Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 251: Long Quân hiện thân



"Làm cái gì? Ngươi biết cũng có cái gì tốt đây? Ngươi vì bản thân thành tựu, không thèm quan tâm sống chết người khác, những việc ngươi làm, trời đất không dung. Lấy tu vi cao, hướng sinh linh cùng chủng tộc khác bày mưu nghĩ kế, người như ngươi căn bản không xứng làm tu sĩ". Người áo đen nhàn nhạt đáp lời, nói xong lòng bàn tay phải hướng lên trời, lòng bàn tay trái hướng xuống đất, miệng quát. "Thay Trời Đổi Đất"

Quát ra một câu, hai tay người này xoay một vòng. Tay phải hướng xuống đất, tay trái lại hướng lên trời. Động tác vừa thành, cả phiến thiên địa thế mà nghịch đảo, chỉ thấy bầu trời biến thành mặt biển, mặt biển lại biến thành bầu trời. Một màn tráng quan như vậy, chỉ có hai người bọn họ có thể thấy, những người khác căn bản không ở trong tầm bao phủ của ý cảnh, quan sát không tới.

Nam tử áo trắng đã thực sự giận, hiện tại hắn cũng không thèm giữ lại, tay phải chộp vào mặt đất, lạnh giọng quát. "Vạn Vật Hóa Kiếm"

Lời vừa thốt ra, thiên địa biến sắc, trời đất bao la vào lúc này bỗng dưng thay đổi. Vô số thanh kiếm từ khắp mọi nơi sinh ra. Có kiếm làm tư nước biển, có kiếm làm từ đất đá, ngay cả không khí cũng có thể hóa kiếm. Cả màn trời rậm rạp chi chít vết kiếm, nhiều đếm không xuể.

"Chết!" Nam tử áo trắng hướng về người áo đen điểm ra một chỉ. Theo lời y nói, ngàn tỷ thanh kiếm cứ thế lao đi, thẳng hướng nam tử áo đen mà xông tới.

Nam tử áo đen cũng không sợ, hai tay lần nữa biến đổi phương vị, ngàn tỷ thanh kiếm lập tức mất đi phương vị, nhao nhao rơi xuống.

Hai người đánh tới đánh lui, tuy rằng thần thông thuật pháp cực kỳ kinh khủng, có điều lại không người nào chịu thương tổn. Lúc này đánh nữa cũng là vô dụng, chỉ sợ thời gian quá dài có thể khiển mảnh thế giới này vỡ nát.

"Ngươi còn muốn đánh nữa sao? Nếu mảnh thế giới này vỡ nát, cho dù ngươi có là thánh nhân đi chăng nữa, cũng phải chịu nghiệp lực cùng nhân quả quấn thân. Ngươi dám dùng con đường tương lai ra đánh đổi sao?" Người áo đen cười nhạt, không chút e ngại hỏi.

Nam tử áo trắng nhíu chặt lông mày, thần sắc có giận dữ, cũng có buồn bực không vui. Đúng như lời nam tử áo đen nói, nếu cả hai cứ đánh qua đánh lại mãi, chưa biết chừng phiến thế giới này sẽ hỏng mất. Nhưng hắn nuốt không trôi cơn giận này, hắn mất rất nhiều thời gian mới đi tới nơi này, nay lại bị người áo đen phá hư kế hoạch, làm sao hắn có thể để yên.

"Ta không cần biết ngươi là ai, có điều dám ngăn cản ta, vậy hôm nay ngươi sẽ phải trả một cái giá đắt. Thiên Địa Thần Tướng". Nam tử áo trắng gằn giọng quát lạnh, pháp lực điên cuồng tuôn ra, thẳng hướng trời cao mà lên.

Chỉ thấy thiên địa vào lúc này bỗng dưng rung lên kịch liệt, một hình chiếu to lớn cứ thế trống rỗng sinh ra. Hình chiếu này cùng nam tử áo trắng giống như đúc, thần tình trang nghiêm túc mục, bá khí tuyệt luân. Hình chiếu cao cả mấy vạn trượng, ngay cả người trong lục địa cũng có thể lờ mờ nhìn thấy y. Giờ này khắc này y chẳng khác gì thần linh, mạnh mẽ vượt ngoài sức chịu đựng của phiến thiên địa này.

