"Kẻ này chính là Thiên Vân sao? Thật giống như tình báo gửi về, quả thực đẹp không hợp thói thường". Nữ tử hai mắt phát sáng, trái tim nhỏ bé bắt đầu đập loạn, hảo cảm trực tiếp bổ đầy.
"Hừ! Cũng chỉ là một cái túi da mà thôi, nếu ta chịu khó hao tổn pháp lực cải tạo một chút, có thể so với y càng lóa mắt". Gã thanh niên quét mắt nhìn Thiên Vân, nội tâm không khỏi hừ lạnh.
Thiên Vân đang tính truyền âm hỏi Tố Ngưng một chút, đúng lúc này tâm thần có hơi xao động, hắn vội vàng vận chuyển Thiên Diễn Thuật tính toán một chút. "Ồ! Thì ra là thế"
Thiên Vân bởi vì hiện tại trong người cũng mang khí vận, bởi vậy gặp đám người thân mang đại khí vận, cũng không giống trước kia đầu óc trực tiếp u mê. Vừa rồi tên thanh niên kia phát ra địch ý, Thiên Vân mới biết, kẻ này thế mà cũng là khí vận chi tử, hơn nữa luồng khí vận này vô cùng mạnh. Thiên Vân còn phát hiện ra một điều thú vị, hắn và tên này thế mà đã từng gặp qua. Kẻ này lại không phải Diệp Vũ, năm xưa từng gặp ở Thiên Long đấu giá hội, còn ai?
Không biết tên này dùng thủ đoạn gì, gần 30 năm không thấy, tu vi thế mà đã bước vào Kim Đan hậu kỳ, dung mạo cũng cải biến quá nhiều. Nếu Thiên Vân không phải có Thiên Diễn Thuật trợ giúp, chỉ sợ cũng không thể đoán được người này là ai.
Thiên Tùng Tử đi tới, hướng toàn trường ra hiệu ngừng lại. Lúc này mới nói. "Tu chân giới chuẩn bị nghênh đón đại kiếp, cao tầng các quốc gia cũng vì vấn đề này mà hao tâm tổn trí. Giống như Đại Việt ta, tu tiên giới các quốc gia khác cũng lục tục tuyển ra đạo tử. Có điều các ngươi cũng biết, hiện tại tu chân giới tuy rằng bằng mặt, lại không bằng lòng. Chính vì vậy, các quốc gia đều thống nhất ý kiến, tổ chức một trận thịnh hội. Hai vị trí đứng đầu trong lần tuyển chọn đạo tử, sẽ có cơ hội tham dự trận thịnh hội này. Người giành vị trí thứ nhất, sẽ là toàn tu chân giới đạo tử, có thể đi tới bất kỳ quốc gia nào, đãi ngộ chỉ thua các vị lão tổ một bậc. Nếu sau này người đó thành tựu Sinh Hoa, Nguyên Anh, sẽ dẫn dắt toàn tu chân giới vượt qua đại kiếp"
Toàn trường nghe được tin này, bắt đầu nháo nhào cả lên, Thiên Tùng Tử cũng hướng những người khác truyền âm một chút.
"Tiểu tử! Sao hả? Có muốn tham gia trận thịnh hội này hay không?" Thiên IrTq3S Vân đang cau mày cân nhắc lợi hại, đúng lúc này nghe được thanh âm Thiên Tùng Tử vang lên bên tai.
"Lão tổ! Ta có thể từ chối tham gia sao? Sắp tới ta muốn ra ngoài lịch luyện một phen, không có hứng thú tham gia cái gì thịnh hội". Thiên Vân lập tức đáp lời.
Đối với Thiên Vân, thịnh hội có hay không cũng chẳng quan trọng. Hiện tại yêu cầu cấp thiết nhất của hắn là tăng cao tu vi, không thể cứ mãi giậm chân tại chỗ như này mãi. Lần trước tham gia Long Phụng Tiên Bảng, tuy rằng giành được vị trí thứ nhất, tài nguyên cũng thu về, có điều trợ giúp lại không phải rất lớn. Hắn thà bỏ lại mấy loại thịnh hội này, nhường cho người khác, mình đi ra ngoài lịch luyện một phen. Theo hắn thấy, hấp thu linh tính của đám ma tu, còn có giá trị hơn mấy loại thiên tài địa bảo kia không ít. Đối với hắn, ngoại trừ đồ vật bổ sung thọ nguyên, những thứ khác căn bản không quan trọng.
