Lý Tuyết Kỳ rất mạnh, điều này không có gì phải bàn cãi. Chỉ là, Ưng Hỏa kia kinh nghiệm chiến đấu, cùng khả năng phán đoán cũng rất mạnh. Nếu Lý Tuyết Kỳ vẫn còn ẩn giấu thực lực, chỉ sợ trận này còn muốn kéo dài một đoạn thời gian nữa. Tuy rằng Ưng Hỏa hơi thở gấp rút, có điều ánh mắt y vẫn tỉnh táo cực kỳ. Nếu trong chiến đấu sinh tử, kẻ này một mình đủ để chống lại vài tu sĩ có tu vi tương đương.
"Băng Thiên Tuyết Địa" Lý Tuyết Kỳ đạp không mà đứng, tay không cần bắt ấn, chỉ chậm rãi phát ra bốn từ Băng Thiên Tuyết Địa, ngón trỏ theo đó điểm xuống dưới lôi đài. Chỉ thấy một trận cuồng phong không biết từ đâu sinh ra, mây xám che trời, mưa tuyết bắt đầu rơi, thậm chí còn ẩn hiện vô số băng đá, trùng trùng điệp điệp rơi xuống. Thiên Vân thần thức vốn cường đại, hắn cảm giác được, chiêu Băng Thiên Tuyết Địa này là một thần thông vô cùng mạnh. Thần thức của hắn chỉ khẽ đảo qua, vậy mà lập tức truyền tới cảm giác trì trệ, hắn vội vàng thu hồi trở lại, sắc mặt ngưng trọng không thôi.
Phía dưới Ưng Hỏa sắc mặt cũng khó coi không ít. Hắn há miệng phun ra một hạt châu màu đỏ, hai tay đan lại, bắt đầu niệm động pháp quyết. Thiên Vân nhận ra, hạt châu này là một kiện pháp bảo hỏa thuộc tính, khí tức rất mạnh, có điều chưa được ôn dưỡng đầy đủ, Ưng Hỏa sử dụng vẫn còn hơi miễn cưỡng.
Hạt châu nhỏ bé bùng lên một ngọn lửa ba màu, thế lửa rất rất 8EPNf lớn, trong lúc nhất thời băng tuyết không thể đánh xuyên qua được.
Có điều như đã nói ở trên, pháp bảo này tuy mạnh, lại chưa được ôn dưỡng tỉ mỉ, sử dụng thời gian ngắn còn được, nếu vận dụng quá lâu chỉ sợ sẽ gây tổn hại tới tu sĩ, cũng như chính pháp bảo.
Lý Tuyết Kỳ có lẽ cũng đã nhìn ra sơ hở này. Nàng quát to một tiếng, pháp lực lần nữa điều động, điên cuồng trút vào đám mây màu xám. Mây xám được pháp lực thôi động, lập tức biến lớn hơn một vòng. Mưa tuyết cùng băng đá trút xuống ngày một nhiều, cả tòa lôi đài trong phút chốc đã bị băng tuyết phủ kín.
Ưng Hỏa giờ này nếu không còn thủ đoạn nào khác, căn bản lật bàn không được. Có điều, hắn cũng chỉ là đệ tử chân truyền của một tam lưu thế lực, lấy đâu ra nhiều thủ đoạn đến thế. Biết rằng bản thân không thể ngăn được thần thông của Lý Tuyết Kỳ, y chỉ có thể nói một câu. "Ta thua"
Lý Tuyết Kì nghe vậy, lập tức đình chỉ thi pháp. Băng Thiên Tuyết Địa nhanh chóng tan rã, hóa thành linh khí, dung nhập vào thiên địa không còn tăm hơi.
"Nàng này thật mạnh, thời gian thi pháp cũng rất ngắn, đối đầu với nàng nếu không thể trực tiếp nghiền ép, tránh không được một trận ác chiến". Thiên Vân lẩm bẩm nói.
Trận tiếp theo Thiên Vân sẽ lên đài. Hắn đợi cho lôi đài không còn dấu vết thuật pháp, lúc này mới bước ra một bước, chỉ là một bước nhỏ, lại cất chứa vô tận ảo diệu.
Nhất Thốn Thiên Lý hiện tại Thiên Vân đã vận dụng lô hỏa thuần thanh, dù sao hắn cũng là người sáng tạo, độn thuật này có bao nhiêu biến hóa hắn đều nắm chắc. Những người khác muốn học thuật này, có lẽ phải tốn rất nhiều thời gian. Cho dù bỏ thời gian dài, cũng chưa chắc có thể hoàn toàn nắm chắc toàn bộ biến hóa trong đó. Đơn giản vì những tu sĩ khác không có Vạn Tướng Pháp Điển làm gốc, nếu sử dụng độn thuật này thời gian quá dài, chỉ sợ sẽ tổn thương tới thân thể, kinh mạch.
Thấy Thiên Vân lên đài, Hàn Thương cũng phi thân bay tới. Vừa lên trên đài hắn đã ôm quyền hướng Thiên Vấn nói. "Vị huynh đài này thực lực quá mạnh, tại hạ biết mình không thể chiến thắng, nguyện ý bỏ quyền"
Thiên Vân sớm đã biết chuyện này sẽ xảy ra, cũng chỉ gật đầu một cái, thân ảnh chớp mắt đã về tới đài quan chiến của Lạc Diệp Tiên Tông.
"Thiên Vân huynh đệ, ngươi quả nhiên không phải vật trong ao. Trong hàng ngũ Phân Chi cảnh, chắc chỉ có ngươi cùng tên Phong Nam kia có tư cách tiến vào vòng sau". Huynh đệ Dương Cầm Long, Dương Cầm Hổ đi tới, ngồi xuống cạnh Thiên Vân, cười nói.
