũng tự trách bản thân vì nghĩ xấu cho ân nhân. Tôi cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng vẫn không có cách nào thổ lộ tình cảm chân thành với đối phương như cũ. Con bé luôn mang tới cho tôi cảm giác cổ quái không miêu tả được.”
“Tôi cũng không biết bản thân mình làm sao, chỉ nghĩ giữa người với người có duyên phận, có lẽ tôi với con bé không có duyên phận này. Uyển Nhi nói con bé đã trả lời đúng hết, thành tích sẽ không kém như vậy, khi đó chúng tôi chỉ nghĩ bài thi bị chấm lỗi, chưa từng nghĩ là do người khác cố ý giở trò quỷ.”
“Bởi vì cho dù muốn mạo danh thay thế thành tích thi đại học của người khác, đa số đều sẽ chọn ra tay với nhân vật vô danh tiểu tốt, gia đình không quyền không thế. Gia đình như nhà chúng tôi, người khác không dám. Nhưng nếu đối phương là Cố Kiều thì…”
Bà Du dừng lại, không nói tiếp.
“Phải điều tra mới biết được.”
Bà Du gật đầu. Thấy Nguyễn Thành Trạch dẫn Du Uyển qua bên này, Cố Nam Sóc hỏi: “Không biết mọi người định khi nào đi phúc khảo?”
Nguyễn Thành Trạch khẽ vỗ về Du Uyển, trả lời thay cô ấy: “Uyển Nhi thi đại học ở Lâm Xuyên, chắc chắn phải về bên đó điều tra. Bây giờ đã qua lâu như vậy rồi, tôi phải khơi thông quan hệ trước. Sức khỏe của cô vẫn chưa tốt lên, không thể đi xa, tôi sẽ sắp xếp người qua đây chăm sóc, sau đó tự mình dẫn Uyển Nhi đi một chuyến.”
Cố Nam Sóc đưa ra thỉnh cầu đúng lúc: “Không biết tôi có thể đồng hành với hai người hay không? Chân tướng hai người muốn tìm hiểu, tôi cũng muốn biết rõ.”
Nguyễn Thành Trạch nhìn về phía bà Du, được bà Du ra hiệu đồng ý, liền nói: “Có thể.”
Cố Nam Sóc lấy giấy bút ra viết xuống số điện thoại nhà mình, đưa qua: “Khi nào hai người xác định thời gian, thì gọi điện nói với tôi.”
“Được!”
“Cảm ơn! Vậy không làm phiền mọi người nữa, tôi xin phép đi trước!”
Bà Du ở phía sau, dột nhiên gọi hắn lại: “Chờ một chút!”
“Còn chuyện gì sao?”
Bà Du do dự một lát, sau đó mới mở miệng: “Cậu là Cố Nam Sóc?”
“Vâng!”
“Tôi có thể hỏi tên mẹ cậu là gì, được không?”
“Liễu Như Ngọc!”
Trên mặt bà Du lộ ra vẻ thất vọng, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Cố Nam Sóc, bà ấy ngượng ngùng nói: “Chỉ là cảm thấy vẻ ngoài của cậu có vài phần giống với người quen cũ của tôi. Nhưng người bạn này của tôi không phải họ Liễu, tên cũng không phải Liễu Như Ngọc.”
Cố Nam Sóc mỉm cười: “Thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có. Đừng nói vẻ ngoài có vài phần tương tự, người không có quan hệ lại giống nhau tới chín phần cũng có.”
Bà Du gật đầu: “Đúng thế, người đó đã mất lâu rồi, năm nào chúng tôi cũng đi viếng mồ mả cho cô ấy. Tôi nghĩ nhiều rồi, xin lỗi!”