Bất kỳ một loại thần thông, thuật pháp, kể cả là đạo pháp vẫn mang trong mình kẽ hở. Tu sĩ một là không ngừng hoàn thiện, hai là tìm một cách khác bổ sung thiếu sót. Loại thứ nhất, trong tu chân giới rất ít người làm. Bởi lẽ, muốn hoàn thiện một môn thần thông, thuật pháp, hay đao pháp, kiếm pháp sẽ phải bỏ rất nhiều thời gian. Thế gian vốn không có cái gì hoàn mĩ, tiên nhân cũng vậy, nếu người đã không hoàn mĩ, làm sao có thể tạo ra một thứ càng hoàn mĩ đây.
Chính bởi vì biết muốn hoàn thiện thuật pháp, hay kiếm thuật, đao thuật rất mất thời gian, thế nên tu sĩ mới tìm cách bổ sung. Mà cách bổ sung hữu hiệu nhất, chính là hình thành một chuỗi liên chiêu, cùng tốc độ bắt quyết, tốc độ xuất đao xuất kiếm càng nhanh càng tốt. Câu nói võ công thiện hạ duy khoái bất phá, trong tu tiên giới vẫn được công nhận cũng là vì vậy.
Tất nhiên đây không phải cách duy nhất để bù đắp sơ hở. Tỉ dụ như thuật pháp có thời gian thi triển quá dài, trong lúc nhất thời không thể bị ngắt quãng. Vậy tu sĩ phải làm thế nào? Luyện một môn thuật pháp có khả năng bảo mệnh tốt. Cũng có thể đi theo đội nhóm, khi ngươi thi pháp đồng đội sẽ hộ pháp, kéo dài thời gian cho ngươi. Nói cho cùng không ai có đủ kiên nhẫn hoàn thiện thần thông, nó mất quá nhiều thời gian. Nếu chăm chăm nghĩ tới việc hoàn thiện, chỉ sợ tu vi cảnh giới sẽ một mực dừng bước.
Thiên Vân đã nhìn ra sơ hở của Dạ Vũ Đao Pháp, tuy nhiên hắn cũng không có ý định phải đi hoàn thiện nó. Thời gian với những tu sĩ khác là trân quý, đối với hắn càng trân quý gấp bội. Tư chất của hắn đã đủ bết bát, nếu còn dành thời gian cho việc hoàn thiện một môn đao pháp, vậy cũng quá mất thời gian.
Hắn có ưu thế tốc độ, thân thể mạnh tới đáng sợ, nếu hắn tung ra toàn bộ thực lực, cái gọi là sơ hở sẽ không tồn tại.
Thiên Vân tung người lên cao, mây đen che kín cả lôi đài. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy Phong Nam tựa như một túp lều lụp xụp, ngoài trời gió bão nổi lên. Túp lều tùy thời có thể bị cơn bão thổi tung, từ nay trở đi sẽ không tồn tại.
"Tên tiểu tử này! Quá không hợp lẽ thường". Thiên Tùng Tử chằm chằm nhìn vào lôi đài chính giữa, miệng lẩm bẩm.
"Không sai! Tuy chỉ sử dụng một thành pháp lực, có điều như vậy cũng đủ nghiền nát một Phong Thân cảnh tu sĩ bình thường rồi". Hỏa Ma Tử cũng có chú ý, lập tức gật đầu nói.
Minh Hàn Tiên Tử càng nhìn Thiên Vân, càng cảm thấy cháu gái có con mắt nhìn người.
"Tên tiểu tử này trải qua trắc trở nhiều như vậy, nếu một thân bản lãnh không mạnh, làm sao có thể thoát khỏi tính toán của Dương Thanh Long đây?" Minh Hàn Tiên Tử nhoẻn miệng cười nói.
"Ài! Tên này đáng ra nên đi theo con đường Nghịch tu mới phải. Hắn một đường nghịch thiên cải mệnh, tu tới một bước này, so với nghịch tu càng muốn nghịch". Hỏa Ma Tử thở dài, có chút tiếc nuối nói.
