Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 179: Ảo diệu đối ảo diệu



Yến Nam Thiên rất mạnh, Vương Hạo có thể ép hắn xuất ra bản mệnh pháp bảo, đã đủ để tự ngạo một phen.

Toàn trường cũng không ai chê cười Vương Hạo, bọn họ có lên đài, cũng chưa chắc làm được như hắn.

Trên đài cao, Hoả Ma Tử mỉm cười gật đầu, hướng Minh Hàn Tiên Tử nói. "Yến Nam Thiên này quả thực nghịch thiên, nếu không phải Thiên Quỳnh Cung trước nay không lựa chọn thánh tử, hắn ngồi vào vị trí này, thật không có gì khó"

"Đạo hữu nói không sai. Yến Nam Thiên linh căn tính kim, làm chủ sát phạt, tốc độ tu luyện nhanh cực kỳ. Nếu so sánh với thuận tu, cũng phải ngang hàng với cực phẩm Linh Chủng. Đáng tiếc tổ tiên đã định ra phép tắc, chúng ta cũng không thể cải biến, chỉ có thể ủy khuất hắn mà thôi". Minh Hàn Tiên Tử gật đầu nói, hiển nhiên cũng nhận đồng cách nghĩ của Hoả Ma Tử.

"A! Có người hướng Nghiêm thánh tử khiêu chiến"

"Là Lý Tuyết Kỳ, nàng này thế mà muốn khiêu chiến Nghiêm Trấn, nàng không sợ bị đả bại hay sao?"

"Ngươi thì biết cái gì? Nàng thân mang Vũ Linh thánh thể, nếu tung hết sức, chưa chắc đã yếu hơn Nghiên Trấn đâu. Những trận chiến lúc trước, nàng còn chưa xuất ra toàn bộ thực lực đâu"

"Ngươi đã từng nhìn nàng xuất thủ qua sao?"

"Một năm trước, ta đã cùng một vài vị đạo hữu ngộ nhập một toà bí cảnh. Tuyết Kỳ đạo hữu cũng là một trong số đó. Trong quá trình tầm bảo, bọn ta gặp vô số cơ quan ám khí, ngay cả yêu vật, quỷ vật tam phẩm đỉnh phong thực lực cũng có. Nếu không phải có Tuyết Kỳ đạo hữu nhiều lần cứu nguy, chỉ sợ bọn ta sớm đã chết sạch"

"Lại có chuyện này, ngươi thấy nàng có mấy thành chiến thắng Nghiêm Trấn?"

"Ít nhất năm thành. Nàng tuy chưa tung hết sức, có điều Nghiêm Trấn cũng chưa từng xuất toàn lực đây"

Đám người trên khán đài bắt đầu nghị luận, hiển nhiên bọn họ cũng rất hứng thú với trận đấu này. Nhất là đám nam tu, bọn người này khi chiêm ngưỡng dung nhan của Lý Tuyết Kỳ, nước miếng không khỏi chảy dài. Nàng quá đẹp, thân hình cũng thuộc dạng yêu nghiệt, đẹp tới mức tìm không thấy một chút khuyết điểm.

"Sư tỷ, ngươi nghĩ ai sẽ chiến thắng". Nguyên Phụng hướng Vân Hà hỏi thăm một chút.

"Nghiêm Trấn có lẽ sẽ thắng. Hắn dù sao cũng tu luyện ra kiếm ý, nếu vận dụng toàn lực, chỉ sợ tất cả tu sĩ có mặt tại đây đều không phải đối thủ". Vân Hà trầm ngâm một chút, trả lời.

"Ngay cả Thiên Vân hay Yến Nam Thiên cũng không phải đối thủ hay sao?" Nguyên Phụng có vẻ không quá tin tưởng cho lắm.

"Thiên Vân dù sao chỉ vừa đạp vào Phân Chi cảnh hậu kì, cách viên mãn còn rất lâu. Cả hai cách nhau một cái đại cảnh giới, Nghiêm Trấn dùng toàn lực, chỉ sợ Thiên Vân sẽ có nguy cơ vẫn lạc. Lại nói hắn còn là hậu bối của Nghiêm Tuyệt Thiên, lão nhân gia ông ta không giúp hắn dung luyện pháp bảo, ngươi sẽ tin sao?" Vân Hà cười nhạt, nói ra suy nghĩ của mình.

