Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 281: Nhân họa đắc phúc, cùng nam tử tóc đỏ đấu một trận



Chương 281: Nhân họa đắc phúc, cùng nam tử tóc đỏ đấu một trận

"Ta là ai? Thiên Vận Tử? Đạo Thánh? Thiên Vân? Hay là đứa bé trai kia?" Thiên Vân trong đầu đột nhiên nhiều thêm ra vô số kí ức mảnh vỡ, lại bởi vì bản thân bị tà tính đang ăn mòn, hiện tại hắn không thể nhớ rõ được, mình thực sự là ai. Hai tay hắn ôm lấy đầu, gân xanh vằn vện, liên tục tự hỏi "Ta là ai? Ta là ai?"

Thiên Vân cảm thấy đầu não đau muốn nứt, đôi mắt cũng theo đó tối dần, hắn cứ thế cuộn tròn, lăn lộn vì đau đớn.

Ầm... Ầm...
Đúng lúc này, trong khu vực trung tâm Rừng Thì Thầm bỗng truyền tới một vài tiếng nổ vang trời. Mặt đất cũng theo những tiếng nổ lớn này rung chuyển dữ dội. Trên bầu trời bắn lên một đám mây hình nấm. Đám mây bao phủ mấy chục dặm đường, khí lãng khổng lồ lao đi với tốc độ không tưởng, nhoáng một cái đã lan tới bìa rừng.

Thiên Vân vừa nghe thấy tiếng nổ mạnh, sắc mặt cũng có chút thảnh tỉnh lại, thế nhưng chưa kịp chờ hắn định thần, đã bị cỗ khổng lồ khí lãng thổi bay ra xa, thân thể va vào mấy vách đá nhỏ, cuối cùng khảm vào lòng một sườn núi lớn. Sắc mặt hắn trắng như giấy, chỉ một thoáng như thế, trên người hắn đã nhiều thêm ra hàng tá vết thương. Thần hình vốn mảnh mai như nữ nhân, giờ khắc này rất nhiều nơi đổ máu, xương cốt cũng theo đó gãy đi vài cái.

Nên nhớ Thiên Vân vốn là thuần thể tu, tu sĩ cùng cấp độ muốn gây thương tổn đến thân thể hắn, nếu không bỏ ra một cái giá đủ lớn, căn bản là không thể nào. Thế nhưng vừa rồi chỉ là một cỗ khí lãng mà thôi. Có thể làm Thiên Vân bay mấy dặm đường, lại đụng vào mấy quả núi nhỏ mới dừng lại được, đủ biết vụ nổ kia khủng bố tới mức nào.

Thiên Vân bị khảm vào sâu trong vách đá, cả người vặn vẹo mềm oặt, máu huyết nhuộm đỏ toàn thân. Bị như thế, vậy mà hắn lại không rên lấy một tiếng, ngược lại khóe miệng còn hơi câu lên, tựa như rất vui vẻ. "Ta! Là Thiên Vân. Không phải Thiên Vận Tử, cũng chẳng phải Đạo Thánh hay một ai khác. Ta chính là ta"

Hắn cười cười, đôi mắt hướng về trung tâm Rừng Thì Thầm nhìn một chút, chép miệng than một tiếng. "Không ngờ ta nhân họa đắc phúc. Nếu không có vụ nổ lớn kia quấy nhiễu, chỉ sợ lí trí của ta liền bị tà tính ăn mòn, hóa thành hạng người ngu si trì độn, cuối cùng trở thành con rối trong tay kẻ khác"

Thiên Vân cắn răng dùng sức, từng chút một đưa thân thể thoát li khỏi lòng núi đá. Hắn bị thương khá nặng, có điều bởi vì thân thể mạnh mẽ, sức khôi phục không thể đong đếm, rất nhanh cơn đau đã dịu xuống.

Hắn chỉ mất một chút thời gian ngắn liền có thể thoát khốn, đang tính khoanh chân trị thương một hồi, đúng lúc này dị biến lần nữa phát sinh.

Chỉ thấy một 1yH3b đạo độn quang giống như dải lụa màu đen từ bên trong khu rừng vụt bắn mà ra. Độn quang tốc độ nhanh lắm, Thiên Vân căn bản là không kịp trốn, đến khi độn quang bay tới cách hắn vài trăm mét thì dừng lại, tắt ngấm rơi xuống.

Thiên Vân vẻ mặt có chút khó hiểu, dõi mắt nhìn sang. Lại chẳng phải nam tử trung niên có mái tóc màu đỏ đây sao. Khác biệt chính là, trên thân y lúc này vết thương chẳng chịt, hiển nhiên cũng bị vụ nổ lớn kia gây thương tích không nhẹ. Trên lưng y cõng một chiếc quan tài đá, thân thể lung la lung lay, trên người quỷ khí tràn ngập, khí tức khủng bố lan ra. Có lẽ vừa rồi y đã phát động bí thuật dùng để bảo mệnh nào đó, nếu không với tu vi tầng thứ ba của y căn bản là không thể đối phó được với vụ nổ lớn kia.

