Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 252: Ăn tươi nuốt sống



Thấy nam tử áo trắng đã chết, lúc này Long Quân mới biến trở lại hình người, hướng con mắt dọc trên trời nói. "Nếu sự thật kẻ này là thánh nhân, vậy thế giới này liền xong rồi, ngươi có tính toán gì sao?"

"Yên tâm, thánh nhân không phải chỉ có một người, hắn muốn diệt đi một giới, chắc chắn sẽ phải bỏ ra một cái giá đắt. Hơn nữa kẻ này dường như rất chú ý tới tiểu tử Thiên Vân kia, hiển nhiên tên tiểu tử này có bí mật. Có lẽ hắn sẽ không động tới giới này ngay. Ta thân là Thiên Đạo, cho dù chỉ là một phàm giới Thiên Đạo, hắn muốn đối phó ta, tránh không được lây dính nhân quả. Hiện tại ngươi mới là người cần phải cẩn thận. Ngươi đã lộ diện, cho dù ta đã phong bế phiến thiên địa này, thời gian ngắn có thể không sao, nhưng đợi một đoạn thời gian, người kia chắc chắn sẽ tính ra ngươi. Có lẽ ngươi nên rời đi giới này thì hơn, làm như vậy vừa tốt cho ngươi, những sinh linh khác cũng giữ được một cái mạng". Con mắt dọc nói tới đây liền biến mất, không có lưu lại.

Long Quân thở dài một tiếng, cũng không nói thêm cái gì, thân ảnh dung nhập vào hư không, chậm rãi tiêu thất.

Trận chiến giữa Long Quân, Thiên Đạo cùng nam tử áo trắng đã vượt xa sức tưởng tượng của phần đông tu luyện giả. Khắp 9AJro nơi trên cựu đại lục là khe nứt, dân thường cũng như tu luyện giả chết đi không ít. Trấn chiến ấy cho tới sau này vẫn được lưu truyền, người ta gọi nó là trận chiến của các vị thần.

Tinh không mờ mịt, nơi gốc cổ thụ phủ bóng vô biên tinh hà. Bản tôn của nam tử áo trắng vẫn như mọi khi, uống trà, ngắm nhìn gốc cổ thụ, đột nhiên lúc này đầu lông mày y chau lại, vươn bàn tay phải tính toán một chút.

"Lại có kẻ dám hủy đi hóa thân của ta, xem ra giới này tồn tại không ít bí mật đây này. Rất tốt! Ta cũng muốn xem xem các ngươi trốn được bao lâu". Đạo thân ảnh lẩm bẩm một câu sau đó liền xuất ra một viên ngọc giản, thẳng hướng sương khói phía dưới ném đi.


Bầu trời giáng mưa, mưa rơi không nặng hạt, nhưng lại rất dày, cả mảnh bình nguyên bao la rộng lớn, bị một màu trắng xóa của cơn mưa bao phủ. Nước mưa rơi xuống đất, vang lên từng tiếng lách tách, để ý nhìn kĩ, sẽ thấy một thân ảnh đơn bạc nằm bất động dưới thảm cỏ xanh.

Người này thân thể gầy yếu, tóc trắng xõa tung bám đầy bùn đất. Mặt người này nhăn nheo tiều tụy, nhìn chẳng khác gì ông lão 60, 70 tuổi. Nếu không phải người này thỉnh thoảng còn hô hấp, nói y đã chết cũng có người tin.

Sấm sét cuồn cuộn đến rồi lại đi, không ít lần thiếu chút nữa thì đánh trúng ông lão.

Ông lão này đã có mặt ở đây vài ngày, đến như thế nào, hiện tại vẫn nằm yên như thế đó. Chỉ biết nơi này vài ngày trước có một đạo cường quang chiếu qua, Ông lão này cũng xuất hiện từ lúc đó. Ông lão mặc một bộ lam y rách tả tơi, thoạt nhìn cực kỳ chật vật, khắp người là vết thương, nhìn vô cùng dọa người.