"Cái này, sư tỷ nói cũng rất có lý". Nguyên Phụng gật đầu, tin tưởng với thuyết pháp của sư tỷ.

"Về phần Yến Nam Thiên, người này rất mạnh, có điều chưa hẳn đã là mạnh nhất. Hắn vừa rồi đã để lộ ra con bài tẩy, nếu Nghiêm Trấn một mực bảo lưu một ít thực lực, lúc bất ngờ, chưa biết ai sẽ thắng đây. Trong số những người có cơ hội thủ thắng, ta lại thiên về Hoàng Tôn Thiên hơn. Người này linh chủng là Phượng Hoàng Đạo Chủng, là cực phẩm trong cực phẩm. Không nói bản thân hắn mạnh thế nào, chỉ cần nhìn vào sức khôi phục của y. Nếu không thể trong thời gian ngắn thủ thắng, hươu chết về tay ai còn chưa biết". Vân Hà nhìn về Yến Nam Thiên, lại nhìn về Hoàng Tôn Thiên trầm trọng nói.

Nguyên Phụng vốn lịch duyệt ít, nghe vậy cũng chỉ ù ù cạc cạc, căn bản không thể phản bác.

Kì thực Vân Hà phân tích cũng rất không tệ, có điều nàng quên mất Tố Ngưng, cũng đánh giá quá thấp Thiên Vân. Dù sao nàng chỉ mới tiếp xúc với Tố Ngưng, không biết Tố Ngưng mạnh như thế nào, khí vận khủng bố ra sao. Nàng cũng không biết thực lực chân chính của Thiên Vân, trong số những người ở đây, đủ sức tiếp Thiên Vân toàn lực một đao, chỉ sợ không có. Tất nhiên bởi vì Vân Hà không biết mới nói như vậy. Nếu nàng biết Tố Ngưng khí vận nghịch thiên, biết Thiên Vân từng trải qua ngàn tỷ luân hồi, nàng sẽ không nói như thế.

Lý Tuyết Kỳ thần thông cực kỳ khủng bố, tuy không sử dụng pháp bảo, lại đánh có đi có về. Hai người nhất thời ngang tay, chưa phân thắng bại.

Thiên Vân biết Nghiêm Trấn đang ẩn giấu thực lực, cũng không có vạch trần, một bộ xem kịch vui.

Chỉ là đúng lúc này vậy mà có người lên đài. Người tới là một thiếu niên. Thiếu niên này quanh thân khí cơ ẩn hiện, kiếm khí réo rắt vang lên. Tuy y mới Phân Chi cảnh viên mãn, có điều khí cơ lại cùng Phong Thân Cảnh không khác. Ẩn ẩn còn muốn mạnh hơn Phong Thân cảnh trung kỳ một chút. Người này chẳng phải Phong Nam, còn ai vào đây.

"Vân huynh thực lực cường đại, tại hạ tự nhận không phải đối thủ. Có điều lần này lên đài, là muốn hướng Vân huynh thỉnh giáo đao pháp cùng kiếm pháp. Vân huynh có thể cùng ta đánh một trận không sử dụng pháp lực được hay chăng?" Phong Nam vừa lên đài liền ôm quyền, nói ra mục đích của mình.

Thiên Vân vẫn luôn muốn tìm Kiếm Vô Tình tỉ thí, lần này Phong Nam lại tự mình lên đài, như vậy còn gì tốt hơn đây. Phong Nam bản thân mang kiếm thể, kiếm thuật cũng cao siêu chẳng kém gì Kiếm Vô Tình, đấu với ai cũng không quan trọng. Hắn lập tức gật đầu, nói. "Nếu Phong huynh đệ đã mở lời, vậy Thiên Vân cũng không tiện từ chối. Chúng ta sẽ chỉ so về ảo diệu, ý cảnh của đao kiếm. Pháp lực chỉ vận dụng một thành, đủ để thi TPw8S triển thân pháp, như thế không có vấn đề gì chứ?"

