Gã nam tử trung niên có thể tiến vào được nơi này, ngoại trừ việc thân phận đặc thù, thì thực lực cũng là một yếu tố quan trọng.
Lại nói, muốn làm một đỉnh cấp trận pháp sư, ngoài thiên phú siêu quần bạt tụy, cũng phải sở hữu tinh thần lực vô cùng cường đại. Nói thế nào đi nữa, để có thể bày ra một toà trận pháp, cũng cần phải cùng lúc câu thông rất nhiều trận cụ. Nếu không sở hữu tinh thần lực cường đại, vậy tu sĩ chỉ có thể từng bước, từng bước sắp đặt bày trận. Càng là pháp trận cường đại, độ khó bày trận sẽ càng tăng lên.
Từ đây có thể suy ra, càng là cao cấp trận sư, tinh thần lực sẽ càng phải mạnh mẽ. Những kẻ tinh thần lực thấp, chỉ sợ tham ngộ trận pháp biến ảo còn chưa xong, nói gì tới việc bày trận.
Thiên Vân chưa từng thu hồi Liễm Khí Thuật, có điều vừa rồi trong lúc vội vã, hắn đã vô tình tạo ra một chút động tĩnh nhỏ. Nếu là một tu sĩ bình thường khác, động tĩnh nhỏ như vậy, chắc chắn sẽ không thể phát hiện bất thường. Thế nhưng gã nam tử trung niên này lại khác, tinh thần lực của y quá cường đại, chỉ một chút động tĩnh nhỏ bé cũng đủ để y phát giác rồi.
"Kẻ nào? Lăn ra đây cho ta". Gã nam tử trung niên ngưng lại việc bày trận, lạnh lùng quét nhìn ra phía sau. Có điều hắn làm thế nào cũng không thể phát hiện điểm khả nghi. Quyết không cho rằng mình nhầm lẫn, y lập tức đem thần thức cẩn thận tìm kiếp một vòng. Làm y nghi hoặc chính là, trong lăng mộ này ngoại trừ hắn, một chút động tĩnh nhỏ cũng không có.
Hắn đang tính đi ra ngoài nhìn thử một chút, đúng lúc này nơi góc tường chỗ Thiên Vân vừa ẩn thân có một con chuột chạy ra Nó hướng cái mũi lên cao hít hà thứ gì đó, rất nhanh liền chạy ra khỏi lăng mộ, chớp mắt đã không thấy đâu.
Gã trung niên nam tử thấy cảnh này, không khỏi nở một nụ cười khổ, thầm nghĩ. "Xem ra là ta có tật giật mình rồi, cũng chỉ là một con chuột nhắt mà thôi. Bỏ đi, trước tiên phải đem Bắc Đẩu Phá Cấm Liên Hoàn Trân bố trí. Sau khi phá bỏ cấm chế trên quan tài, ta cũng nên rời khỏi đây mới được"
Thiên Vân một đường lao như điên, thoáng cái đã bay ra xa hơn trăm dặm. Bởi vì bận chạy khỏi khu vực trung tâm, ra tới bìa rừng hắn đã không thể khống chế nổi mình, đầu óc bị tà tính xâm nhập, từ trên cao ngã xuống đất.
Thiên Vân lúc này chỉ cảm thấy một trận đầu óc mê muội, sát khí phun trào, muốn quay đầu tiến vào bên trong cùng quỷ quái, cùng gã trung niêm nam tử kia đại chiến một trận. Loại mặt trái trạng thái này từ đầu hắn đã cảm nhận được, thế nhưng chưa bao giờ mạnh mẽ như thế này.
"Tại sao ngươi lại chạy? Ngươi đủ sức đem y chém giết, không phải sao? Ngươi vì sao muốn làm một kẻ tầm thường? Mặc sức chém giết, hấp thu toàn bộ, trở thành kẻ mạnh nhất, chẳng phải như vậy sẽ không phải sợ hãi bất kỳ ai hay sao?" Tiếng lẩm bẩm chưa từng ngừng qua, thế nhưng vào lúc này, nó chẳng khác gì tâm ma của hắn. Mỗi câu mỗi chữ rót vào trong đầu, đôi mắt Thiên Vân liền đỏ thêm một chút.
"Đúng thế, buông bỏ ngươi của hiện tại, mặc sức chém giết hết thảy, đem phiến thiên địa này chôn vùi. Ngươi là Thiên Vận Tử, người cao quý nhất thế gian này. Không ai có thể ngăn cản ngươi, thánh nhân cũng không được"
"Im miệng cho ta". Thiên Vân hai mắt đỏ ngầu, gầm lên một tiếng. Hắn cắn chặt răng, lê từng bước rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Có điều ngươi ta nói không sai, chó cắn áo rách. Những lúc ngươi khó khăn nhất, ắt sẽ có kẻ muốn cản đạp cho ngươi một cước. Đúng lúc này, bốn phía xung quanh xuất hiện vô số quỷ vật tìm tới, hình thành vòng vây, đem hắn bao vào giữa. Có con bay tít trên cao, lại có con đi dưới mặt đất. Cả đám ánh mắt bất thiện, chằm chằm nhìn vào Thiên Vân, miệng máu rớt dãi vương đầy trên đất, xem ra sớm đã coi hắn là miếng mồi ngon.
