Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 294: Cái ta hiểu nhất, chính là lòng người (1)



Chương 294: Cái ta hiểu nhất, chính là lòng người.

Khí thế trên thân Thiên Vân ngày một tăng cao, cuối cùng hóa thành vòi rồng, bát phương thiên địa vặn vẹo dữ dội, tường chừng bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ nát. Keva Susan cùng bảy người bản thổ sắc mặt cũng là đại biến, hơi thở lặng nhọc hơn mấy phần. Tử vong nguy cơ ập đến khiến cả đám toàn thân phát run, thậm chí có vài người trực tiếp quỳ mọp, mồ hôi chảy ròng ròng.

Ông lão vừa rồi còn khí thế hung hung, giờ khắc này sớm đã mất hồn mất vía. Nhất là khi nhìn tới đạo vĩ ngạn hình chiếu kia, miệng lão lập tức phun máu, hai chân cho dù đã cố gắng đứng vững, thế nhưng từng đợt run rẩy đã bán đứng lão. Lão hiện tại mới hiểu, hai người này muốn rời đi, không phải họ sợ đám người lão, mà là khinh thường không muốn cùng con sâu cái kiến đánh đồng. Nếu họ thực sự nổi sát tâm, đám người lão sớm đã chết không biết bao nhiêu lần.

Nhìn tôn hình chiếu chẳng khác gì thần linh trên cao, cuối cùng ý chí của lão cũng đổ sụp, mở miệng ah8hU van xin. "Xin thượng thần hạ thủ lưu tình, chúng ta cũng chỉ vì muốn giữ lấy quê hương mà thôi. Từ thời viễn cổ cho tới nay, chúng ta đã chịu đủ loại dày vò, bởi vì không muốn cả tộc tuyệt diệt, mới mạo phạm tới ngài, cầu xin ngài tha cho tộc nhân ta một con đường sống. Ta nguyện ý dùng mạng mình đánh đổi"

Thiên Vân cúi đầu nhìn ông lão, thần sắc vẫn như cũ uy nghiêm, mở miệng nói. "Ngươi tính toán cũng thật tốt, mạo phạm ta không được, giờ lại muốn mở miệng cầu xin"

Ông lão nghe Thiên Vân nói như vậy, vẻ mặt không khỏi đại biến. Cảm nhận tử vong nguy cơ sắp ập đến, ông lão chẳng biết làm thế nào, ngoài tự cổ vũ bản thân. Ông ta cắn răng gắng cho mình không quỳ xuống, tay nắm chặt pháp trượng, muốn cùng Thiên Vân đánh một trận sinh tử, cho dù chết cũng phải chết trong vinh quang.

Thiên Vân thấy ông lão chuẩn bị chó cùng dứt dậu, cười nhạt một tiếng, mở miệng nói. "Kì thực tha cho các ngươi cũng không phải không được, thậm chí ta có thể giúp các ngươi giữ lại mảnh đất này. Chỉ là ta có hai điều kiện, nếu các ngươi làm được, vậy mảnh thế giới này sẽ yên bình, nhưng nếu không làm được, vậy các ngươi chỉ có thể đi chết"

Ông lão vừa rồi còn muốn sống mái một trận, nghe Thiên Vân nói như vậy, khí thế lập tức hạ xuống, kính cẩn hỏi. "Không biết thượng thần có gì muốn chúng ta đi làm? Nếu việc trong khả năng của chúng ta, chắc chắn sẽ không để ngài thất vọng"

Thiên Vân thấy khí thế trên người ông lão giảm xuống, lại kính cẩn hướng mình hỏi thăm, lúc này mới gật đầu một cái, đáp. "Trước tiên ta phải nói cho các ngươi biết một chuyện, ta thực ra không phải thần linh gì. Ta cùng đám người Cựu lục địa cũng không liên quan. Việc ân oán giữa đám người bản thổ các ngươi cùng người của Cựu lục địa, ta một chút tin tức cũng không biết"

Thiên Vân nói đến đây, hai tay chắp sau lưng, ngẩng mặt nhìn trời một góc sáu mươi độ, thở dài nói. "Kì thực nói không quan hệ cũng không hoàn toàn đúng. Ta cùng Thái Dương Thần quả thực có chút liên quan. Hiện tại ta muốn mang thân xác của Thái Dương Thần rời đi, chỉ cần các ngươi giúp ta mang những mảnh tàn chi của hắn tới là được. Việc còn lại ta sẽ không quản các ngươi, muốn cùng đám người Cựu lục địa đánh như thế nào, đó là việc của các ngươi, ta sẽ không nhúng tay. Các ngươi thấy thế nào? Lời đề nghị của ta không quá phận chứ?"

Ông lão nghe Thiên Vân đưa ra yêu cầu như vậy, trong lòng không khỏi dấy lên nghi vấn. Đúng như Thiên Vân nói, lời đề nghị của hắn không hề quá phận, thậm chí có thể nói rất dễ dàng thực hiện. Dù sao bọn họ cũng không phải chỉ có bảy người, chỉ cần đưa ra mệnh lệnh, tất nhiên những mảnh tàn chi khác sẽ rất dễ dàng tìm về.

Ông lão đăm chiêu suy nghĩ một hồi, lúc này mới gật đầu, hướng Thiên Vân cúi đầu nói. "Ta thay mặt Sơn Hoang mười ba bộ lạc, đồng ý yêu cầu này của ngài, không biết yêu cầu tiếp theo của ngài là gì?"

