Cố Đại Phát tìm Cố Kiều cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ muốn chia sẻ niềm vui phân gia với cô ta, và hưng phấn khi nhận được nhiều tài sản. Cố Kiều vào phòng nói hai câu lời hay, rồi về phòng mình đứng trước cửa sổ, nhìn về phía cửa phòng Cố Tứ Tường đối diện, suy nghĩ xuất thần.
Trước đây mỗi lần không vui cô ta sẽ tới tìm Cố Tứ Tường, Cố Tứ Tường sẽ nói vài câu dỗ dành cô ta; Nếu cô ta làm sai chuyện gì, Cố Tứ Tường cũng sẽ phân tích, giải vây cho cô ta, chưa bao giờ giống như hiện tại, chỉ nói ra một câu bâng quơ “Đạo lý chú đều hiểu” và “Cháu không có lỗi”. Cố Tứ Tường nói ra những lời này, nhìn có vẻ như không trách cô ta, nhưng cũng không còn quan tâm, an ủi cô ta.
Trong lòng Cố Kiều biết, có lẽ là vì Tống Ngọc Mai, mấy ngày nay tâm trạng của Cố Tứ Tường luôn không tốt, cô ta nhìn ra được.
Dù Tống Ngọc Mai từng đối xử với cô ta thế nào, chung quy Cố Tứ Tường vẫn là người tốt. Cũng chính vì Cố Tứ Tường có sức nặng trong lòng Tống Ngọc Mai, nên năm cô ta năm tuổi, Cố Tứ Tường đề nghị đưa cô ta tới bệnh viện, Tống Ngọc Mai mới có thể đồng ý. Khi bảy tuổi, Cố Tứ Tường thả cô ta ra khỏi phòng chứa củi, Tống Ngọc Mai mới không phản đối.
Hiện giờ Tống Ngọc Mai gặp nạn, trong lòng Cố Tứ Tường không dễ chịu là chuyện hết sức bình thường. Cô ta tự nói với bản thân nên thông cảm. Nhưng không biết vì sao, Cố Kiều lại luôn cảm thấy không dễ chịu, giống như có chút mất mát, lại giống như có chút lo lắng. Cảm giác vô cùng phức tạp ấy, ngay cả cô ta cũng không có cách nào hiểu rõ, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.
Hai ngày sau Cố Nam Sóc mới biết tin tức nhà Cố Trường Quý phân gia.
Hắn mỉm cười, không nói gì cả. Về nhà lấy quyển sách “Cuộc sống hạnh phúc của Cố Kiều” trong ngăn kéo ra, thấy cốt truyện viết về Tống Ngọc Mai đã biến mất không thấy đâu nữa, khóe miệng hắn cong lên nở nụ cười mỉa mai.
Cố Kiều tính kế hay lắm, mượn tay hắn xử lý Tống Ngọc Mai, bản thân không cần tốn nhiều công sức, không gánh chút nguye hiểm nào, không phải làm gì đã đạt được mục đích, còn nhân tiện phân gia. Một hòn đá trúng mấy con chim! Đúng là quá đẹp!
Cách vách.
Hồ Dao Hoa đang nấu cơm. Cô ta chiên một quả trứng gà, thứ này là chuẩn bị cho Cố Tứ Tường. Anh ta học hành vất vả, phải thường xuyên động não, nên bồi bổ nhiều hơn. Nghĩ một lát cô ta lại chiên thêm một quả, quả này cho Cố Kiều, Cố Kiều là ngôi sao may mắn, là quý nhân, là hy vọng thăng chức nhanh chóng của chồng cô ta, đương nhiên cô ta không thể bạc đãi rồi. Sau đó cô ta lại cầm một quả lên, nhưng không đập, do dự một lát lại thả về. Được rồi, hai quả thôi, bản thân không cần ăn.
Bây giờ đã phân gia, tình hình không giống trước kia. Cô ta và Cố Tứ Tường đều không có công ăn việc làm, phải dùng tiết kiệm số tiền được chia.
Vì chuyện này, cha mẹ cô ta còn càm ràm rất lâu, câu nào cũng nói trước kia cô ta tùy hứng đã chọn sai người. Bây giờ không có Tống Ngọc Mai giúp đỡ, Cố Tứ Tường vai không thể gánh tay không thể xách, hai vợ chồng phải sống thế nào?
Hồ Dao Hoa dậm chân. Bọn họ thì biết cái gì! Cùng lắm cũng chỉ phải ăn dùng tiết kiệm vài tháng nữa thôi, đợi Cố Tứ Tường thi đỗ đại học sẽ có trợ cấp, cô ta ra ngoài tìm việc làm là được. Đợi Cố Kiều bám được vào nhà họ Viên, Cố Tứ Tường làm công chức rồi, ngày lành của bọn họ còn ở phía sau đó!
Mang theo tín niệm này, Hồ Dao Hoa nấu cơm càng vui vẻ hơn, cũng không cảm thấy không có trứng gà ăn có gì ấm ức.
Đúng lúc này, Cố Tứ Tường về nhà, vội vàng xông vào phòng, tiếng đóng cửa vang trời.
“Tứ Tường, anh về rồi à! Chuẩn bị ăn cơm đi! Ơ, Cố Kiều đâu? Con bé không về với anh sao?”
Trong phòng, không người đáp lại.
Hồ Dao Hoa không vui, đẩy cửa bước vào, lập tức trông thấy Cố Tứ Tường nằm liệt trên giường, dùng chăn quấn chặt bản thân. Hồ Dao Hoa vươn tay kéo chăn ra: “Anh làm sao vậy? Mấy ngày nay vẫn luôn không thích hợp!”
Sắc mặt Cố Tứ Tường có chút suy sụp, không nói lời nào.
“Tứ Tường! Em biết anh rất đau buồn vì chuyện mẹ mình, đợi đến ngày nghỉ chúng ta có thể qua nhà tù bên kia thăm bà ấy. Em đã hỏi rồi, có thể tới thăm. Dù sao người sống vẫn phải nhìn về phía trước, anh không thể cứ mãi đắm chìm trong chuyện của mẹ mình như vậy. Anh thế này còn ôn tập thế nào? Còn thi cử thế nào? Còn vào đại học thế nào?”
“Tôi không học nữa được chưa!” Cố Tứ Tường hét to.