"Đa tạ Vân huynh thành toàn. Xin mời!" Phong Nam mỉm cười gật đầu, cước bộ lui về sau ba bước.

Thiên Vân ánh mắt chợt loé, cũng lui về sau ba bước. Trữ vật giới chỉ loé lên, lấy ra Dạ Vũ Đao.

Phong Nam thấy Thiên Vân lấy ra một thanh phàm đao, cũng mỉm cười, lấy ra một thanh phàm kiếm.

Cả hai thân hình thẳng tắp, chằm chằm nhìn về phía đối phương. Cả hai lúc này bỗng dưng làm người ta liên tưởng tới Đao Thánh cùng Kiếm Thánh năm xưa.

Thiên Vân ánh mắt chợt loé, Vô Ngân Ảnh từ lâu không sử dụng, lúc này lần nữa thi triển.

"Nhanh quá". Tuy thân pháp của Thiên Vân không khủng bố như trước, có điều vẫn là rất nhanh. Trong tầm mắt của Phong Nam, chỉ thấy Thiên Vân hoá thành một đạo bóng mờ, vung đao chém về phía hắn.

Đao cực kỳ nhanh, Phong Nam chỉ thấy trước mắt tối sầm, tựa như trong đêm mưa gió, cảnh vật cũng trở thanh lờ mờ không rõ.

Phong Nam tuy rằng chấn kinh, có điều tay kiếm không chậm, lập tức vung kiếm chém liên tiếp ba kiếm.

Trên mũi kiếm bất thình lình hoả quang ẩn hiện, điểm sáng cực kỳ bé nhỏ, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể tắt.

Mây đen cùng ánh lửa bập bùng, tạo thành một khung cảnh có chút quái dị. Đao cùng kiếm va chạm, không thấy cái gì nổ vang, cũng không có cái gì hoả hoa. Chỉ thấy lờ mờ hai vũ khí quấn vào nhau, muốn tìm một kẽ hở đánh tới đối thủ.

Thiên Vân không khỏi kinh ngạc. Dạ Vũ Đao vốn nhanh vô cùng, trước nay những người hắn đối đầu, thường sẽ tìm cách thoát ly tầm ảnh hưởng, nếu không cũng dùng man lực phá vỡ liên chiêu. Lại chưa từng có người lợi dụng khe hở, muốn cùng hắn thương đổi thương.

Biết đối phương khó chơi, năng lực nắm bắt cũng cực tốt, Thiên Vân lập tức biến chiêu. Chỉ thấy trong mây đen ánh chớp chói loà, một tiếng đì đùng nổ vang.

Phong Nam tuy có thất thần, thế nhưng tay lại không chậm, lập tức vẽ ra một vòng cung. Kiếm trong tay liên tiếp đâm ra, phong kín người hắn lại, tìm không ra kẽ hở. Trước kia là ánh lửa bập bùng, lúc này chẳng khác nào túp lều che mưa gió. Ý cảnh của kiếm pháp, quả thực rất thần kỳ. Thiên Vân tự hỏi, kẻ này trước khi bái nhập Thiên Kiếm phái là người như thế nào. Một người bình thường, ngộ không ra kiếm pháp có ý cảnh mang hơi hướng như vậy.

Thiên Vân ngộ ra Dạ Vũ Đao chính là trong một đêm mưa. Còn Phong Nam lại giống như một đứa trẻ chui rúc trong một túp lều, bên ngoài mưa gió vần vũ, bên trong chỉ có một chút ánh lửa bập bùng.

Thiên Vân đại diện cho thiên tượng, Phong Nam đại diện cho nhân gian khói lửa. Cả hai vậy mà đồng điệu đến lạ.

Thiên Vân càng đánh càng cảm thấy Phong Nam khó đối phó, cũng nhìn ra Dạ Vũ Đao Pháp còn quá nhiều sơ hở. Trước giờ người muốn phá Dạ Vũ Đao thường sử dụng man lực, không ai giống Phong Nam. Dùng xảo diệu phá đi ảo diệu, cũng qua đó nói cho Thiên Vân biết, bản thân còn thiếu sót rất nhiều. Hắn còn chưa đủ nhanh, đao còn chưa đủ hoàn mĩ.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.