Cố Kiều ngây người. Vất vả lắm cô ta mới tìm được cơ hội, kéo Tống Giai bị té xỉu vào lòng trước mặt bao nhiêu người, túm chặt đối phương, kéo dài đủ thời gian tiếp xúc hệ thống yêu cầu, nhưng hệ thống lại nói thế nào? Không cách nào thu lấy vận may?
“Hệ thống, vì sao không cách nào thu lấy? Tôi với Tống Giai tiếp xúc thân thể diện tích rất lớn, trước đây khi ôm Hồ Dao Hoa, chỉ mất ba phút đã thành công rồi, lần này ta đã kéo dài ít nhất bốn phút, sao lại không thể thu lấy?”
“Hệ thống chỉ có có thể thông báo cho ký chủ kết quả, đúng là không thể thu lấy, không rõ nguyên nhân.”
Cố Kiều hít sâu một hơi: “Ta nhớ rõ trước đó không lâu, ta mới cho ngươi lên cấp bốn. Khi còn ở cấp ba, ngươi nói không biết, bây giờ ngươi vẫn không biết?”
“Nếu ký chủ muốn biết rõ nguyên nhân, cần nâng cấp hệ thống lên cấp sáu.”
Cấp sáu? Hai mắt Cố Kiều tối sầm lại.
Có điểm năng lượng nhà bí thư và nhà họ Sở cống hiến, bây giờ số điểm năng lượng trong tay cô ta không ít, cũng không nhất thiết phải nhằm vào Tống Giai, nhưng sau khi trải qua một lần danh vọng tan nát dẫn tới phản phệ, lúc nào cô ta cũng sợ hãi lại bị thêm một lần, luôn muốn tích trữ nhiều năng lượng một chút mới yên tâm.
Sau khi thu được giá trị vận may của nhà bí thư và nhà họ Sở, vốn dĩ cô ta cho rằng ở thủ đô này người có vận may nơi nơi đều có, người thi đỗ được Kinh Đại càng là người bất phàm.
Nhưng thật ra không phải thế. Có lẽ đúng là giá trị vận may của bọn họ đều không thấp, nhưng nếu không có Nguyên Ứng giới thiệu, căn bản cô ta không tiếp xúc được với những người ấy. Mà người thi đỗ Kinh Đại, cũng không phải ai nấy đều có thể thành công, đều có sự nghiệp vẻ vang, sự nghiệp cũng phân chia lớn nhỏ. Ít nhất cô ta đi dạo quanh vườn trường một tuần, không ngừng tiếp xúc với các bạn học khác, xem xét giá trị vận may của bọn họ, nhưng tới nay vẫn chưa phát hiện ra một ai có giá trị vận may lớn như Tống Giai.
Hơn nữa cô ta từng thua thiệt trên người Tống Giai một lần, trong lòng không phục, nên muốn thử lại lần nữa. Dù sao đã giải quyết xong nhà họ Sở rồi, với quan hệ giữa cô ta và Nguyên Ứng hiện giờ, trong thời gian ngắn không cách nào tìm được cơ hội tiếp xúc với người nào có địa vị cao, nên Tống Giai đã biến thành lựa chọn tốt nhất của cô ta.
Cô ta nhịn đau dùng một tấm thẻ đạo cụ, lại không đạt được kết quả mong muốn, mỗi tháng trên cùng một người, chỉ có thể sử dụng thẻ đạo cụ một lần. Cô ta không thể không nghĩ ra biện pháp khác, nhưng lại luôn xuất hiện các tình huống ngoài ý muốn, không phải bạn học Tống Giai ở gần, thì là Cố Nam Huyền.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Cố Kiều hiện lên vẻ ác độc. Không ngờ Cố Nam Huyền cũng thi được tới thủ đô, số mệnh tốt thật đấy.
Cô ta đã thử vài lần, đã dùng hết thủ đoạn, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội tiếp xúc với Tống Giai, vậy mà kết quả hệ thống lại nói với cô ta không thể thu lấy? Vậy cố gắng của cô ta suốt thời gian qua là cái gì?
Cố Kiều khó chịu, không cam lòng, cũng bất bình.
“Cố Kiều! Cố Kiều, cậu ở đâu?”
Có tiếng gọi vang lên ngoài cửa, Cố Kiều ổn định lại tâm trạng, nở nụ cười tiêu chuẩn ra mở cửa, người tới là lớp trưởng lớp cô ta.
“Thầy Nghiêm bảo cậu tới phòng giáo vụ một chuyến, nói là chủ nhiệm tìm cậu.”
Bình thường chủ nhiệm giáo dục rất ít khi trực tiếp gặp mặt học sinh, Cố Kiều rất nghi hoặc: “Có chuyện gì sao?”
Lớp trưởng cũng không biết: “Tớ không biết, tớ chỉ chuyển lời giúp thấy giáo Nghiêm.”
Khi Cố Kiều vào phòng, lập tức phát hiện ra bên trong đã có vài người, không chỉ có thầy giáo Nghiêm và hai vị chủ nhiệm, còn có thêm ba vị công an. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô ta có chút căng thẳng, dự cảm xấu lập tức dâng lên.
Chủ nhiệm mở miệng trước: “Bạn học Cố Kiều, em đừng sợ, mấy đồng chí công an này chỉ tới hỏi em một số chuyện mà thôi.”
Người công an dẫn đầu bước đến: “Gần đây chúng tôi đang điều tra một vụ án, một đồng chí giáo viên nhân dân ăn trộm thành quả nghiên cứu của không ít đồng nghiệp trong trường, chẳng những giả mạo thành tích của mình, hãm hại người khác, còn lợi dụng chức quyền tạo thế cho con nhà mình, lấy bài thi đại học môn văn của một thí sinh ưu tú trong kỳ thi đại học năm nay, nói là do con mình viết, gửi cho tòa soạn báo thủ đô. Bạn học Cố Kiều nhìn xem.”
Công an đưa một tờ báo qua, Cố Kiều không hiểu ra sao, chuyện này thì có liên quan gì với cô ta? Bài văn ưu tú trong kỳ thi đại học? Hay là bài văn này là…
Đột nhiên Cố Kiều nghĩ tới một khả năng.
Sau đó cô ta lại nghe thấy công an hỏi tiếp: “Theo lời khai của giáo viên kia, bài văn ưu tú đối phương ăn trộm, tác giả là Cố Kiều, là thí sinh tỉnh Lâm Xuyên, thi đỗ Kinh Đại. Có điều, đối phương là người chấm thi đại học cho các thí sinh tỉnh Lâm Xuyên, số lượng bài thi khổng lồ, lấy trộm không chỉ một bài này. Để tránh sai lầm, chúng tôi phải tự mình qua đây xác nhận lại một chút. Xin hỏi bài văn này là do cô viết, đúng không?”
Hai mắt Cố Kiều sáng lên! Bài văn này không phải do cô ta viết, nhưng nhìn từ cách hành văn tới cách lập ý, chắc là của Du Uyển. Sau khi thi đại học xong, Du Uyển từng so đáp án với cô ta, khi đó cô ta đã có kế hoạch, bởi vậy không nói sự thật với Du Uyển, nhưng Du Uyển thì không. Tuy rằng Du Uyển không đọc lại chính xác từng câu từng chữ cho cô ta nghe, nhưng cũng nói rõ phương hướng lập ý cơ bản, gầ như nhất trí với áng văn chương này.
“Bạn học Cố Kiều. Gần đây tòa soạn báo thủ đô đang tiến hành cuộc thi viết văn trong lứa tuổi thiếu niên, bài văn này được hạng nhất. Nếu chứng thực nó là của cô, vậy thì vinh dự và tiền nhuận bút, chúng tôi đều sẽ lấy về giúp cô.”
Hai mắt Cố Kiều sáng ngời, vốn dĩ đang lo lắng lập tức đổi sang động lòng.
“Tôi xem qua rồi, đúng là do tôi viết.”
Công an cười rộ lên: “Nếu như vậy, sợ là cô phải đi theo chúng tôi một chuyến rồi.”