Thiên Vân thấy ông lão đồng ý, lúc này mới chậm rãi gật đầu, hỏi. "Theo những gì ta được biết, năm đó năm vị cổ thần đã phong ấn mảnh di tích này lại, cũng đã đem sinh linh bản thổ trục xuất. Hà cớ làm sao, các ngươi còn có thể tiến vào trong? Ngươi có thể giải thích cho ta một chút hay không?"

Ông lão nghe vậy, thần sắc lộ vẻ khó xử, nhìn sang mấy vị đồng tộc trẻ tuổi khác, thấy bọn họ không nên tiếng phản đối, lúc này mới nói. "Thượng thần đã hỏi, ta cũng không dám giấu giếm. Ngài nhìn nơi này, có thấy gì khác với trong tưởng tượng của mình hay chăng? Ý ta muốn nói, so sánh với những gì ngài nghe được đám người Cựu lục địa và thực tế lúc tiến vào, có gì khác biệt sao?"

Thiên Vân nghe vậy, lông mày không khỏi nhíu lại. Đâu chỉ có không giống tưởng tượng, mà là rất nhiều thứ làm hắn nảy sinh nghi ngờ trong lòng.

Đầu tiên là các vị thống lĩnh vì sao không cùng bọn họ đồng hành. Những người này có việc gì khẩn yếu hơn hay sao? Thứ hai là dãy núi lửa kia, rõ ràng không thể trùng hợp cùng một lúc hoạt động, vì lý do gì khi bọn hắn tiến vào, chúng lại đồng loạt chuẩn bị phun trào? Thứ ba, tại sao quỷ tu có thể trà trộn vào trong nhóm người tiến vào di tích? Các vị cao tầng thực sự không biết, hay đang ngầm đồng ý cho chúng đi vào?

Thiên Vân còn rất nhiều điều nghi vấn. Tỉ như vì sao hắn lại được sắp xếp tiến vào di tích? Hắn chỉ vừa mới tới Nottingham không bao lâu, cao tầng vì cớ gì lại nhớ thương hắn đây?

Vô số nghi vấn kết hợp lại, khiến hắn có chút nghi ngờ cao tầng Cựu lục địa phải chăng đang có âm mưu to lớn gì. Hiện tại hắn lại thấy sinh linh bản thổ vùng đất này có thể tiến vào di tích, nghi vấn của hắn đối với mưu đồ của đám người Cựu lục địa, càng thêm nồng đậm mấy phần.

Keva Susan đã tản đi trạng thái thỉnh thần, lúc này nghe Thiên Vân cùng ông lão mặt đối mặt trao đổi, nghi hoặc trong nàng cũng theo đó giải khai không ít.

"Ngươi nói không sai. Lúc đầu ta còn tưởng trong này ngoại trừ tà tính cùng thần tính không ngừng phân tranh, hay những kì dị sinh vật do tà tính biến thành, sẽ không còn sinh linh nào khác. Chỉ khi ta gặp đám người các ngươi, ta mới phát hiện ra mình kì thực không hề biết gì cả. Hay nói là, chúng ta đã bị cao tầng Cựu lục địa lừa gạt, bị tính toán mà không hề hay biết". Thiên Vân gật đầu, mở miệng nói.

Ông lão nghe Thiên Vân tự nhận mình bị lừa, vẻ mặt không khỏi ngẩn ra. Có điều ông ta cũng không nghĩ rằng Thiên Vân tự hạ thấp bản thân, mà là hắn đang cùng bọn họ đạt thành nhận thức chung. Loại nhận thức chung này có lợi cho họ, nếu cả hai bên có thể không cần cùng nhau đấu, vậy chẳng còn gì tốt hơn nữa.

Ông lão lúc này mới nói. "Nếu ta đoán không sai, ngài hiển nhiên là một đại năng giả đầu thai chuyển thế. Chỉ có giải thích này, mới lý giải được việc ngài cùng Thái Dương Thần có liên hệ với nhau"

Ông lão nói xong liền ngẩng đầu, hướng Thiên Vân nhìn một chút, lão muốn từ biến hóa trên mặt hắn, tìm ra manh mối. Có điều làm ông ta thất vọng chính là, Thiên Vân ngay cả một chút biến sắc cũng không có, nụ cười vẫn cứ nhàn nhạt treo trên mặt.

Thiên Vân không hề phủ định, lại cũng không khẳng định lời ông ta nói là đúng là sai. Hắn chỉ mỉm cười, chằm chằm nhìn về phía ông lão.

Ông lão bị Thiên Vân nhìn chăm chú, trong lòng có chút khẩn trương. Đang tính nói tất cả chỉ là lỡ lời, lại nghe Thiên Vân lên tiếng.

"Chuyện này tốt nhất ngươi không nên đề cập nữa, đây là lần đầu ta có thể không truy cứu, nhưng nếu có lần sau..."

Thiên Vân nói đến đây, nâng tay phất nhẹ một cái.

Chỉ thấy đạo vĩ ngạn hình chiếu cũng theo tay Thiên Vân động mà động.

Không có cái gì nổ vang, cũng không có cái gi thiên địa thất sắc. Chỉ thấy phía trước trăm trượng, cảnh vật lờ mờ, thoáng cái đã biến mất. Tựa như tất cả đều bị cái phất tay này, biến thành hư vô, mọi thứ trước mắt giống như vật dư thừa, tùy ý phất một cái liền tan biến.

Vạn Tướng Chi Vương truyện hay, phương thức tu luyện mới lạ, hài hước
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.