Ông lão nhắm chặt hai mắt, thân thể trải đầy vết thương sớm đã mưng mủ. Có lẽ vì ngâm nước mưa quá lâu, vết thương sớm đã trắng bệch, một chút máu tươi cũng không có.

Mưa vẫn còn tiếp tục rơi, mãi tới hai ngày sau mới từ từ ngừng lại. Trời trong sáng, mây đen tán đi, nghênh đón từng tia nắng ấm áp

Được ánh mặt trời chiếu rọi, lúc này cảnh vật mới hiện rõ một chút. Thì ra nơi này là một bình nguyên, người kia nằm trong một ốc đảo, xung quanh không thiếu những loài thực vật kì lạ. Có loại mọc sát mặt đất, cao chỉ vài tấc cũng có loại cao cả vài chục mét.

Người kia vẫn cứ nằm đó, một chút động đậy cũng không thấy. Cơ thể ông ta bởi vì có quá nhiều vết thương, lại bị nắng mưa xâm thực, lúc này mùi hôi thối bốc lên, nhìn lão chẳng khác gì một cái xác chết.

Lại qua vài ngày, có lẽ bởi vì mùi hôi thối bốc lên ngày một nồng, bên ngoài ốc đảo bắt đầu bay tới không ít sinh vật ăn xác thối. Đám này phần lớn là kền kền, thỉnh thoảng còn có một ít quạ đen tìm tới. Chúng đáp trên ngọn cây cao, hướng đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm cái xác, do dự không biết có nên bay xuống hưởng thụ một bữa hay không.

Cuối cùng có một con quạ không chịu đựng được nữa, nó bay xuống đáp lên người cái xác. Không chút do dự, dùng cái mỏ sắc bén hướng vào một miệng vết thương mà mổ tới, lúc nó nhấc cái mỏ lên, liền kéo theo một mẩu thịt sớm đã thối rữa.

Một ngụm lại một ngụm, con quạ một bên ăn, một bên quan sát vẻ mặt con mồi, dần dần nó thả lỏng cảnh giác. Theo nó nghĩ, người này ắt hẳn đã chết từ lâu, nếu không vì sao bị nó mổ lâu như vậy, một điểm động tĩnh cũng không phát ra?

Chứng kiến cảnh này, trên bầu trời đám kền kền liền trực tiếp bay xuống, lặng lẽ đáp trên người thanh niên, mắt lạnh lẽo, bên trong còn có một con sinh ra mào, hiển nhiên đã là cấp bậc hung thú. Con hung thú này vô cùng cẩn thận, nó vẫn đứng ngoài quan sát, mãi tới khi thấy đồng bạn đánh chén không sai, lúc này nó mới buông lỏng, nhảy tới trước ngực người kia, cái mỏ hướng lồng ngực cái xác mổ tới. Nó muốn một lần liền xé mở lồng ngực, bắt lấy quả tim.

Nhưng đúng lúc này, xác chết vậy mà mở to đôi mắt, ông lão dùng hết sức bình sinh, vươn người hướng cái cổ con hung thú mà cắn. Con kền kền hoảng sợ thất thanh, muốn bay lên lại làm không được, hàm răng người kia lực cắn quá mạnh, mặc cho nó vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khốn. Đám động vật ăn xác thối còn lại hoảng quá, vội vã bay lên cao, bỏ mặc con hung thú ở lại chịu trận.

Rắc rắc, ực ực. Từng tiếng nhai rệu rạo, từng tiếng ừng ực như người đang uống nước vang lên. Con hung thú to lớn cứ như vậy bị người kia ăn thịt, không nấu chín, cũng chẳng có gia vị, cứ như vậy ăn tươi, nuốt sống.

Người kia có lẽ đã rất đói khát, cả con kền kền to lớn, vậy mà y chỉ dùng thời gian nửa canh giờ liền ăn sạch. Nếu y có thể sử dụng hai tay phục vụ ăn uống, chỉ sợ tốc độ còn phải nhanh không ít.

