Chỉ thấy một 1yH3b đạo độn quang giống như dải lụa màu đen từ bên trong khu rừng vụt bắn mà ra. Độn quang tốc độ nhanh lắm, Thiên Vân căn bản là không kịp trốn, đến khi độn quang bay tới cách hắn vài trăm mét thì dừng lại, tắt ngấm rơi xuống.
Thiên Vân vẻ mặt có chút khó hiểu, dõi mắt nhìn sang. Lại chẳng phải nam tử trung niên có mái tóc màu đỏ đây sao. Khác biệt chính là, trên thân y lúc này vết thương chẳng chịt, hiển nhiên cũng bị vụ nổ lớn kia gây thương tích không nhẹ. Trên lưng y cõng một chiếc quan tài đá, thân thể lung la lung lay, trên người quỷ khí tràn ngập, khí tức khủng bố lan ra. Có lẽ vừa rồi y đã phát động bí thuật dùng để bảo mệnh nào đó, nếu không với tu vi tầng thứ ba của y căn bản là không thể đối phó được với vụ nổ lớn kia.
Gã nam tử trung niên cũng đã nhận ra sự có mặt của Thiên Vân, hắn ngẩng đầu, cố gắng áp chế thương thể trên người, làm bộ làm tịch nói. "Bằng hữu là người Anh Quốc sao? Ta là William, vừa rồi không may ngộ nhập nơi này, chẳng may chạm phải cấm chế, gây ra một vụ nổ lớn. Bằng hữu trên người cũng có thương thế, xem ra là giống ta, bị vụ nổ lớn kia ảnh hưởng đi"
Thiên Vân nghe y nói láo như vậy, không những không vạch trần, làm bộ thỏ tử hồ bi, mở lời an ủi. "Bằng hữu cũng bị thương a, không giấu gì ngươi, ta cũng là bị khí lãng từ trong rừng thổi tới đánh bay ra xa. Nếu không phải ta mệnh cứng, sớm đã bị cỗ khí lãng kia chôn vùi rồi. Bằng hữu còn tốt chứ? Có cần ta giúp ngươi một chút hay không?"
"Bằng hữu không cần để ý, ta chỉ bị thương nhẹ mà thôi". Gã nam tử trung niên nghe Thiên Vân hỏi han ân cần, vội vàng xua tay nói.
"Không biết bằng hữu là người của quốc gia nào? Theo ta được biết, Rừng Thì Thầm vốn là nơi Anh Quốc được giao nhiệm vụ thu thập tàn chi a". Thiên Vân cũng không thật sự tiến lên đỡ y, mà mỉm cười hỏi.
"Cái này! Là như vậy, ta được chư vị thống lĩnh chỉ định tiến về nơi này hiệp trợ lấy đi tàn chi Thái Dương Thần. Bằng hữu cũng biết rồi, nơi này vô cùng kì lạ, nếu một mình đi vào, sớm muộn cũng bị tà tính ăn mòn". Gã nam tử trung niên vừa nói, tay không quên lấy ra một ít viên thuốc màu trắng ăn vào. Thuốc vừa vào miệng, lập tức đem thương thế trên người y ổn định lại, sắc mặt cũng biến hồng hào thêm không ít.
Thiên Vân thấy cảnh này, làm sao không biết y đang muốn kéo dài thời gian, cố gắng khôi phục thực lực. Mà sau khi khôi phục thực lực xong, việc cần làm trước tiên hiển nhiên là đem hắn chém giết không phải sao?
Thiên Vân là muốn từ trong miệng đối phương lấy ra thông tin quan trọng. Tỉ như y từ đâu đến, cấp trên trực thuộc là người nào. Thế nhưng kẻ này rất khôn khéo, cả quá trình nói chuyện không hề đề cập tới gốc gác của mình.
Thiên Vân biết, nếu cứ cùng y tám nhảm như thế này, sớm muộn cũng sẽ mất đi tiên cơ. Hắn thay đổi sắc mặt, nghiêm giọng quát lạnh. "Bớt dùng lời thừa. Ngươi tiến vào địa bàn của ta, lại còn bày ra vô số cấm chế bẫy rập. Nếu không phải ta sớm phát hiện, chỉ sợ đã phơi thây tại nơi này. Nếu ngươi đã muốn ngoan cố, vậy ta chỉ có thể đem ngươi tiêu diệt mà thôi"
Thiên Vân nói hết câu, không chút do dự rút ra Tinh Vẫn đao, hướng về phía người đối diện chém ra một đao. Đao quang tựa như một vầng tàn nguyệt, khí thế không yếu chút nào.
Thiên vân cũng không có ý định thăm dò thực lực làm gì, hắn trước nay vẫn như vậy, một khi xuất thủ ắt phải toàn lực mà đánh.
Tàn nguyệt mang theo vô tận sát phạt ầm ầm mà tới,. Chỉ nghe trong không khí vang lên từng thanh âm phá toái, giống như mảnh không gian này cũng bị đao quang chém ra vết xước.
Gã nam tử trung niên không ngờ Thiên Vân lại hành xử như vậy. Theo y nghĩ, nếu mình nói ra việc được chư vị thống lĩnh giao phó nhiệm vụ tiếp viện. Ắt hẳn kẻ này phải kiêng dè mới phải, thế nhưng đây là chuyện gì nha? Người này chẳng những không kiêng dè, vậy mà còn muốn vung đao giết người, nói nhảm một chút cũng không muốn.
Gã tuy rằng khó hiểu, thế nhưng cũng không hề tỏ ra yếu thế. Hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc vòng hoàn, thẳng hướng đao quang ném đi. Ngay cả bấm niệm pháp quyết cũng chẳng buồn làm.
Tuy chỉ là tiện tay ném ra vòng hoàn, thế nhưng uy lực của nó lại không nhỏ chút nào. Đao Quang của Thiên Vân vừa chạm vào vòng hoàn, lập tức truyền tới tiếng nổ đinh tai nhức óc. Một cỗ khí lãng mắt thường có thể nhìn thấy, lan ra xa vài chục trượng. Cả hai vậy mà không làm gì được nhau, cuối cùng đao quang tiêu thất, vòng hoàn cũng theo đó ảm đạm phai mờ, đinh đang rớt xuống mặt đất.
"Ồ!" Gã nam tử trung niên không khỏi ồ lên một tiếng, hắn không ngờ đối phương chỉ tùy tiện chém ra một đao, vậy mà uy lực lại lớn đến như vậy. Vòng hoàn kia tuy rằng nhìn chẳng ra làm sao, thế nhưng nó cũng là một trong vài kiện bảo bối bảo mệnh của hắn nha. Có thể đem vòng hoàn đánh tan, hiển nhiên lực lượng ẩn chứa bên trong đao quang phải vô cùng cường đại.
Thiên Vân cũng giống đối phương, giật mình thán phục không thôi. Đao tuy rằng chỉ là tùy tiện chém. Thế nhưng lực đạo ẩn chứa bên trong, không phải một tu luyện giả cảnh giới thứ ba thông thường có thể chịu đựng được a. Nhìn đám quỷ vật vừa rồi Thiên Vân giết liền biết, bọn này thân thể có bao nhiêu cường hãn, vậy mà một quyền của hắn cũng không chịu được, nói gì tới lực lượng của một kiện bảo vật.