"Đạo hữu cũng có suy nghĩ này a. Chỉ tiếc hiện tại đạo thụ đã thành hình, hắn không có khả năng cải biến con đường. Nhưng ta tin, với những gì hắn đã làm từ trước tới nay, hắn sẽ còn tiếp tục tiến lên. Chỉ sợ, so với chúng ta hắn sẽ càng khủng bố". Minh Hàn Tiên Tử cũng gật đầu, nói ra suy nghĩ của mình.
"Ồ! Đạo hữu thật sự tin tưởng phán đoán của mình như vậy sao?" Thiên Tùng Tử hơi kinh ngạc, hiển nhiên ông ta cũng không tin tưởng Thiên Vân có thể làm điều gì quá mức nghịch thiên.
"Người sống một đời, biến số cũng thật nhiều. Chẳng phải Vân Hạc Tử đạo hữu cũng nói, kẻ này từ sau khi bước chân vào Dược Vương Động, đã không thể tính toán mệnh số được hay sao? Ta đoán rằng, gặp gỡ của hắn cùng những người còn lại, chỉ sợ không giống". Minh Hàn Tiên Tử hơi hạ thấp thanh âm, nói.
Hỏa Ma Tử cùng Thiên Tùng Tử hơi ngẩn người, lại nhớ tới những thông tin Thiên Vân cung cấp về đại kiếp, sắc mặt cũng biến thành đặc sắc lên.
Dưới lôi đài, Phong Nam sắc mặt thay đổi, nhìn màn trời phủ đầy đao mang, đột nhiên hắn thấy toàn thân lạnh lẽo. Hắn có thể dự phán liên chiêu của Thiên Vân, thế nhưng lại không nghĩ ra được, uy lực cũng như tốc độ xuất đao của Thiên Vân lại khủng bố như vậy.
Hắn ngưng thần, cũng hướng lên trời đâm ra liên hoàn kiếm. Chỉ thấy ánh lửa bỗng bùng lên, thiêu đốt lều trại, cũng muốn vì tự thân tranh một tia cơ hội. Chỉ là, lửa có cháy mạnh đến mấy, gặp mưa to vẫn phải tắt.
Lôi đài chính giữa liên tiếp vang lên những âm thanh rào rào, kiếm quang cùng đao quang va chạm, chẳng khác gì lửa trại gặp phải cơn mưa mùa hè, chỉ một thoáng liền tắt ngấm, căn bản chịu không nổi mưa gió mài mòn.
Mây đen biến mất, ánh lửa cũng chẳng còn, nhìn lên lôi đài, chỉ thấy Phong Nam chật vật thổ ra một búng máu tươi. Hắn bị thương không nặng, Thiên Vân vẫn luôn hạ thủ lưu tình, Phong Nam thổ huyết chỉ vì kiếm bị phá, dẫn tới tuần hoàn chu thiên bị ngắt quãng mà thôi.
"Vân huynh đao pháp quả nhiên bất phàm, chỉ e nếu huynh sử dụng hết beWdD thực lực, ta ngay cả năm đao đầu tiên cũng không đỡ được". Phong Nam phun ra một ngụm máu, sắc mặt rất nhanh liền biến tốt, chắp tay hướng Thiên Vân cúi đầu.
"Phong huynh đệ cũng rất mạnh, nếu không phải vì đao của ta đủ nhanh, chỉ sợ người thua chính là ta". Thiên Vân gật đầu, hướng Phong Nam chắp tay nói. Hắn nói là lời nói thật, Phong Nam kiếm pháp cực dị, ý cảnh ẩn chứa bên trong cũng không phải kẻ bình thường có thể ngộ đi ra. Nếu Phong Nam kiếm thuật càng nhanh, chỉ sợ người thua chính là Thiên Vân. Tất nhiên nếu Thiên Vân sử dụng hai đao trong Luân Hồi Đao Pháp, vậy đó sẽ là nghiền ép. Hắn không dùng tới hai đao này, chỉ vì muốn đánh một trận thống khoái mà thôi.
