Từng tiếng chất vấn cứ thể vang lên, theo sau những lời chất vấn ấy, chính là từng tiếng xương cốt đứt gãy, tiếng hàm răng nghiến vào nhau ken két, tiếng thở dốc ẩn chứa thù hận cùng bất lực.
Thiên Vân hiện tại sớm đã chẳng thành hình dạng gì, nếu thân thể không bị đối phương khống chế, hắn đã sớm rơi xuống biển, chìm vào đáy đại dương.
Nam tử áo trắng xem việc hành hạ một người như Thiên Vân, căn bản cũng chẳng phải việc gì to tát, cho dù hiện tại thân hình ấy sớm đã mềm nhũn, từng khớp xương đã sớm dập nát cả rồi.
"Tốt lắm! Ngươi cũng nên trở về nơi ngươi nên thuộc về đi thôi". Nam tử áo trắng thấy Thiên Vân sớm đã không nói được lời nào, gật đầu cười một tiếng. Hắn chậm rãi đi tới, tay phải làm ra động tác kéo, muốn sinh sinh đem thần hồn Thiên Vân rút ra, xóa đi trí nhớ, lại ném vào luân hồi.
Có điều đúng lúc này dị biến phát sinh, chỉ thấy sau lưng nam tử áo trắng không gian bỗng dưng vặn vẹo, một thân ảnh mặc trường bào màu đen chậm rãi đi ra. Người này một câu cũng không nói, hướng về phía nam tử áo trắng điểm ra một chỉ.
Một chỉ này không có cái gì nổ vang, cũng không thấy cái gì thiên địa thất sắc. Chỉ thấy một sợi kiếm quang chớp mắt liền tới, thẳng hướng đầu nam tử áo trắng mà vào, tốc độ có thể nói nhanh tới cực điểm.
Nam tử áo trắng phản ứng cũng rất nhanh, tay trái bắt ấn, làm ra một tầng phòng hộ khí tường, mong muốn ngăn cản sợi kiếm quang lại.
Ầm ầm...
Kiếm quang cùng khí tường va chạm, lập tức vang lên tiếng nố ầm ầm, nam tử áo trắng thân hình hơi lui về sau một bước, nhíu mày nhìn về phía đối diện, mở miệng quát. "Ngươi là ai? Cũng dám xen vào chuyện của bản thánh, ngươi là muốn chết phải không?"
"Cũng chỉ là cái hóa thân, lấy đâu ra tự tin nói lời ngông cuồng như thế? Hôm nay ta cũng muốn xem, ngươi giết ta như thế nào đây". Người áo đen cười hăng hắc, vung tay hướng mặt biển quát.
“Đảo Hải!” Đôi đồng tử người áo đen phát ra một trận hoàng mang, cánh tay chạm vào mặt biển, thế mà khiến mặt biển rung lắc dữ dội. Giây phút cánh tay nhấc lên, biển sóng ngập trời. Từng cột sóng cao cả ngàn mét ầm vang rung động, khí tức khủng bố phả vào mặt. Nước biển cứ như thế chồng chất, đất trời cũng vì thế mà rung lắc không thôi. Biển sóng nén lại, tạo thành một thanh cự kiếm, thẳng hướng nam tử áo trắng mà đi. Một kiếm này có thể nói kinh khủng tuyệt luân, một tu sĩ Nguyên Anh, Sinh Hoa bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ.
Thiên Vân cho dù bị nam tử áo trắng bắt lấy, nhưng nhìn một màn này cũng có cảm giác hãi hùng khiếp vía. Từ khi sinh ra tới giờ, hắn chưa từng thấy loại thần thông nào kinh khủng bực này. Thế mà có thể đem mặt biển nhấc lên, tuy rằng không phải nhấc toàn bộ, nhưng đại dương mênh mông lắm, nhấc một chút cũng khiến người ta sợ vỡ cả mật rồi.
Nam tử áo trắng lúc này sắc mặt cũng tái đi, vội vàng ném Thiên Vân sang một bên, tay phải chỉ trời mở miệng quát. "Thâu Thiên"
Hai chữ Thâu Thiên vừa ra, bầu trời trực tiếp vặn vẹo, tựa như bị tên nam tử áo trắng này thu vào tay.
Thiên Vân cố gắng ổn định lại thân thể, ngăn cho bản thân không chìm xuống biển. Có điều hiện tại hắn đã không còn khí lực, máu huyết cũng chẳng sót lại bao nhiêu, sức khôi phục rất kém. Lúc hắn nhìn tới thần thông Thâu Thiên kia, trái tim không khỏi co thắt. Thế mới biết, cả cuộc chiến gã nam tử áo trắng này cũng chỉ coi hắn là tên hề mà thôi, một phần vạn thực lực cũng chẳng buồn dùng đến.
Nam tử áo trắng đem màn trời biến thành một thanh cổ kiếm, cũng hướng về đối phương chém ra.
Oành... Oành...
Từng tiếng nổ vang kinh thiên động địa vang lên, mặt biển trực tiếp bị chém thành khe rãnh. Đứng trên cao có thể nhìn rõ đáy biến có cái gì, thậm chí đáy biển cũng bị hai luồng kiến khí cắt phá không ra hình dáng.