Gã nam tử trung niên cũng đã nhận ra sự có mặt của Thiên Vân, hắn ngẩng đầu, cố gắng áp chế thương thể trên người, làm bộ làm tịch nói. "Bằng hữu là người Anh Quốc sao? Ta là William, vừa rồi không may ngộ nhập nơi này, chẳng may chạm phải cấm chế, gây ra một vụ nổ lớn. Bằng hữu trên người cũng có thương thế, xem ra là giống ta, bị vụ nổ lớn kia ảnh hưởng đi"

Thiên Vân nghe y nói láo như vậy, không những không vạch trần, làm bộ thỏ tử hồ bi, mở lời an ủi. "Bằng hữu cũng bị thương a, không giấu gì ngươi, ta cũng là bị khí lãng từ trong rừng thổi tới đánh bay ra xa. Nếu không phải ta mệnh cứng, sớm đã bị cỗ khí lãng kia chôn vùi rồi. Bằng hữu còn tốt chứ? Có cần ta giúp ngươi một chút hay không?"

"Bằng hữu không cần để ý, ta chỉ bị thương nhẹ mà thôi". Gã nam tử trung niên nghe Thiên Vân hỏi han ân cần, vội vàng xua tay nói.

"Không biết bằng hữu là người của quốc gia nào? Theo ta được biết, Rừng Thì Thầm vốn là nơi Anh Quốc được giao nhiệm vụ thu thập tàn chi a". Thiên Vân cũng không thật sự tiến lên đỡ y, mà mỉm cười hỏi.

"Cái này! Là như vậy, ta được chư vị thống lĩnh chỉ định tiến về nơi này hiệp trợ lấy đi tàn chi Thái Dương Thần. Bằng hữu cũng biết rồi, nơi này vô cùng kì lạ, nếu một mình đi vào, sớm muộn cũng bị tà tính ăn mòn". Gã nam tử trung niên vừa nói, tay không quên lấy ra một ít viên thuốc màu trắng ăn vào. Thuốc vừa vào miệng, lập tức đem thương thế trên người y ổn định lại, sắc mặt cũng biến hồng hào thêm không ít.

Thiên Vân thấy cảnh này, làm sao không biết y đang muốn kéo dài thời gian, cố gắng khôi phục thực lực. Mà sau khi khôi phục thực lực xong, việc cần làm trước tiên hiển nhiên là đem hắn chém giết không phải sao?

Thiên Vân là muốn từ trong miệng đối phương lấy ra thông tin quan trọng. Tỉ như y từ đâu đến, cấp trên trực thuộc là người nào. Thế nhưng kẻ này rất khôn khéo, cả quá trình nói chuyện không hề đề cập tới gốc gác của mình.

Thiên Vân biết, nếu cứ cùng y tám nhảm như thế này, sớm muộn cũng sẽ mất đi tiên cơ. Hắn thay đổi sắc mặt, nghiêm giọng quát lạnh. "Bớt dùng lời thừa. Ngươi tiến vào địa bàn của ta, lại còn bày ra vô số cấm chế bẫy rập. Nếu không phải ta sớm phát hiện, chỉ sợ đã phơi thây tại nơi này. Nếu ngươi đã muốn ngoan cố, vậy ta chỉ có thể đem ngươi tiêu diệt mà thôi"

Thiên Vân nói hết câu, không chút do dự rút ra Tinh Vẫn đao, hướng về phía người đối diện chém ra một đao. Đao quang tựa như một vầng tàn nguyệt, khí thế không yếu chút nào.

Thiên vân cũng không có ý định thăm dò thực lực làm gì, hắn trước nay vẫn như vậy, một khi xuất thủ ắt phải toàn lực mà đánh.

Tàn nguyệt mang theo vô tận sát phạt ầm ầm mà tới,. Chỉ nghe trong không khí vang lên từng thanh âm phá toái, giống như mảnh không gian này cũng bị đao quang chém ra vết xước.

Gã nam tử trung niên không ngờ Thiên Vân lại hành xử như vậy. Theo y nghĩ, nếu mình nói ra việc được chư vị thống lĩnh giao phó nhiệm vụ tiếp viện. Ắt hẳn kẻ này phải kiêng dè mới phải, thế nhưng đây là chuyện gì nha? Người này chẳng những không kiêng dè, vậy mà còn muốn vung đao giết người, nói nhảm một chút cũng không muốn.

