Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 217: Vô Danh Kiếm ủy thác



Diệp Vũ nghe Vô Danh Kiếm nói như vậy, không khỏi ngẩn ra. Trong tu tiên giới Đại Chu, hắn đường đường là đạo tử, địa vị cùng chư vị lão tổ chi hơi thấp một chút. Gặp tiền bối cũng chỉ cần ôm quyền chắp tay là được, hắn đã làm thành thói quen. Hiện tại bị Vô Danh Kiếm lấy ra hỏi tội, trong lòng không khỏi có chút biệt khuất. Muốn mở miệng phản bác một phen, lại nghe được Âu Dương Liệt truyền âm.
"Phép vua còn thua lệ làng, chúng ta đến đất của người khác, không nên dùng tập tục ở Đại Chu áp đặt trên người họ. Ngươi cứ cúi đầu một cái, ta sẽ thay ngươi giải vây"

Diệp Vũ dù sao cũng là thiên kiêu, thân mang đại khí vận, làm sao có thể bị người tùy ý bài bố. Hắn lập tức truyền âm trả lời. "Không thể được, ta có thể hướng chư vị lão tổ cúi đầu. Thế nhưng họ đâu phải trưởng bối của ta, vì sao ta phải cúi đầu trước họ?"

Âu Dương Liệt nghe Diệp Vũ truyền âm, lông mày không khỏi nhíu chặt. Diệp Vũ tính cách thế nào, lão cùng những người khác đều biết, chỉ có thể dùng bốn chữ, "ngạo mạn bất tuân" để hình dung. Nếu không phải kẻ này thực lực cường hãn, lại tư chất khủng bổ, các vị cao tầng đã sớm đem hắn chụp chết từ lâu. Nay thì tốt, kẻ này đến đất của người khác, vẫn còn giữ cái thái độ ngạo mạn này ra ứng đối, chẳng nhẽ không biết chữ chết viết thế nào hay sao?

Âu Dương Liệt tuy rằng phản cảm, có điều lại nghĩ tới tiềm lực của Diệp Vũ rất lớn, chỉ đành ôm quyền nói. "Chư vi đạo hữu chớ trách, tu tiên giới Đại Chu cùng Đại Việt khác biệt, cũng không nên gây khó dễ với tiểu bối mới là"

Vô Danh Kiếm nhìn Diệp Vũ, lại nhìn Âu Dương Liệt, khóe miệng chỉ hơi nhếch, không thèm nói thêm cái gì.

"Hai người các ngươi gặp được tên tiểu tử này, cứ thẳng tay giết chết, mọi chuyện cứ để ta lo". Thiên Vân cùng Tố Ngưng đang vểnh tai nghe ngóng, đúng lúc này hắn nghe được truyền âm của Vô Danh Kiếm lão tổ.

Thiên Vân nghe được truyền âm, biểu tình không khỏi có chút cổ quái. Qua cách nói chuyện của Vô Danh Kiếm, Thiên Vân đoán được, vị lão tổ này thực lực vô cùng khủng bố. Người suýt chút nữa có thể chém giết Lý Mục Nhất, không mạnh mới là lạ. Có điều vị lão tổ này cũng hơi thù dai một chút, chỉ vì Diệp Vũ không chịu cúi đầu, lại muốn phái người tìm cách giết. Nói thế nào cũng có chút hơi mất phong phạm tiền bối a. Có điều Thiên Vân lại nhớ tới đám khí vận chi tử cổ quái, lúc này không khỏi giật mình, mồ hôi trán rịn ra, thầm mắng. "Mẹ nó, đây là muốn dùng Sinh Hoa cảnh làm đá kê chân a, chỉ sợ sau khi thành công, tu vi Diệp Vũ này sẽ thẳng bước Nguyên Anh đi"

Ngẫm nghĩ hơn thiệt một hồi, lúc này Thiên Vân mới đáp. "Lão tổ an tâm, nếu gặp hắn ở ngoài, ta sẽ thay ngài trừ khử"

Diệp Vũ đã có địch ý với mình, Thiên Vân cũng không ngại tìm hắn đánh một trận. Tuy rằng không biết Diệp Vũ lấy đâu ra tự tin chọc giận một vị Sinh Hoa cảnh lão tổ, có điều Thiên Vân lại không sợ. Hắn trong người có Thiên Diễn Thuật, thủ đoạn cũng tầng tầng lớp lớp, sau này nếu gặp cơ hội, cũng không ngại đem tên này chém giết. Diệp Vũ cho dù mạnh, nhưng lại chẳng thể bái nhập vào ba tòa linh sơn, nói rõ hắn vẫn chưa phải là mạnh nhất. Nếu so sánh với Cổ Hoặc Kim, chỉ sợ ngay cả tư cách xách giày, Diệp Vũ cũng không có.