Thiên Tùng Tử đang cười cười, nghe Thiên Vân trả lời như vậy, khóe miệng không khỏi méo đi, ánh mắt bất thiện nhìn về phía hắn.
"Ngươi đầu óc có vấn đề hay sao? Giành được vị trí thứ nhất, ngươi có thể tiến về các quốc gia khác, thu thập tài nguyên tu luyện. Cái gì đan dược, cái gì thần thông, điển tịch không thể tới tay. Ngươi đi ra ngoài lịch luyện, có tốt hơn những thứ này sao?" Thiên Tùng Tử hừ lạnh, hướng Thiên Vân truyền âm hỏi.
Thiên Vân cái trán xuất mồ hôi, đầu chuyển một vòng, nói. "Lão tổ cũng biết, ta tư chất rất kém, từ khi trở về đến nay, mới chỉ đột phá một cái tiểu cảnh giới. Nếu cứ chiếu theo cái đà này, chỉ sợ càng về sau sẽ càng chậm. Tố Ngưng nàng rất tốt, tu vi một đường tiến nhanh, hiện tại cách Nguyên Anh đã không xa, để nàng ra mặt không phải càng tốt hay sao? Cùng lắm chúng ta bổ sung Vô Tâm đại sư vào. Người này thực lực cực mạnh, có thể làm ta bị thương, ắt không phải vật trong ao. Ta thấy chỉ cần hai bọn họ ra mặt, Đại Việt chúng ta phần thắng đã đủ lớn"
Thiên Tùng Tử nghe Thiên Vân nói như vậy, cũng bắt đầu cau mày, suy tư một chút.
"Chàng cùng Thiên Tùng lão tổ vừa trao đổi việc gì a? Có liên quan tới trận thịnh hội này hay sao?" Tố Ngưng thấy Thiên Vân cùng Thiên Tùng Tử trầm mặc, lúc này mới hỏi.
"Sắp tới ta muốn ra ngoài lịch luyện, tìm cơ duyên tăng cao tu vi, không muốn tham dự cái gì thịnh hội. Ta vừa đề cử Vô Tâm đại sư sẽ cùng nàng đi tranh giành, Thiên Tùng lão tổ có vẻ đang cân nhắc lợi hại". Thiên Vân hướng đạo lữ truyền âm trả lời.
Tố Ngưng nghe vậy cũng có chút nhíu mày, nàng biết thực lực của Thiên Vân rất mạnh. Nếu có hắn tham gia, vậy phần thắng nghiêng về Đại Việt sẽ rất lớn. Chỉ là, đúng như lời Thiên Vân nói, tu vi của hắn hiện tại tăng trưởng quá chậm. Nếu tiêu tốn quá nhiều thời gian vào mấy trận thịnh hội này, chỉ sợ sẽ bỏ qua thời kì đỉnh phong, sau này muốn đột phá Phong Thân sẽ càng khó.
Đừng nhìn tu sĩ tuổi thọ dài, mặt mũi có thể trường kỳ giữ lại vẻ thanh xuân. Thế nhưng thời gian qua đi, lực đốn ngộ cùng tư chất sẽ dần hạ thấp xuống. Nếu không mau chóng đột phá, tăng lên tuổi thọ, kéo giãn quá trình lao dốc này, chỉ sợ càng về sau sẽ càng khó tăng tiến. Trong tu chân giới, thường lấy cột mốc một trên năm để làm thước đo cho tiến độ tu hành. Hiện tại Thiên Vân đã 45 tuổi, đã gần qua ngưỡng cửa này rồi, nếu không tìm cách đột phá Phong Thân, chỉ sợ về sau muốn tiến giai sẽ càng gian khổ.
Nghĩ đến đây, Tố Ngưng liền gật đầu nói. "Chàng an tâm, nếu ta có thể giành được vị trí thứ nhất, chắc chắn sẽ để lại đồ tốt cho chàng"
Thiên Vân nghe vậy cũng không nói gì, dù sao hai người hiện tại đã là phu thê, cầm một ít đồ của nhau cũng không quá mất mặt. "Nàng hiểu cho ta, vậy là ta an tâm rồi"
Hai người đã đạt thành nhận thức chung, cũng không còn gì phải suy nghĩ nữa, hiện tại chỉ cần chờ đợi Thiên Tùng Tử trả lời mà thôi.