Thiên Vân vẻ mặt tái nhợt, vội vàng khống chế thân thể, cố gắng tránh xa nơi này một chút.
"Hừ! Cũng chỉ có như vậy thôi sao?" Người áo đen hừ lạnh, dang ra hai cánh tay, quát to. "Di Sơn"
Hai chữ Di Sơn vừa ra, đất trời bỗng dưng vang lên từng tiếng ầm ầm. Vô số núi đá nằm sâu dưới lòng đại dương, vào giờ khắc này trực tiếp bị nhấc lên, ngay cả những ngọn núi ở đất liền cũng chịu chung số phận. Loại thần thông này, ngay cả tưởng tượng cũng không dám tưởng tượng, đừng nói là chứng kiến tận mắt.
Thiên Vân miệng đắng lưỡi khô, hắn tưởng rằng sau khi đi ra khỏi bàn cờ, lịch duyệt của bản thân đã rất trâu bò, lúc này nhìn tới mới biết, hóa ra mình cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, tự cho mình cường đại. Thật ra so với những người ở bên ngoài miệng giếng, mình ngay cả tư cách làm sâu kiến cũng không đủ.
Thần thông Đảo Hải động tĩnh tuy lớn, có điều cũng chỉ một ít người chứng kiến mà thôi. Nhưng hiện tại thì khác, sau khi Di Sơn được xử xuất ra, cả mảnh lục đia Tây Phương sóng cuộn biển gầm, vô số núi đá cứ thế đứt gãy, nhao nhao bay ra biển.
Vô số nhân loại tu luyện giả, vô số yêu thú cùng quỷ vật sợ mất mật, co đầu rút cổ không dám đi ra ngoài, cả đám kinh hoảng nhìn ra biển, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Phù Không Thành ở gần nơi diễn ra trận chiến cũng vậy, tuy rằng rất muốn đi tới xem một chút, có điều bọn họ kinh hoàng phát hiện, không gian chẳng biết từ lúc nào đã bị phong ấn, phi hành căn bản là điều không thể làm. Đừng nói đám pháp sư, ma pháp sư, ngay cả các vị Thánh Pháp Sư, Thánh Kỵ Sĩ cũng là như thế. Cả đám sắc mặt trắng nhợt, co đầu rút cổ bên trong thành, lại mở ra trận pháp thủ hộ, lúc này mới thở ra một chút.
Những sự tình này Thiên Vân không biết, hai người kia cho dù biết, họ cũng chẳng buồn bận tâm. Lúc này hai người đã đánh ra chiến hỏa, không chiến một trận thống khoái, họ quyết không dừng tay.
"Hoán Nhật". Nam tử áo trắng cũng không chịu yếu thế, hét lớn một tiếng, một tay hướng lên trời làm động tác túm. Chỉ thấy vầng mặt trời trên cao bỗng dưng tối om một mảnh, trong tay y bất thình lình xuất hiện một quả cầu đỏ rực như lửa. Y không thèm quan tâm, thẳng hướng đối thủ đánh ra một cái phất tay.
Thiên Vân nội tâm không khỏi phát run, thần thông đạo thuật như này, căn bản Hóa Thần, Tứ Tiết cũng chẳng thể làm được. Hai người đánh tới tình trạng này, chỉ sợ sẽ khiến cả phiến thiên địa này phá toái.
Thiên Vân còn đang kinh hãi, chợt thấy tay trái người áo đen bắn ra một vật. Vật này tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã đi tới trước ngực Thiên Vân, cứ thế chui vào. Tựa như nó sớm đã là một thể với Thiên Vân, một điểm thương tổn cũng không thấy.
Oành... Oành...
Mặt trời cùng vô số núi đá ầm ầm va chạm, mặt biển lại xuất hiện từng con sóng cao cả trăm mét. Hai đại thần thông rất nhanh liền triệt tiêu, cả hai vẫn như cũ không tổn thương chút nào.
"Ngươi vừa làm cái gì?" Nam tử áo trắng quay sang Thiên Vân, lại quay sang người áo đen, hỏi.
"Làm cái gì? Đương nhiên là cứu hắn một mạng". Người áo đen hắc hắc cười, nhàn nhạt đáp.
"Cứu hắn?" Nam tử áo trắng ngẩn ra, còn chưa kịp chuẩn bị, đúng lúc này thân thể Thiên Vân bị một luồng cường quang bao bọc lấy. Một loại cảm giác thư sướng đột nhiên sinh ra, Thiên Vân cũng cảm nhận được, một loại lực lượng không gian đang cấp tốc thành hình. Hắn còn chưa kịp chuẩn bị, thân ảnh đã tan biến, một chút vết tích cũng không để lại.
Nam tử áo trắng sắc mặt tái đi, vội vàng phóng xuất thần niệm kiểm tra một chút. Có điều hắn tìm không được, một chút vết tích cũng chẳng còn nữa.
Hắn còn chưa từ bỏ hi vọng, lập tức bấm đốt ngón tay tính toán. Có điều vừa bấm đốt, sắc mặt hắn liền đỏ lên, trực tiếp phun ra một sợi sương khói, khí tức cũng vì thế mà giảm đi một chút.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi đã bố trí trên người hắn XnyOF những thứ gì?"
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