"Tốt lắm! Đi tới bên cạnh ta, ta có một thứ tốt muốn đưa cho ngươi". Vô Danh lão tổ lại hướng hắn truyền âm.

Thiên Vân lập tức đứng dậy, lại thấy Tố Ngưng cũng đứng lên, hắn hiểu nàng có lẽ cũng đã đồng ý giết Diệp Vũ. Hắn cũng không nói cái gì, cả hai cùng nhau đi tới sau lưng Vô Danh lão tổ, cung kính chắp tay.

Thiên Tùng Tử thấy hai người Thiên Vân đi tới sau lưng Vô Danh Kiếm, khóe miệng không khỏi co quắp một chút, muốn nói gì đó lại thôi. Vô Danh Kiếm thực lực tuyệt cường, trong tu tiên giới Đại Việt người có thể giao đấu với ông ta, số lượng cực kỳ ít. Cũng bởi vì quá mạnh, Vô Danh Kiếm này mới coi trời bằng vung, không ai dám động. Năm đó Lý Mục Nhất khí thế đại thịnh, lại cả gan tiến về Thiên Kiếm Môn chắn cửa. Cuối cùng bị Vô Danh Kiếm dùng ba kiếm đánh cho suýt chết, nếu lúc đó không phải vì bên cạnh Lý Mục Nhất có một vị cường giả đi cùng, chỉ sợ giờ này mộ lão đã xanh cỏ.

"Hai tiểu oa nhi, các ngươi cầm lấy viên ngọc giản này, coi như là quà mừng của bản tổ. Nhớ học tập cho tốt, sau này nếu có thời gian, đi tới Thiên Kiếm Môn dạo một vòng a". Vô Danh Kiếm nhẫn trữ vật lóe lên một cái, một viên ngọc giản liền rơi vào tay Thiên Vân.

Hai người Thiên Vân không hiểu ngọc giản này bên trong chứa đựng cái gì. Có điều nếu đã xuất ra từ tay của một vị lão tổ, hiển nhiên sẽ không phải đồ bỏ, hai người vội vàng chắp tay nói. "Đa tạ Vô Danh tiền bối"

"Tốt rồi! Các ngươi đi làm việc của mình đi thôi". Vô Danh Kiếm phất phất tay, cười mà như không cười nhìn Diệp Vũ một cái.

Diệp Vũ thấy hai người Thiên Vân cùng Vô Danh Kiếm nói chuyện, đáy mắt không khỏi hiện lên một tia băng hàn. Hắn làm sao không đoán ra, hai người là được Vô Danh Kiếm phân phó, ra tay lấy mạng hắn. "Hừ, cũng chỉ là hai con chuột nhắt, ta cũng đang có ý định xử lý các ngươi đây"

Diệp Vũ cười lạnh, lại nhìn hai người một chút, khóe miệng không khỏi hiện lên sự dâm đãng. "Nữ nhân này rất tốt nha, so với Thường Nguyệt Nhi không kém, nếu rơi vào tay ta. Hắc hắc"

Thiên Vân làm sao không phát hiện ra sự lạ của Diệp Vũ, kẻ này từ khi còn là Luyện Khí kỳ viên mãn bản tính đã không đứng đắn. Hiện tại thấy Tố Ngưng xinh đẹp như vậy, không xuất hiện suy nghĩ kia mới là lạ. Thiên Vân cũng không vạch trần, chỉ truyền âm hướng Tố Ngưng nói. "Nàng có muốn học cái phất tay kia của ta hay không?"

Tố Ngưng nghe Thiên Vân truyền âm hỏi như vậy, trái tim không khỏi bình bịch đập nhanh, vội vàng truy vấn. "Chàng nguyện ý dạy ta sao?"