"Hi vọng Vân huynh thủ đài thành công, tại hạ xin rời đi trước". Phong Nam mỉm cười, nói xong liền bay về hướng đài cao Thiên Kiếm môn tụ hợp.
"Hai người bọn họ vừa rồi sử dụng võ công giang hồ sao? Tại sao ta bắt không được một chút pháp lực ba động?"
"Ngươi bị ngu sao? Không thấy ý cảnh hai người thi triển khi giao đấu à? Đây chính là ảo diệu, là người cùng thiên địa hợp nhất mới làm được ngươi hiểu không? Thế gian ngàn vạn loại đao pháp, kiếm pháp, thương pháp, nhưng nếu không thể dung hợp với thiện địa chi lực, cũng chỉ là phàm tục võ công mà thôi. Nhưng một khi đao thuật, kiếm thuật dung hợp với thiên địa tự nhiên, vậy nó đã nằm trong phạm trù tiên thuật. Nếu ngươi nói đó là võ công giang hồ, vậy ngươi thử lên đài lĩnh giáo một chút xem. Chỉ sợ tới lúc đó cả người người đã bị đâm thành tổ ong đi. Đúng là ếch ngồi đáy giếng, nói không biết ngượng"
"Cái này!"
"Ngươi biết vì sao Tuyệt Đỉnh cao thủ, Hóa Cảnh cường giả có thể uy hiếp người tu hành sao? Bởi vì trong số bọn họ, phần lớn đã từng đốn ngộ thiên địa chi lực. Nếu không phải vậy, họ lấy đâu ra bản lãnh cùng chúng ta tranh? Ngươi nên về đọc nhiều thêm ít sách vở điển tịch, đừng có đứng ở đây làm trò cười cho người khác"
Phía dưới đài bắt đầu có tiếng tranh luận. Những người biết về ảo diệu của trận đấu vừa rồi, là một phe, phe còn lại ù ù cạc cạc, bị mắng như tát nước vào mặt.
Thiên Vân một lần nữa đứng chắp tay, hướng về lôi đài bên trái xem một chút.
Hai người Nghiêm Trấn cùng Lý Tuyết Kỳ vẫn còn đánh, cả hai pháp lực đã tiêu hao quá nửa. Nếu không chấm dứt sớm trận đấu này, chỉ sợ trận tiếp theo sẽ rất bất lợi cho cả hai.
Hai người có lẽ cũng hiểu tính thế hiện tại, thần thông, thuật pháp đã bắt đầu phát ra uy thế mạnh hơn.
Nghiêm Trấn hiện tại đã không thể ấn giấu thực lực, quanh thân hắn bắn ra kiếm khí. Kiếm khí này không giống với Phong Nam, tuy mạnh nhưng khó kiểm soát. Kiếm khí của Nghiêm Trấn lại tựa như có linh, không cần hắn phải sai sử, vậy mà tự hành làm ra công kích. Trong tiếng rào rào của kiếm khí, người ta còn nghe những thanh âm lẩm bẩm, những tiếng thở dài buồn bã.
"Kiếm khí, giời ạ. Hơn nữa đã tu tới cảnh giới thứ ba, Nghiêm Trấn ẩn giấu quá sâu"
"Cái tên này, tại sao có thể như vậy..."
"Đây chính là lá bài tẩy của hắn sao? Kiếm ý mạnh như vậy, liệu có người là đối thủ của hắn sao?"
Toàn trường nhìn về lôi đài bên trái, trợn mắt há mồm, có chút kinh hãi bật thốt.
"Tiểu tử này! Thật là mạnh". Tàng Kiếm Lão Nhân đứng trên cao quan chiến, lúc này cũng không khỏi kinh ngạc nói.
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm