Cố Tam Cát nhíu mày: “Cha, cha nói một câu xem nào!”
Cố Trường Quý thở dài một tiếng: “Phân gia đi!”
Ba chữ này khiến Cố Nhị Tài và Cố Tam Cát đều sửng sốt.
“Cha, cha không nói nhầm chứ?”
Cố Trường Quý lắc đầu: “Cây lớn phân cành, người lớn phân gia, việc này rất bình thường. Trong thôn rất nhiều nhà đã phân gia từ lâu rồi, vốn dĩ nhà chúng ta cũng nên phân gia từ lâu, chỉ là mẹ các con vẫn luôn nói Cố Tứ Tường chưa kết hôn, nên mới không phân. Bây giờ Tứ Tường cũng lập gia đình rồi, trong nhà nhiều người lớn lớn bé bé ở chung một chỗ như vậy, mâu thuẫn cũng nhiều lên, không bằng dứt khoát phân gia!”
Khóe miệng Cố Kiều cong lên. Cô ta biết Cố Trường Quý sẽ đồng ý.
Cố Trường Quý không giống Tống Ngọc Mai.
Tính cách Tống Ngọc Mai mạnh mẽ, mấy chục năm qua luôn khống chế chặt chẽ cái nhà này trong tay, tất nhiều chuyện đều do Tống Ngọc Mai quyết định, cũng do bà ta ra mặt.
Đối với mấy đứa con trai, Tống Ngọc Mai càng thể hiện rõ mẫu tính, tuy rằng bà ta thiên vị thật, luôn bóc lột nhà cha cô ta trợ cấp nhà ba đứa con khác, nhưng không phải bà ta không thích cha cô ta.
Trong mắt Tống Ngọc Mai, con Cả có Cố Kiều, có điều kiện hơn, năng lực cũng lớn hơn, nên giúp đỡ em trai trong nhà.Tống Ngọc Mai là điển hình ai yếu giúp người đó, không ngừng lấy đồ của bên mạnh giúp bên yếu. Đợi ngày nào đó nếu ba người con còn lại mạnh lên, cha cô ta yếu đi, bà ta cũng sẽ nghĩ cách để ba người còn lại giúp đỡ cha cô ta.
Bà ta không đối xử công bằng với mấy đứa con trai, nhưng cũng không kém, bởi vậy, để buộc chặt mấy đứa con trai lại với nhau, từ trước tới giờ bà ta luôn không chịu phân gia.
Phân gia, cái nhà này sẽ tan.
Nhưng Cố Trường Quýlại không nghĩ như vậy, chỉ cần đảm bảo có người dưỡng lão tống chung cho ông ta, ông ta sẽ không để ý đứa con nào sống tốt, đứa con nào sống không tốt. So với con trai ông ta để ý tới bản thân nhiều hơn.
Cố Kiều chỉ cần lén nói với ông ta, cha mình là con trưởng, sau khi phân gia ông ta sẽ đi theo nhà mình, rồi hứa hẹn sẽ đối xử tốt với ông ta, để ông ta hưởng phúc, Cố Trường Quý tự nhiên sẽ không phản đối đề nghị của cô ta.
Cố Nhị Tài và Cố Tam Cát còn muốn nói gì đó, Cố Trường Quý đã xua tay: “Cứ như vậy đi! Phân gia! Nhà chúng ta đã ầm ỹ tới mức này rồi, không phân gia còn có thể làm gì? Mẹ mấy đứa không còn ở nhà, mười năm sau ra tù không biết sẽ thế nào đâu. Nhà nào sống cuộc đời của nhà đó thôi! Cha sống với nhà thằng Cả, từ trước tới nay, cha mẹ sống với con trưởng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nếu mấy đứa con có lòng, mỗi năm cho cha chút tiền, ngày lễ ngày tết đưa cha vài thứ là được.”
Cứ như vậy, mọi chuyện được giải quyết dứt khoát. Cố Kiều ra ngoài tìm hai vị trưởng bối trong tộc và trưởng thôn Chu Lai Kim tới làm người chứng kiến, việc phân gia coi như ván đã đóng thuyền.
Về của cải trong nhà, Cố Đại Phát là con trưởng, phải nuôi dưỡng cha mẹ, lấy phần nhiều. Ba nhà còn lại chia đều nhau, coi như công bằng. Dù trong lòng Cố Nhị Tài có bất mãn, cũng không thể nói được gì.
Sau khi mọi người giải tán, ai về phòng nấy. Cố Kiều qua tìm Cố Tứ Tường.
“Chú Tư, bà nội nói không sai, đúng là cháu đã nói với chú họ Nam Sóc những lời đó, chú có trách cháu không?”
Cố Tứ Tường ngồi trên giường, sắc mặt hoảng hốt, không biết có nghe thấy hay không.
Hồ Dao Hoa vội vàng nói: “Có trách hay không cái gì? Chuyện này không phải lỗi của cháu.”
Ngôi sao may mắn sao có thể có lỗi? Người có lỗi chắc chắn là người khác! Cho dù thật sụ làm sai, cũng không bao giờ được nói, vợ chồng bọn họ còn muốn dựa vào người ta để bò lên cao đây!
Thấy Cố Tứ Tường vẫn luôn ngồi yên bất động, Hồ Dao Hoa lén lút dùng sức véo anh ta một cái, ngoài mặt thì cười nói với Cố Kiều: “Cháu cũng biết đó, bà nội cháu thương chú Tư cháu nhất, bây giờ bà nội cháu rơi phải cảnh này, trong lòng chú Tư không dễ chịu, cháu thông cảm cho chú ấy nhé.”
Cố Kiều gật đầu, nhìn về phía Cố Tứ Tường. Cuối cùng cái véo của Hồ Dao Hoa cũng khiến Cố Tứ Tường đau đớn lấy lại tinh thần: “Hả? Cái gì?”
Hồ Dao Hoa nói lại lời Cố Kiều vừa nói một lần. Cố Tứ Tường ngẫm nghĩ, sắc mặt có chút phức tạp: “Tính tình của Nam Sóc nhà bên kia thế nào, chú hiểu rõ. Mẹ với em họ dám làm ra chuyện này với Nam Huyền, hắn sẽ không bao giờ để yên. Cháu có đi nói những lời này hay không đều như nhau, đạo lý này chú hiểu, chỉ là…”
Khóe miệng Cố Tứ Tường lộ ra nụ cười khổ: “Kiều Kiều, chú biết trong chuyện này cháu không có lỗi, chú…”
Chú thế nào Cố Tứ Tường chưa nói, cũng chưa kịp nói. Bởi vì đúng lúc ấy, giọng Cố Đại Phát từ phòng đối diện đã truyền tới: “Kiều Kiều! Con đâu rồi?”
Cố Tứ Tường đổi lời, nói: “Cha cháu đang gọi cháu, cháu qua bên đó đi.”
Cố Kiều nghe lời qua phòng bên kia. Cố Tứ Tường cũng ra đóng cửa lại.