Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 116: Không học nữa (2)



Hồ Dao Hoa bị tiếng hét đột ngột của hắn dọa sợ: “Anh lớn tiếng như vậy làm gì? Từ khi chúng ta kết hôn đến nay, anh chưa bao giờ nói chuyện với em như vậy.”

Cố Tứ Tường há miệng thở dốc: “Xin lỗi! Anh không cố ý. Chỉ là anh……”

Hai tay anh ta ôm lấy mặt: “Dao Hoa! Em không hiểu! Em không ở trong thôn, không phải nghe những lời châm chọc của người ngoài, chúng ta thuê nhà trên này, xung quanh không ai biết quan hệ giữa chúng ta và bà ấy, chúng ta không nói ra, nhà Nam Sóc ở bên cạnh cũng không phải người lắm miệng đi rêu rao khắp nơi. Cho nên, em không cần nhìn sắc mặt người khác, không bị bọn họ chỉ trỏ, nhưng anh thì sao? Anh…”

“Bây giờ trong trường học, mọi người đều biết Tống Ngọc Mai là mẹ anh, Tống Võ là em họ anh rồi. Em biết bọn họ nói anh thế nào không? Em biết bọn họ nói khó nghe thế nào không? Em biết nhìn thấy anh là bọn họ lại chỉ chỉ trỏ trỏ không? Dao Hoa, anh thật sự không học nổi nữa! Anh không muốn đi học nữa!”

“Không…… Không học nữa?”

Sao có thể không học nữa? Bây giờ từ bỏ, sao Cố Tứ Tường có thể vào đại học? không vào đại học, sao có thể làm cán bộ, làm lãnh đạo? Sao cô ta có thể trở thành phu nhân nhà quyền quý?

“Bây giờ đã thế này rồi, anh còn đi học làm gì? Căn bản anh không có cách nào ngẩng đầu lên đối mặt với người khác trong trường học, càng khỏi nói tới học tập.”

Hồ Dao Hoa lui ra phía sau một bước, rất choáng váng.

Trước đó khi Tống Ngọc Mai xảy ra chuyện, cô ta không hề nghĩ quá nhiều. Tống Ngọc Mai không phải người dễ đối phó, dù bọn họ đã thuê nhà sống trên huyện rồi, Tống Ngọc Mai vẫn thường xuyên nhúng tay vào chuyện riêng nhà bọn họ. Không bị mẹ chồng quản thúc, cô ta có thể sống càng tự tại hơn. Cho nên, Hồ Dao Hoa không cảm thấy có gì không tốt.

Nhưng bây giờ cô ta phát hiện ra, mình đã xem nhẹ một vấn đề, chính là việc này ảnh hưởng tới Cố Tứ Tường không đơn giản như những gì cô ta nghĩ.

Cô ta hoảng hốt nghĩ tới, trong mộng không phải thế này! Tuy rằng giấc mộng của cô ta không hiện rõ những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, không biết Tống Ngọc Mai và Tống Võ có hợp mưu nhằm vào Cố Nam Huyền hay không. Nhưng cô ta biết, khi Cố Nam Sóc chết, Tống Ngọc Mai vẫn sống tốt ở thôn Dương Liễu! Cho nên Tống Ngọc Mai không gặp phải tai ương lao ngục lần này mới đúng.

Vì sao nhỉ? Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào?

Cố Tứ Tường vẫn đang khóc lóc kể lể: “Dù anh có tới trường học, cũng không nghe vào được gì, nên nghĩ thà không đi học còn hơn. Bây giờ đã phân gia, tiền thuê nhà bên này do chính chúng ta trả, số tiền anh được chia có hạn, sợ là không chống đỡ được bao lâu. Anh từng nghĩ tới chuyện không thuê nữa, về thôn sống, tốt xấu gì trong thôn cũng có phòng của chúng ta, sẽ có chỗ ở.”

“Nhưng nghĩ lại thì, mấy năm nay anh vẫn luôn đi học, chưa từng làm việc đồng áng, cho dù có ruộng đất trong tay, anh cũng không biết trồng trọt. Anh quay về thôn sẽ sống thế nào? Nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ cố gắng học hết cấp ba, kiếm tấm bằng trung học. Bây giờ cải cách đã mở ra rồi, trong huyện có nhiều hộ cá thể, không ít nơi thuê người, anh ra ngoài tìm việc chắc hẳn không khó.”

“Không được!” Hồ Dao Hoa lập tức nhảy dựng lên: “Em không đồng ý!”

Cố Tứ Tường không đoán trước được phản ứng của Hồ Dao Hoa sẽ lớn như vậy, anh ta bị kinh sợ: “Dao Hoa?”

Sắc mặt Hồ Dao Hoa không tốt lắm, chỉ trong chốc lát đã khôi phục lại như thường, cố gắng dẹp yên cảm xúc trong lòng, nói: “Em… Em chỉ cảm thấy anh học hành vất vả nhiều năm như vậy, chỉ vì thi đại học, thất bại vài lần anh vẫn không từ bỏ. Bây giờ chỉ còn cách thời gian thi đại học chưa tới hai tháng, lúc này không học nữa quá đáng tiếc. Anh cam tâm sao?”

Cố Tứ Tường cúi đầu nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, trầm mặc không nói gì. Anh ta biết thời gian chỉ còn chưa tới hai tháng nữa, anh ta nên tiếp tục cố gắng. Nhưng mà anh ta thật sự không muốn tới trường học nghe mấy lời châm chọc của người khác.

“Anh học trong trường, Kiều Kiều học cùng anh, ngày nào con bé cũng vô cùng vui vẻ đi học đó thôi!”

Cố Tứ Tường cười khổ: “Anh không giống con bé! Anh là con trai, con bé là cháu gái, dù sao cũng cách một tầng. Trong trường học con bé vẫn luôn làm việc tốt giúp đỡ mọi người, thanh danh rất tốt, không ít người thích con bé. Hơn nữa, khi còn nhỏ mẹ anh đối xử với con bé không tốt, con bé khóc lóc than thở nói ra những lời này, bạn học sẽ chỉ cảm thấy con bé đáng thương, sẽ không chỉ chỉ trỏ trỏ châm chọc con bé, ngược lại còn cảm thấy con bé cũng là người bị hại, còn cảm thấy nếu mẹ anh bị bắt sớm một chút, thời thơ ấu của con bé sẽ không thê thảm như vậy.”

Nói xong, Cố Tứ Tường mím chặt môi, không biết vì sao, giây phút này, cảm giác đối với cô cháu gái này trong lòng anh ta vô cùng phức tạp.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.