Ba người Lý Mục Nhất, Âu Dương Liệt cùng La Tường đi tới chỗ ngồi của các vị lão tổ, hướng mấy người chắp tay, lại giới thiệu hai tiểu bối phía sau một chút.
"Các vị đạo hữu khỏe cả chứ? Minh Hàn Tiên Tử đã lâu không thấy, phong thái vẫn giống như xưa nha". Âu Dương Liệt có lẽ là người đảm nhiệm thương thuyết, lập tức chắp tay hướng mấy vị lão tổ còn lại chào hỏi, cũng không tiếc lời tán dương Minh Hàn Tiên Tử một phen.
"Âu Dương đạo hữu quá lời rồi, chúng ta không ít thì nhiều đều đã từng gặp mặt qua, hiện tại cũng không cần phải giới thiệu nữa chứ?" Minh Hàn Tiên Tử cười nhạt, một bộ không thèm quan tâm mấy lời tán dương sáo rỗng này.
"Ha ha. Minh Hàn đạo hữu nói không sai, chúng ta đều là người quen, không cần khách khí mới phải". La Tường cũng cười cười, có điều vẻ mặt y rất hung ác, cười lên khiến người ta cảm giác rùng mình.
"Hừ! Quen trên chiến trường, cũng coi như quen được hay sao?" Hỏa Vân phái lão tổ Hỏa Phần Thiên cười lạnh đáp.
"Phần Thiên huynh vẫn như trước kia nha, tính tình nóng như vậy". Lý Mục Nhất cười cười, một bộ bạn cũ lâu ngày mới gặp, khiến người ta không hiểu thấu nội tâm lão ta nghĩ gì.
"Hừ! Nếu năm xưa không phải Đế Hoàng ra tay ngăn cản, ngươi còn có thể ngồi đây nói chuyện với chúng ta được hay sao?" Vô Danh Kiếm lão tổ híp híp mắt, khinh thường nói một câu.
"Vô Danh huynh không nên nhắc mãi chuyện năm xưa nha. Năm xưa cùng bây giờ căn bản không giống, trước kia ta có thể kém đạo huynh một điểm, thế nhưng bây giờ..." Lý Mục Nhất cười nhạt, một bộ không thèm quan tâm, nói.
"Ồ! Nếu không chúng ta lại so tay một chút chứ hả?" Vô Danh Kiếm làm bộ kinh ngạc, hướng Lý Mục Nhất đề nghị.
"Các vị! Chúng ta lần này tới là để thương lượng, cùng nghĩ cách chống cự đại kiếp nạn, không phải tới đây để gây hấn, chư vị cũng đừng nên căng thẳng mới phải. Tới, ta giới thiệu với các vị một chút. Tiểu tử này là Diệp Vũ, người giành vị trí thứ nhất trong lần tuyển chọn đạo tử lần này, còn đây là Thường Nguyệt Nhi, chỉ xếp sau Diệp Vũ một chút mà thôi". Âu Dương Liệt thấy hai bên giương cung bạt kiếm, vội vàng đứng ra giảng hòa, lại lôi kéo hai người Diệp Vũ tới giới thiệu.
"Vãn bối Thường Nguyệt Nhi bái kiến chư vị tiền bối". Thường Nguyệt Nhi hướng các vị lão tổ cúi đầu chào, tư thái thả rất thấp.
"Vãn bối Diệp Vũ, xin ra mắt chư vị tiền bối". Diệp Vũ lập tức chắp tay, hướng chư vị lão tổ Đại Việt chào một cái. Biểu tình của hắn rất bình thản, đầu cũng không cúi lấy một cái, một bộ khí định thần nhàn, không kiêu ngạo, không xiểm nịnh.
Vô Danh Kiếm híp mắt nhìn Diệp Vũ một cái, lạnh lùng cười. "Ngươi đứng trước chư vị tiền bối, đầu cũng không cúi lấy một cái, ngươi tưởng rằng ngươi là ai đây?"
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