"Ngươi điên rồi! Thế giới căn bản gánh không nổi loại lực lượng này, ngươi chỉ vì một chút bất mãn, lại muốn đem tất cả sinh linh chôn vùi hay sao?" Người áo đen kinh hoàng bật thốt, thần tình mang theo vẻ không thể tin nổi.

"Chỉ là một cái phàm giới mà thôi, hủy đi cũng chẳng sao, ta có đủ thời gian đi sửa chữa. Còn ngươi, dám ra tay ngăn cản bản thánh, hôm nay ta muốn đem ngươi cùng phiến thiên địa này chôn vùi". Nam tử áo trắng lúc này tóc dài phần phật bay, thân thể cứ thế đằng không bay lên, thẳng hướng vị trí trái tim mà đi. Khi bay tới vị trí trái tim, y liền nâng cánh tay phải chỉ lên trời thốt ra hai chữ. "Thiên Vẫn"

Đạo hình chiếu tựa như tiên thần kia cũng vào lúc này nâng cánh tay, hướng lên màn trời bao la, thốt ra hai chữ, Thiên Vẫn.

Hai chữ Thiên Vẫn tựa như mang theo một loại lực lượng vượt xa cấp độ chịu đựng của thế giới này. Màn trời bỗng dưng nứt ra, vô số khe hở không gian sinh ra, linh khí vốn còn nồng đậm, lúc này tất cả bị vết nứt không gian thôn phệ. Cảnh tượng kinh khủng này toàn bộ người dân sống trên cựu lục địa đều có thể nhìn thấy. Quá khủng bố, cũng quá đáng sợ. Vô số nhân loại kinh hoàng quỳ xuống đất, liên tục làm ra tư thế thỉnh thần, mong rằng thân linh có thể cứu vớt con dân của họ. Các tu luyện giả, các quỷ pháp sư, kể cả yêu thú cũng vào lúc này quỳ xuống, hướng về thần linh mình cung phụng cầu khẩn sự ban ơn.

"Ngươi... Muốn... Chết!" Đúng vào lúc này, màn trời đột nhiên rách ra một đạo vết nứt, từ bên trong có một con mắt dọc hiện ra. Con mắt này đỏ như lửa, khí cơ tỏa ra còn muốn kinh khủng hơn đạo hình chiếu kia gấp mấy phần. Con mắt giống như hiện thân của thiên địa, hiện thân của chúng sinh, muốn hủy diệt phiến trời đất này, trước hết phải diệt nó.

"Một phàm giới Thiên Đạo, cũng muốn xen vào việc của ta, vậy ta không ngại thành toàn cho ngươi". Nam tử áo trắng vậy mà không sợ, gằn giọng quát lạnh, lấy chỉ làm kiếm, thẳng hướng con mắt dọc kia chém ra một kiếm.

Con mắt dọc phát ra một tiếng hừ lạnh, trong hư không bỗng dưng xuất hiện một bàn tay màu đen, thẳng hướng đạo kiếm quang kia điểm ra một điểm.

Ầm... Ầm...

Từng tiếng nổ ầm ầm cứ thế vang lên, sóng xung kích phá tan mặt biển, cột nước cao cả vài trăm trượng dâng lên, thẳng hướng đất liền mà đi. Nam tử áo đen sắc mặt đại biến, cắn răng vung tay, hướng sóng thần mà chộp. Cột sóng cao vài trăm trượng, vậy mà cứ như vậy bị hắn ngăn lại. Sau khi ngăn lại cơn sóng thần, y gằn giọng quát lạnh.

"Ta không cần biết ngươi là ai, hôm nay ta muốn ngươi chết". Nói xong hắn liên cởi phăng áo bào, hình dáng hắn lúc này mới chính thức lộ ra bên ngoài. Hắn là một nam tử tuổi tầm 30, mày kiếm mắt sáng, tuấn mĩ tới cực điểm, trán sinh ra một cặp sừng rồng. Nếu Thiên Vân ở đây liền có thể nhận ra, người này vậy mà cùng nam tử bên trong miếu Long Quân, giống y như đúc.

"Ngươi là... Sùng Lãm..." Nam tử áo trắng sắc mặt không khỏi đại biến, nhìn tới con mắt dọc trên cao, mở miệng chất vấn. "Các ngươi năm đó làm ra động tĩnh lớn như vậy, thì ra chính là có dự mưu từ trước. Thiên có tình, thiên cũng lão. Thân làm thiên đạo một phần tử, vậy mà đản sinh linh trí, ngươi chết không hết tội"

"Người chết không hết tội là ngươi. Ngươi bố cục vạn giới, muốn từ bên trong tìm ra cái gọi Thông Thiên chi cảnh, cùng những người khác lập ra vô số quy tắc. Cái gì mà thiên đạo không thể đản sinh linh trí, chẳng phải bởi vì các ngươi sợ, sợ thiên đạo đản sinh linh trí, sẽ ra tay ngăn cản kế hoạch của các ngươi hay sao?" Con mắt dọc hừ lạnh quát, lại biến ảo ra một cự đại bàn tay, hướng đối phương mà ép.

Long Quân giờ khắc này cũng không thèm che giấu nữa, ngài hừ lạnh một tiếng, thẳng hướng trời cao mà đi, nhoáng cái đã biến thành một đầu chân tvrUY long, vảy rồng vàng kim trải kín thân thể. "Ta không cần biết ngươi là ai, hôm nay kể cả bản thể của ngươi tới, ta cũng muốn cùng ngươi đánh một trận"

Nam tử áo trắng hai mặt thọ địch, có chút xoay sở không kịp. Hắn đủ tự tin khống chế bất kì người nào, thế nhưng cả hai đối thủ đều cực kỳ mạnh, hắn dù sao cũng chỉ là một sợi tóc biến thành, pháp lực có hạn. "Các ngươi giết ta, bản thể của ta sẽ biết, đợi chờ các ngươi cũng chỉ có cái chết mà thôi. Có điều nếu các ngươi đã muốn đánh, ta cũng không ngại cùng các ngươi đánh một trận"

Nam tử áo trắng tự nhận là thánh nhân, làm sao có thể để một cái phàm giới thiên đạo, một cái phàm giới sinh linh uy hiếp được kia chứ. Hắn gằn giọng quát khẽ, tay trái chỉ thiên, tay phải chỉ địa miệng nói. "Thiên Băng Địa Liệt"

Lời vừa thốt ra, trời đất theo đó rung lắc dữ dội, khắp nơi khe nứt giăng kín, tưởng chừng như ngày tận thế sắp tới. Trên thân nam tử áo trắng lúc này nghiệp lực điên cuồng tăng lên, có điều y cũng không thèm quan tâm, gằn giọng quát. "Chết đi cho ta"

Đáp lại tiếng quát, con mắt dọc liền phát ra một trận rên rỉ thống khố, bên cạnh nó vô số khe nứt không gian ẩn hiện, hiển nhiên nó đã bị thương.

Long quân biến thành cự long cũng bị vô số ngọn giáo từ dưới đất phóng lên, phong kín đường đi, nếu không phải vì long tộc thân thể cường hãn, người cũng chịu không nổi loại công kích như vậy.

Long Quân mắt rồng rét lạnh, há miệng rống lên một tiếng giận dữ. "Ngangggg"

Tiếng long ngâm khiến nam tử áo trắng màng nhĩ đau nhói, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, hai lỗ tai cũng vào lúc này phế bỏ.

Nhân lúc y đang thất thần, Long Quân liền vung long trảo, hướng về cự đại hình chiếu vỗ mạnh.

Con mắt dọc cũng không chậm chút nào, một đạo chói mắt quang mang lập tức bắn ra, thẳng hướng thân thể nam tử áo trắng mà đi.

Nam tử áo trắng cũng chỉ hơi thất thần mà thôi, chớp mắt liền khôi phục lại như thường. Sắc mặt rét lạnh, ngạnh sinh sinh đón nhận một trảo của Long Quân. Tay trái vung lên, một thanh vô hình chi kiếm hiện ra, thẳng hướng đạo quang mang kia chém vào.

Oành... Oành... Phốc...

Hình chiếu to lớn cùng cường quang đồng loạt phá toái. Nam tử áo trắng thổ huyết bay ngược, muốn làm ra phản ứng, lại thấy trước người có một long trảo chộp tới, thẳng lồng ngực hắn đập vào.

"Đi chết". Long Quân hừ lạnh một tiếng, cự trảo trực tiếp đập tới.

Oành...

Thân thể nam tử áo trắng tựa như diều đứt dây, thẳng hướng mặt biển bay đi, trên đường rơi xuống từng tấc, từng tấc da thịt vỡ nát, khi rơi xuống mặt biển thân thể y liền hóa thành một làn khói tiêu tán, chỉ để lại một câu.

"Ta sẽ còn trở lại..."

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.