"Ta! Sống rồi!" Ăn hết con hung thú, lúc này y mới thở ra một hơi, lẩm bẩm nói một câu.

Có lẽ do thịt hung thú cung cấp cho y rất nhiều năng lượng, lúc này sắc mặt y đã khá hơn không ít. Thôi không còn vẻ tái nhợt như trước, thay vào đó là huyết sắc, tuy vẫn có chút già nua, nhưng trong mắt lại không tồn tại cái cảm giác già cỗi này.

Y không thèm để ý tới xung quanh nữa, cố gắng trườn tới một gốc cây lớn, lại để lưng tựa vào thân cây, lúc này hắn mới nhắm mắt.

Người này cũng không phải ai xa lạ, đúng là Thiên Vân. Sau khi bị đạo ánh sáng kia mang tới nơi này, hắn liền hôn mê bất tỉnh cho tới hiện tại. Thân thể pháp lực đã sớm cạn kiệt, kinh mạch tắc nghẽn, tứ chi xương cốt cũng gãy gần hết, bởi vậy hắn mới phải giả chết, hòng dụ một ít động vật ăn xác thối tới. Làm hắn kinh hỉ nhất chính là, trong đám kền kền, thế mà có một con hung thú. Thể chất Thiên Vân cực mạnh, tuy hiện tại hắn đã rất suy yếu, thế nhưng đối phó với một con hung thú, hắn chỉ cần hàm răng liền đủ rồi.

Thiên Vân thở ra một hơi, lúc này mới đem Hạ Thi Phệ Linh Kinh cùng Vạn Tướng Pháp Điển vận hành một lần. Kinh mạch của Thiên Vân sớm đã tắc nghẽn, lại đứt đoạn không biết bao nhiêu chỗ, lúc này vận chuyển công pháp, có thể nói vô cùng đau đớn.

Lộ tuyến vận hành vốn một hơi có thể chạy vài vòng, lúc này Thiên Vân chỉ có thể làm từng chút, từng chút một. Hắn cần phải khôi phục một điểm pháp lực, chỉ khi đem pháp lực khôi phục, mới có thể lấy ra đồ vật bên trong nhẫn trữ vật.

Thiên Vân cứ thế im lặng mà ngồi, cố gắng hấp thu thiên địa linh khí, cố gắng đem công pháp hoàn thành một cái chu thiên.

Một ngày, hai ngày mãi tới ngày thứ ba, Thiên Vân cuối cùng mới mở mắt ra, miệng lộ ý cười. Nếu không phải da thịt hắn sớm đã xung huyết, cái trán mồ hôi vã ra như tắm, chắc không ai nghĩ hắn vừa phải trải qua một trận thống khổ cùng cực. Thiên Vân đã quá quen với các loại thống khổ, thêm một lần hay bớt một lần, đối với hắn cũng chẳng quá quan trọng.

Đã khôi phục được một điểm pháp lực, Thiên Vân lập tức đem nó rót vào nhẫn trữ vật, từ bên trong lấy ra một viên yêu đan, mau chóng đem nó hút khô.

Thiên Vân lần nữa nhắm đôi mắt, bắt đầu luyện hóa đan dược, giúp bản thân pháp lực khôi phục nhanh hơn một chút.

Vận hành được vài cái chu thiên, lúc này Thiên Vân mới thở ra, đang tính kiểm tra thân thể một chút, bất chợt dị biến phát sinh. Chỉ thấy trước ngực Thiên Vân có một sợi quang mang bay ra, nhìn kĩ mới thấy, thì ra là một chiếc nhẫn.

"Chiếc nhẫn này là thứ mà người áo đen ném cho ta?" Thiên Vân lẩm bẩm, lập tức dùng thần thức khống chế chiếc nhẫn, lại rót pháp lực vào bên trong kiểm tra một chút.

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.