Gã tuy rằng khó hiểu, thế nhưng cũng không hề tỏ ra yếu thế. Hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc vòng hoàn, thẳng hướng đao quang ném đi. Ngay cả bấm niệm pháp quyết cũng chẳng buồn làm.

Tuy chỉ là tiện tay ném ra vòng hoàn, thế nhưng uy lực của nó lại không nhỏ chút nào. Đao Quang của Thiên Vân vừa chạm vào vòng hoàn, lập tức truyền tới tiếng nổ đinh tai nhức óc. Một cỗ khí lãng mắt thường có thể nhìn thấy, lan ra xa vài chục trượng. Cả hai vậy mà không làm gì được nhau, cuối cùng đao quang tiêu thất, vòng hoàn cũng theo đó ảm đạm phai mờ, đinh đang rớt xuống mặt đất.

"Ồ!" Gã nam tử trung niên không khỏi ồ lên một tiếng, hắn không ngờ đối phương chỉ tùy tiện chém ra một đao, vậy mà uy lực lại lớn đến như vậy. Vòng hoàn kia tuy rằng nhìn chẳng ra làm sao, thế nhưng nó cũng là một trong vài kiện bảo bối bảo mệnh của hắn nha. Có thể đem vòng hoàn đánh tan, hiển nhiên lực lượng ẩn chứa bên trong đao quang phải vô cùng cường đại.

Thiên Vân cũng giống đối phương, giật mình thán phục không thôi. Đao tuy rằng chỉ là tùy tiện chém. Thế nhưng lực đạo ẩn chứa bên trong, không phải một tu luyện giả cảnh giới thứ ba thông thường có thể chịu đựng được a. Nhìn đám quỷ vật vừa rồi Thiên Vân giết liền biết, bọn này thân thể có bao nhiêu cường hãn, vậy mà một quyền của hắn cũng không chịu được, nói gì tới lực lượng của một kiện bảo vật.

Thiên Vân lông mày có chút chau lại, cẩn thận đánh giá chiếc vòng hoàn màu bạc kia một phen.

Gã nam tử thấy Thiên Vân nhìn tới bảo vật của mình, tâm niệm lập tức thúc giục, muốn đem bảo vật gọi trở lại.

Thế nhưng Thiên Vân làm sao để hắn được như ý, hắn không chút do dự, vung đao chém ra một chiêu. "Đoạn Duyên"

Đao vừa chém ra, gã nam tử tóc đỏ sắc mặt liền tái đi, hắn cảm nhận rất rõ ràng, sợi dây liên kết giữa bản thân cùng kiện bảo vật kia đột nhiên bị chặt đứt, hắn làm cách nào cũng không thể điều khiển được nó nữa. Hắn vội vàng chạy tới, mong muốn bắt lấy bảo vật về tay. Có điều đúng lúc này, thân ảnh Thiên Vân bỗng dưng tan biến.

Gã nam tử trung niên thấy cảnh này, sắc mặt lập tức đại biến. Biết mình đã trúng kế. Hắn cắn răng móc ra một khối cầu nhỏ màu đen. Khối cầu rời tay, lập tức bắn ra một đạo hắc mang. Hắc mang chớp mắt đã đem thân hình hắn bao phủ rắn rắn chắc chắc, một khe hở cũng không lọt.

Thiên Vân tuy hơi bất ngờ, có điều thế đao không hề chậm lại. Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ ngoan lệ, miệng thốt ra hai chữ. "Luân Hồi"

Đao này Thiên Vân lần này sử dụng là lần thứ hai, lần đầu là cùng gã nam tử áo trắng đấu. Chính một đao này đã phá đi một chỉ của gã nam tử áo trắng thần bí, có thể thấy nó mạnh mẽ như thế nào.

Có điều Thiên Vân sau khi đánh ra một chiêu này, thể nội pháp lực thoáng cái đã thấy đáy, ngay cả khí huyết trên thân cũng giảm đi một thành.

Thiên Vân không dám đánh cược, nếu trận chiến kéo dài quá lâu, pháp lực của hắn sẽ giảm mạnh, đến lúc đó tung đòn sát thủ cũng chẳng phải đỉnh tiêm một kích. Đã như vậy, tại sao không nhân lúc bản thân mạnh nhất, đem mạnh nhất công kích đánh ra?

Nam tử tóc đỏ tưởng rằng trốn bên trong hắc mang đã đủ an toàn, thế nhưng y còn chưa kịp thở ra một hơi, đã cảm thấy toàn thân phát lạnh, tử vong chỉ cách hắn vài tấc nữa thôi.

Thâm Không Bỉ Ngạn tác phẩm mới của Thần Đông, khởi đầu rất ổn, hệ thống mới lạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.