Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 293: Ngươi thì tính là cái gì?




Bị ngăn cản một kích, sắc mặt Thiên Vân không khỏi ngưng trọng lên.

Hắn vừa muốn biến chiêu, bất ngờ lại bị tầng tầng hỏa diễm khóa chặt. Nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy hỏa diễm màu đen tựa như một tấm lưới đánh cá, không ngừng co vào, muốn đem thân thể hắn bao lấy.

Thiên Vân cảm nhận được tấm lưới lửa này có thể gây uy hiếp cho mình, không dám lãnh đạm, lập tức bấm luyện pháp quyết. Pháp quyết vừa thành, Tinh Vẫn đao lập tức bắn lên cao, hình thành một bầu trời sao, cảnh vật cũng theo đó lờ mờ đi không ít.

Bầu trời sao liên tục biến ảo phương vị, lưới lửa màu đen vừa chạm tới, lập tức bị đao khí chôn vùi, một chút phản kháng cũng làm không được.

Ông lão thấy Thiên vân thi triển thần thông Truy Tinh, sắc mặt lúc này mới ngưng trọng lên. Ông ta không nói không rằng, pháp trượng điểm ra, chỉ thẳng về phía thân thể Thiên Vân.

Thiên Vân còn tưởng ông ta sẽ thi triển thần thông công kích gì, có điều đợi mãi lại chẳng thấy gì cả. Đang nghi vấn không hiểu ông lão này muốn bày trò gì, đúng lúc này sắc mặt hắn không khỏi đại biến.

Bên trong thần hồn của hắn không biết từ lúc nào, vậy mà xuất hiện một đạo màu đen lôi vân.

Lôi vân màu đen chỉ dùng chưa tới một cái hơi thở, vậy mà đã che kín toàn bộ thức hải của Thiên Vân lại. Ngay sau đó là từng tiếng sấm vang rền, vô số đạo thiểm điện hướng thẳng vào hòn đảo nhỏ đánh tới.

Thiên Vân thật không ngờ, ông lão này vậy mà còn có thủ đoạn công kích thần hồn. Sắc mặt hắn cũng theo đó biến thành ngưng trọng không ít. Hắn rất tự tin vào thần hồn của mình, dù sao nó cũng rất mạnh, tu sĩ cùng cảnh giới rất khó mà bì kịp.

Tất nhiên tự tin quy tự tin, nhưng dù sao công kích thần hồn cũng không phải loại công kích bình thường có thể so sánh. Hắn cho dù thắng, rất có thẻ sẽ chịu một ít thương tổn.

Thiểm điện tựa như vô biên vô tận, cứ thế ầm ầm đánh xuống làng chài nhỏ. Thần hồn Thiên Vân lập tức từ trong tiểu viện bước ra, lấy chỉ làm đao, hướng về tầng mây màu đen chém ra một kích.

Thiên Vân đã từng có suy nghĩ tu tập một loại công kích thần hồn. Chỉ là hắn sợ bản thân sẽ bị trễ nải việc tu hành, thế nên hắn mới tạm thời gác chuyện này qua một bên. Hiện tại đối mặt với loại công kích thần hồn này, hắn đúng là không biết làm thế nào ứng phó, chỉ có thể tùy ý chém ra một kích, mong muốn đem tầng mây màu đen phá hủy.

Một đao kia đúng là có chút tác dụng, vậy mà có thể đem tầng mây đánh ra một đạo khe hở. Chẳng qua nó rất nhanh đã khép lại như cũ, thiểm điện như gặp được mục tiêu chân chính, thẳng hướng thần hồn Thiên Vân đánh tới.

Thiểm điện dọc ngang đan xen, hình thành một tấm lôi võng to lớn, muốn đem thần hồn Thiên Vân trói chặt. Thiên Vân sắc mặt đại biến, vội vàng vung đao ngăn cản. Có điều công kích của hắn tương đối yếu nhược, tuy rằng thanh thế rất kinh khủng, thế nhưng tác dụng lại chẳng có mấy.

Tấm võng chỉ nhoáng một I5za7e cái, đã đem thần hồn Thiên Vân bao vào trong, chậm rãi co lại, mặc cho Thiên Vân làm ra công kích thế nào, cũng chỉ vô dụng mà thôi.

Thiên Vân sắc mặt lúc này có thể nói khó coi tới cực điểm, muốn làm ra phản kháng, lại cảm thấy bản thân vô lực không thể động.

Thiên Vân hiểu được, nếu mình không thể thoát khỏi điện võng, vậy chờ đợi hắn chính là tử kì. Hắn lúc này cũng chẳng thèm giữ lại, ánh mắt ngoan độc, đem chú sát thuật thôi động.

Tuy rằng Thiên Vân không có loại công kích thần hồn nào tử tế, thế nhưng chú sát thuật nếu tính theo ý nghĩa, cũng nên được coi là thần hồn công kích mới đúng. Tuy rằng nó sẽ hao tổn thọ nguyên của Thiên Vân, thế nhưng hắn không có cách nào khác. Hắn thà hao tổn một ít thọ nguyên, cũng không muốn bản thân thần hồn ma diệt.

Thiên Vân vừa mới bấm luyện pháp quyết, khí thế trên thân hắn lập tức biến đổi, một loại âm u đầy tử khí xuất hiện, lúc này nhìn hắn chẳng khác gì một đại ma đầu. Hắn giương cặp mắt đen kịt như hai cái lỗ đen nhìn lên, hai ngón trỏ chắp lại, một đạo mờ mờ sợi tơ chậm rãi xuất hiện. Thiên Vân không chút do dự, há miệng phun vào sợi tơ kia một đạo vô hình khí cơ.

Ở bên ngoài, hai người Thiên Vân cùng ông lão giống như bị thi triển định thân thuật. Thiên Vân vẫn như cũ, tựa như muốn thi triển một loại công kích gì đó. Ông lão tay trái nắm pháp trượng, điểm về phía thân thể Thiên Vân.

Đúng lúc này, một đạo vô hình vô sắc khí cơ từ cái trán Thiên Vân phóng ra. Nó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai thẳng hướng cái trán ông lão xông tới, dường như muốn đem thần hồn ông ta chôn vùi.

Ông lão có lẽ cũng đã phát giác điểm bất thường, mở trừng đôi mắt, pháp trượng lập tức vung mạnh, đem đạo vô hình khí cơ kia quét bay. Pháp trượng cùng cỗ khí cơ kia đụng vào, tuy rằng có thể đem khí cơ đập nát, thế nhưng phù văn ẩn chứa bên trong nó cũng tắt ngấm đi ba phần, hiển nhiên pháp trượng đã tổn thương không nhỏ.

"Nguyền rủa thuật?"
Ông lão nhìn pháp trượng của mình, lại nhìn về phía Thiên Vân, sắc mặt không khỏi rét lạnh một ít.

Thiên Vân lúc này cũng đã thoát ly thức hải, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía ông lão, một lời cũng không nói. Chỉ là ánh mắt của hắn đã không còn giống như trước, thay vào đó là ngợp trời sát cơ.

Ông lão cảm nhận được Thiên Vân biến hóa, sắc mặt theo đó biến thành hoảng hốt, đang muốn làm ra cái gì, chỉ thấy người đối diện đã biến mất. Ông lão còn chưa kịp làm ra phản ứng, đã thấy một nắm đấm đánh tới.

Oanh... Phốc... Phốc...

Ông lão chịu một quyền, thân hình trực tiếp bay ngược về phía sau, máu tươi phun ra như suối.

"Ta đã cố ý muốn buông tha không đánh, ngươi vì cái gì còn ép ta ra tay? Ngươi nghĩ rằng bản thân có tu vi cảnh giới thứ ba đỉnh phong, liền đã là vô địch rồi hay sao?" Thiên Vân mặt như sương lạnh, vừa nói hết câu lại lần nữa tung ra một quyền.

Oanh... Răng rắc...

Ông lão lại lần nữa bị một quyền đánh trúng, thể nội không thiếu xương cốt nứt vỡ.

"Con sâu cái kiến mà thôi, cũng dám hướng ta khoa tay múa chân, ai cho ngươi tư cách này?" Thiên Vân hiện tại giống như đã biến thành người khác, trên thân tỏa ra một loại khủng bố khí cơ. Khí cơ này khiến cho bản thân có loại cao quý mà trang nghiêm, lời nói tùy ý phát ra, lại mang theo một loại chưởng khống sinh tử tất cả vào trong tay. Hắn là thiên địa này cao quý nhất một phần tử, bất kỳ ai có suy nghĩ mạo phạm, đều phải chết.

Cảm nhận được sự biến đổi của Thiên Vân, không chỉ có ông lão kia biến sắc, ngay cả chiến trường bên cạnh cũng đã ngưng lại, bảy người trợn trừng đôi mắt nhìn sang.

Thiên Vân mỗi khi nói ra một câu, cỗ khí thế khủng bố kia lại tăng thêm một ít. Khí thế này là đại diện cho thiên địa này người chưởng khống, bất kì kẻ nào mạo phạm, đều sẽ chết.

Keva Susan càng là kinh hãi không thôi, nàng nhớ tới lời Thiên Vân từng nói. Hắn cùng Amory thực ra chỉ là một đạo phân thân mà thôi, bản thể của hai người, mới thực sự kinh khủng. Sự kinh khủng ấy, vượt xa sức tưởng tượng của tất cả. Nàng lúc đó có chút bán tín bán nghi, thế nhưng hiện tại nàng tin. Nếu thân phận bản tôn kia không mạnh mẽ, Bellamy làm sao sẽ biến thành bộ dạng như này.

"Ta nâng tay có thể bổ thiên, lật tay có thể đem vạn giới hủy diệt, ngươi thì tính là cái gì?" Thiên Vân lại phun ra một câu, khí thế trên người đã lên tới đỉnh phong, trực tiếp đem ý chí của ông lão đè sập.

"Trong phiến trời đất này, bước chân ta đi tới đâu, không người dám không quỳ. Tại sao ngươi gặp ta, lại dám đứng thẳng, ngươi là muốn chết?" Thiên Vân nói dứt câu liền phất tay một cái. Trên thân hắn khí cơ lần nữa bùng nổ, một tôn vĩ ngạn hình chiếu trực tiếp hiện ra sau lưng hắn, thần thánh mà cao quý.

Keva Susan nhìn tới đạo hình chiếu này, lại nhớ tới trận chiến của các vị thần xảy ra mấy năm trước, sắc mặt lộ vẻ kinh hoàng.

Thâm Không Bỉ Ngạn tác phẩm mới của Thần Đông, khởi đầu rất ổn, hệ thống mới lạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.