"Đương nhiên nguyện ý, sau này trên lôi đài, nàng cứ thẳng tay sử dụng giết chết tên Diệp Vũ này là được". Thiên Vân gật đầu, cười như không cười nói.

"Chàng là lo ta không thắng được hắn sao? Yên tâm, ta có đủ tự tin thắng hắn nha". Tố Ngưng một bộ chắc chắn nói, hiển nhiên không muốn Thiên Vân phải lo lắng.

"Ta đương nhiên tin nàng sẽ thắng, chỉ là nếu có thể giết hắn, vậy không thể tốt hơn". Thiên Vân gật đầu trả lời. Tố Ngưng thực lực chỉ sợ còn mạnh hơn hắn một ít, nếu không vận dụng một cái phất tay cùng Ảo Mộng Nhất Đao, chỉ sợ một chút phần thắng hắn cũng không có. Chẳng qua tên Diệp Vũ này cùng rất mạnh, lại là khí vận chi tử, cẩn thận một chút vẫn hơn. Dạy Tố Ngưng một chiêu kia, có lẽ sẽ giúp nàng chiến thắng càng đơn giản hơn nhiều.

Tố Ngưng nghe vậy, không khỏi ngọt ngào cười.

Hai người đi tới chỗ Thu Phượng cùng Lý Hạo ngồi, bắt đầu trò chuyện rôm rả, bên kia các vị lão tổ vẫn còn bàn bạc, xem chừng cũng không quá lâu nữa.

Quả nhiên bọn họ cũng chỉ bàn bạc một lúc, sau đó Thiên Tùng Tử liền đứng dậy, tiễn năm người rời đi. Thiên Vân nghe nói qua, bọn họ còn phải tiến về các quốc gia khác, cùng thông báo một phen.

Thiên Vân dự đoán, trận thi đấu này ít nhất cũng phải mất vài năm mới có thể bắt đầu. Các quốc gia đường xá có chút xa xôi, nếu không đi bằng truyền tống trận, chỉ sợ phải mất mười năm mới tập hợp đủ.

Thiên Vân cũng không thèm quan tâm, hắn hướng chư vị đồng đạo cùng lứa mỗi người cạn một chén, uống quên cả trời đất.

Hôn lễ đại điển phải mất bảy ngày mới tan, ca múa đàn hát, biểu diễn thuật pháp, cái gì cũng có, khiến đám đệ tử trẻ tuổi vui quên trời đất. Hơn nữa lần này Thiên Tùng Tử còn xuất ra một chiêu kiếm, hướng toàn trường biểu diễn một lần. Ai có thể đốn ngộ liền đốn ngộ, ai không thể đốn ngộ, chỉ có thể tiếc nqk0l nuối lắc đầu.

Chiêu kiếm này có tên, Phá Hư. Một kiếm chém ra, vậy mà có thể đem hư không chém ra một khe hở. Ngưng thần quan sát, chỉ thấy bên trong hư không loạn lưu xông ra, giảo sát tứ phía, kinh khủng tuyệt luân.

Tất nhiên bởi vì Thiên Tùng Tử tu vi Sinh Hoa mới có thể làm ra tình cảnh như này, nếu tu vi thấp hơn, đương nhiên sẽ không thể đạt được hiệu quả khủng bố như thế.

Thiên Vân cũng theo đám người nhìn một chút, có điều lại không thu hoạch được gì. Hắn không chủ tu kiếm đạo, tư chất cùng ngộ tính đang dần tiến vào thời kì lao dốc, bởi vậy rất khó hoàn toàn lĩnh ngộ chiêu kiếm kia. Lại nói Ảo Mộng Nhất Đao của hắn nếu xuất toàn lực, cũng không kém kiếm kia bao nhiêu. Tuy rằng hạn chế là có, nhưng nếu không gặp kẻ giống với Kiếm Vô Ngân, hắn cũng chẳng lo bị lật tẩy.

Tố Ngưng lại khác, nàng này ngộ tính quá khủng bố, thế mà bất tri bất giác đã ngộ ra mấy phần ảo diệu.

Thấy đạo lữ đang đốn ngộ, Thiên Vân chỉ biết lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ. "Nếu cứ chiếu theo cái đà này, chỉ sợ tương lai ta phải dựa vào nàng đi tới đỉnh phong mất thôi"

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.