Thiên Vân thấy đám quỷ vật này vây công, sắc mặt không khỏi lạnh hơn mấy phần. Hắn không quá để ý đám này, với thực lực của hắn, đủ sức để đem chúng chém giết. Nhưng nếu hắn cứ thoả thích chém giết như vậy, sớm thôi hắn cũng tha hoá.
Thiên Vân đã không thể chạy được nữa, thanh âm lẩm bẩm kia chẳng khác gì giòi trong xương. Áp chế nó, thực lực của hắn sẽ giảm mạnh, nhưng không áp chế, hắn sớm muộn cũng sẽ biến thành tà ma. Biến thành tà vật, hay thủ vững bản thân, cùng đám quỷ vật này đại chiến một trận?
Thiên Vân không có quyền lựa chọn, nếu buông tay mà đánh, hắn có thể sẽ còn khả năng sống. Nếu cứ cố chấp thủ vững lí trí, chỉ sợ hắn sẽ không thể vượt qua một kiếp này. Đám quỷ quái tu vi đều hơn hoặc bằng hắn, tu vi thực lực lại không có áp chế. Hắn cho dù tự tin vào thực lực bản thân, cũng chưa điên cuồng tới mức tự cho mình là thiên hạ chí cường.
"Tốt tốt, để xem ý chí của ta mạnh, hay tà tính càng mạnh hơn một chút". Thiên Vân đã làm quyết định, lập tức đem tâm thần thả lỏng, ánh mắt băng lãnh nhìn bầy quỷ vật đang đói khát xung quanh.
Đúng lúc này, một đầu quỷ vật xem ra đã không nhịn được nữa, nó bổ nhào về phía Thiên Vân. Đây là một quỷ vật thân hình giống báo săn, tốc độ của nó cực nhanh, chớp mắt liền áp sát người Thiên Vân, cự trảo vung mạnh, muốn đem thân thể hắn đập nát.
Thế nhưng Thiên Vân làm sao để con vật được như ý, hắn không thèm rút đao, cứ thế lạnh lùng vung ra một quyền. Quyền kình bắn ra tầng tầng khí lãng, chỉ nghe một tiếng oành, thân thể đầu quỷ vật cứ thế vỡ nát.
"Rác rưởi". Thiên Vân gằn giọng hừ lạnh một tiếng, không nói hai lời, trực tiếp nhảy vào giữa vòng vây, đại triển thần uy.
Một đầu quỷ vật, hai đầu quỷ vật, ba đầu quỷ vật... Thiên Vân cứ thế mặc sức chém giết, mặc sức phóng thích bản thân sát tính. Hắn từ trước tới nay luôn lấy ổn trọng làm mục tiêu, nhưng giờ phút này hắn đã không thèm quan tâm nữa.
Giết chóc, hấp thu linh tính sau đó lại giết chóc... Cái vòng lặp này tựa như vô hạn, Thiên Vân rơi vào một loại cảm giác say mê. kIcFl Cảm giác say mê ấy rất khó để diễn tả bằng lời, đại loại giống như bản chất trong người được phóng thích. Mình chính là mình, những sự kìm nén trước kia chỉ là một hồi giả tạo mà thôi.
"Giết... Giết... Giết..." Thiên Vân giờ khắc này chẳng khác gì một con thú hoang, cứ như vậy đắm chìm trong khoái cảm giết chóc. Trong đầu tiếng lẩm bẩm kia liên tục thúc giục. "Giết đi, đem hết thảy chướng ngại quy về tịch diệt. Ta Thiên Vận Tử trở lại rồi. Đạo Thánh! Ngươi khổ tâm mưu đồ vô số năm tháng, sẽ không ngờ có ngày lại may áo cho ta đi. Ha ha ha"
Chém giết đã không biết trôi qua bao lâu, Thiên Vân sớm đã chẳng thể nhớ nổi nữa. Hắn giờ khắc này so với ma đầu, càng giống với ma đầu. Trong lúc bất tri bất giác này, hắn bỗng dưng nhìn thấy không ít đồ vật kì kì quái quái.
Thiên Vân thấy được một gốc cổ thụ vô cùng khổng lồ. Tán cây của nó phủ kín tinh không, rễ của nó đâm vào vô số ngôi sao, từ trong đó hấp thu chất dinh dưỡng.
Hắn lại thấy một bóng người màu trắng, bóng người ấy cùng tên nam tử áo trắng thần bí, có mấy phần tương tự. Hắn yên lặng ngồi thưởng trà dưới gốc cổ thụ, trên bàn còn đặt một cành cây nhỏ, trên cành cây còn có một chú ve sầu.
Thiên Vân nhìn tới đây, không hiểu sao nội tâm sinh ra một loại cảm giác đau nhói. Cảm giác này vô cùng kì dị, giống như hắn và hai đồ vật này quan hệ vô cùng khăng khít.
Đang muốn thử thăm dò một chút, bỗng dưng lúc này đầu óc hắn lần nữa quay cuồng. Đến khi tầm mắt hắn lần nữa ổn định, đã thấy mình đứng trước một toà cổ lão thư viện. Thu viện này rất quen, giống như hắn đã từng nhìn thấy ở một nơi nào đó.
Hắn nhìn bản thân một chút, chỉ thấy thân thể tiều tụy, đôi tay gầy trơ cả xương, khí tức mục nát khiến bước chân của hắn có chút mỏi mệt. Hắn đẩy cánh cửa thư viện, mỏi mệt lê bước chân tiến vào bên trong. Nơi này có rất nhiều sách vở điển tịch. Tiên pháp, ma pháp, thần pháp, quỷ pháp... Tri thức tu luyện trong toàn cõi vũ trụ đều được cất giữ tại nơi này.
Hắn không tự chủ phát ra một tiếng cười dài. "Ta Thiên Vận Tử, mất mười vạn năm tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi Phù Du Thiên Điện..."
Hình ảnh tới đây, lần nữa thay đổi. Hắn thấy mình biến thành một đứa bé trai. Thân thể hắn còn rất non nớt, hắn đang ngồi bên một chiếc chõng tre, tò mò nhìn một bé gái đang cho ngón tay cái lên miệng mút. Bé gái còn rất nhỏ, đôi mắt to tròn, rất đẹp cũng rất đáng yêu. Bé gái thấy hắn chăm chú nhìn thì oà khóc, hắn không biết phải làm thế nào, chỉ đành gọi một tiếng. "Mẹ, muội muội khóc rồi"
Hắn lại thấy thời gian trôi qua thật nhanh, hắn cùng bé gái đã trưởng thành, có điều cha mẹ cả hai đều đã qua đời vì dịch bệnh. Hắn sinh ra đã mang tư chất tu tiên, tuy không phải rất cao, nhưng do bản thân nghị lực, hắn tu luyện cũng không chậm chút nào.
Muội muội của hắn lại khác, nàng không có tư chất tu tiên, tuy rằng được hắn trợ giúp rất nhiều, nhưng cuối cùng nàng cũng chẳng thể ngăn cản thọ mệnh tiêu hao.
Cuối cùng cũng đến một ngày, muội muội của hắn từ giã cõi trần. Hắn thề, thề rằng sẽ đem nàng từ trong luân hồi tìm ra. Thế là hắn điên cuồng, hắn tu luyện không ngừng không nghỉ. Hắn nghe nói một khi đột phá thánh nhân, hắn có thể nhảy ra thời gian trường hà, từ nay trở đi bất tử bất diệt. Hắn không biết lời ấy là thật là giả. Nhưng đối với hắn giả cũng được, thật cũng được. Hắn lấy mục tiêu thành thánh làm vạch đích, cứ thế tu luyện.
Đến một ngày, hắn cách cảnh giới thánh nhân một bước nhỏ, chỉ cần hắn độ được tâm ma, từ đây về sau, hắn sẽ là sinh linh cường đại nhất.
Hắn tu luyện chưa từng để bản thân lây dính quá nhiều nhân quả, vốn tưởng rằng như thế sẽ giúp hắn vượt qua một kiếp này. Nào ngờ không phải, hắn bởi vì chấp niệm mang muội muội trở lại quá sâu, cuối cùng hình thành tâm ma, trong kiếp nạn, cứ thế chôn vùi.
Những mảnh kí ức tạp toái không trọn vẹn này cuối cùng cũng kết thúc, Thiên Vân miệng lớn thở dốc, quét mắt nhìn xung quanh một lượt.
Hắn thấy một mảnh chiến trường, khắp nơi là xác chết quỷ vật. Hắn đứng trên một núi xác, tóc dài phần phật bay, bên tai đã không còn những tiếng lẩm bẩm. Thế nhưng trên thân hắn lúc này khí tức đã biến đổi nghiêng trời lệch đất. Không còn là ôn nhuận như ngọc, không còn cái gì tuyệt thế trích tiên. Hắn giờ khắc này, chính là đại diện cho phiến trời đất này mặt tối tăm nhất.