Cánh mũi Du Uyển chua xót, nước mắt chảy xuống ào ào.
Cố Nam Sóc chỉ có thể vừa đưa khăn giấy vừa an ủi: “Đừng nghĩ như vậy, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không phải lỗi của cô.”
Chờ cảm xúc của Du Uyển dịu đi, Cố Nam Sóc mới hỏi tiếp: “Dựa theo điểm số cô tính, cô cảm thấy bản thân thi được bao nhiêu điểm? Có phải không chênh lệch lắm với số điểm Cố Kiều thi được hay không?”
Du Uyển kinh ngạc há hốc miệng: “Anh… Anh nói vậy là có ý gì?”
Cố Nam Sóc không trả lời, mà hỏi tiếp: “Cô cũng đăng ký nguyện vọng vào Kinh Đại à?”
“Ừ!”
“Cố Kiều cũng đăng ký nguyện vọng như vậy?”
Du Uyển gật đầu: “Ừ, cô ấy nói muốn cố gắng một lần, cũng muốn được học chung trường với tôi.”
“Với thành tích của cô ta, cô cảm thấy cô ta có thi đỗ được không?”
“Ngày thường thành tích của cô ấy không nổi bật lắm, nhưng mỗi lần đến kỳ thi lại phát huy rất khá. Giáo viên nói là kiểu tuyển thủ loại hình thi cử.”
Trên đời có loại tuyển thủ loại hình thi cử không? Có! Cố Nam Huyền chính là một trong số đó. Nhưng Cố Nam Sóc không cho rằng Cố Kiều cũng như vậy.
Du Uyển ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Có phải anh nghi ngờ cô ấy trộm thành tích của tôi không? Cha tôi là bí thư tỉnh, dù cô ấy muốn trộm, trong trường chúng tôi vẫn còn rất nhiều người thành tích không tồi, đều có thể trộm. Trộm của tôi, không phải nguy hiểm quá lớn à? Sao cô ấy dám? Huống chi cô ấy còn xuất thân nông dân, không có quan hệ trong tỉnh, ai thao tác giúp cô ta?”
Cố Kiều không cần người khác thao tác giúp, cô ta có thể sử dụng thủ đoạn khiến hắn và Tống Giai không thể đối kháng, vậy thì Du Uyển cũng có thể trúng chiêu.
Nhưng hắn có thể nói với Tống Giai điểm này, lại không thể nói với Du Uyển.
Cố Nam Sóc chỉ có thể nói: “Sau khi xảy ra chuyện, cô còn phúc khảo điểm thi không?”
Du Uyển trầm mặc.
Hiển nhiên là không rồi. Xảy ra chuyện lớn như vậy, ai còn tâm trạng đi phúc khảo điểm thi?
“Thời gian phúc khảo có thời hạn, bây giờ đại học đã khai giảng một tháng, thời gian phúc khảo đã qua lâu rồi.”
Biểu cảm trên mặt Du Uyển vô cùng phức tạp, giọng nói cũng có chút buồn bã, có chút tiếc nuối, nhưng đa số là hối hận và khổ sở.
Cố Nam Sóc sửng sốt, nhìn theo ánh mắt cô ấy, trông thấy bí thư Du đang nằm trên giường bệnh, đột nhiên hơi hiểu được tâm trạng của đối phương lúc này.
Chính vì phúc khảo bọn họ mới gặp phải bi kịch, bây giờ cha vẫn đang bất tỉnh nhân sự, cso lẽ vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại. Cô ấy đã có bóng ma với việc phúc khảo, không dám đối mặt với hai chữ này, cũng có lẽ là thống hận hai chữ này, thậm chí là thống hận bản thân.”
“Tuy rằng cha cô đã xảy ra chuyện, nhưng ông ấy có thể lên được chức bí thư tỉnh, chắc chắn có mạng lưới quan hệ, có người thân, bạn cũ. Cho dù đã qua thời gian phúc khảo, cũng không phải hoàn toàn không có cách nào châm chước.”
Du Uyển cắn môi, nhẹ nhàng nắm c.h.ặ.t t.a.y bí thư Du, cúi đầu không nói lời nào.
Cố Nam Sóc thở dài: “Cha mẹ cô thương yêu cô, bảo vệ cô, coi cô như tròng mắt, dành hết tâm sức nuôi dạy cô, cho cô có được điều kiện học hành tốt nhất, có tài nguyên giáo dục mạnh nhất. Cô cam tâm nhìn cố gắng của mình hóa thành hư ảo, trơ mắt nhìn tâm huyết cha mẹ mình trả giá vì cô đổ sông đổ biển sao?”
“Cô cho rằng vì mình muốn phúc khảo mới hại cha mẹ, nhưng cô có từng nghĩ tới, cha mẹ cô có muốn nhìn thấy cô ôm tất cả trách nhiệm lên người mình, áy náy tự trách như bây giờ hay không? Cha cô vẫn đang hôn mê bất tỉnh, khi nào tỉnh lại, hoặc có lẽ không bao giờ tỉnh lại, vẫn chưa rõ. Lời này do bác sĩ nói, đúng không? Vậy bác sĩ có nói, tuy rằng ông ấy không tỉnh, nhưng không đại biểu ông ấy hoàn toàn không có cảm giác với thế giới bên ngoài hay không?”
Du Uyển chấn động.
“Nếu ông ấy biết cô như bây giờ, có lẽ ông ấy còn khó chịu hơn cô đấy. Cô có từng nghĩ tới, có lẽ giờ phút này ông ấy đang nghĩ tới kết quả phúc khảo của cô không? Chẳng lẽ cô không muốn điều tra rõ ràng, nói cho ông ấy biết chân tướng sao? Cô có bao giờ nghĩ tới, biết đâu sau khi biết rõ chân tướng, biết thật ra con gái ông ấy thật sự thi đỗ, biết con gái ông ấy ưu tú như vậy, có thể sẽ vui đến mức tỉnh lại hay không?”
Du Uyển mở to mắt, hai mắt đầy nước phát ra ánh sáng kinh người: “Có thể không?”
“Không thử sao biết được?”
“Tôi… Tôi…” Du Uyển run rẩy, ngập ngừng. Một lúc lâu sau, cô ấy mới nhìn qua bí thư Du, khóc lóc nói: “Tôi thử! Tôi phải thử một lần! Tôi phải biết đến cùng mình có thi đỗ hay không! Tôi phải biết rốt cuộc xảy ra vấn đề chỗ nào!”
“Uyển Nhi!”
Ngoài cửa, mẹ Du khóc không thành tiếng. Du Uyển chạy tới ôm lấy bà ấy: “Mẹ! Con muốn tra lại điểm! Con muốn tới tìm cậu, nhờ cậu giúp con!”