Hai huynh đệ này trước sau bị người ta đả bại, hiện tại hàng ngũ đệ tử Phân Chi cảnh cũng chỉ còn hắn trụ vững mà thôi. Lúc này Thiên Vân chẳng khác gì đầu tàu trong hàng ngũ Phân Chi, hai người tiến tới chúc mừng cũng chẳng phải việc gì quái lạ.
"Nào có, nào có. Cũng chỉ là may mắn mà thôi, nào uống trà". Thiên Vân mỉm cười lắc đầu, tiện tay rót cho mỗi người một chén trà, cùng nhau ngồi quan chiến.
Một canh giờ qua đi, vòng đấu thứ hai cuối cùng cũng kết thúc.
Vòng đấu thứ ba được tổ chức ngay sau đó. Lần này chỉ còn lại năm lôi đài, mỗi đài có sáu người, tất cả chỉ cần đấu một trận mà thôi.
Thiên Vân lần này được sắp xếp tại lôi đài số hai, đối thủ của hắn tên Lý Nhất Trung. Lý Nhất Trung xuất thân Hỏa Vân phái, hai người trước đây đã từng chạm mặt. Người này tu vi Phong Thân cảnh sơ kỳ, có điều dù sao cũng xuất thân nhất lưu thế lực, muốn thắng y hiển nhiên không thể hời hợt như trận đầu tiên. Thiên Vân hiện tại cũng không muốn xuất toàn lực, những lá bài tẩy chỉ nên dùng tại thời khắc quan trọng. Long Phụng Tiên Bảng chỉ là một trận tỉ thí, không nên vận dụng toàn lực làm gì.
Lần này Thiên Vân cùng Lý Nhất Trung đánh trận đầu, hai người lên đài, mỉm cười chắp tay một cái coi như chào hỏi.
Khôi lỗi thủ đài thấy hai người đã chuẩn bị tốt, lúc này mới phát ra hai chữ "bắt đầu".
Lý Nhất Trung đã chứng kiến Thiên Vân đấu pháp, lúc này làm sao dám lãnh đạm. Y vừa nghe khôi lỗi ra hiệu, liền phi thân lên cao, quanh thân bập bùng hỏa diễm, lúc này nhìn y chẳng khác gì một hỏa nhân. Lý Nhất Trung hai tay bắt ấn rất nhanh, chưa tới một nhịp thở đã thành hình. "Vạn Vật Câu Phần"
Thiên Vân có nắm chắc thủ thắng, lại vẫn muốn xem đối thủ sẽ làm ra công kích thế nào. Lý Nhất Trung vừa thốt ra bốn chữ kia, Thiên Vân chỉ thấy quanh thân nóng như lửa. Nhìn kĩ mới thấy, trên thân bắt đầu có lửa cháy, lại nhìn xung quanh. Cả tòa lôi đài nơi đâu cùng thấy lửa, tựa như chính bản thân chúng tự cháy, không hề có dấu vết thần thông rơi xuống.
"Thú vị!" Thiên Vân mỉm cười. Hắn nhấc chân bước ra một bước, thân ảnh trong chớp mắt đã đi tới trước người Lý Nhất Trung, đao trong tay trực tiếp chém ra. Thiên Vân chủ tu thân thể, việc này ai cũng biết, chính vì thế Lý Nhất Trung vừa lên trên đài liền muốn kéo giãn khoảng cách. Thế nhưng hắn lại quên, Thiên Vân ngoài thân thể siêu cường, tốc độ cũng nhanh tới cực hạn.
"Không tốt!" Lý Nhất Trung biến sắc, vội vàng thi triển độn thuật, muốn thoát khỏi một đao này.
Có điều Lý Nhất Trung vừa muốn thoát ly, phía bên kia Thiên Vân liền mở miệng nói ra hai từ. "Đoạn Duyên"
Hai từ Đoạn Duyên vừa ra, Lý Nhất Trung vẻ mặt trắng bệch. Hắn chỉ thấy, liên hệ của bản thân cùng phiến không gian này, dường như bị một nguồn lực lượng vô hình chặt đứt, muốn chạy cũng không thể chạy.
"Lý huynh! Ngươi thua". Thiên Vân kề đao vào cổ Lý Nhất Trung, cười nói.
"Vân huynh đệ! Ngươi quá mạnh". Lý Nhất Trung thở dài, ôm quyền cúi đầu.
Thiên Vân cũng không nói thêm gì nữa, chân lại bước ra, nhoáng cái đã đi tới đài quan chiến của Lạc Diệp Tiên Tông.
Lý Nhất Trung có chút ảo não, bay trở về đài quan chiến của Hỏa Vân phái.
Vòng này mỗi người chỉ cần đấu một tràng, sau một canh giờ, cuối cùng vòng đấu cũng kết thúc.
Hiện tại Lạc Diệp Tiên Tông chỉ còn ba người trụ vững. Lần lượt là Nghiêm Trấn, Vân Hà cùng Thiên Vân.
Bên phía Hỏa Vân phái Hoàng Tôn Thiên cùng Cung Tố Tố đều đã thủ thắng.
Về phần Thiên Kiếm môn cũng chỉ còn hai người trụ vững mà thôi. Lại chẳng phải Kiếm Vô Tình cùng Phong Nam, còn ai.
Thiên Quỳnh Cung có ba người vào vòng trong, thứ tự là. Tố Ngưng, Yến Nam Thiên cùng một nữ đệ tử chân truyền tên Niệm Ngưng Băng.
Năm tu sĩ còn lại đa phần là người của các thế lực nhị lưu, chỉ có một người thuộc tam lưu thế lực.
Đầu tiên phải kể tới Phi Vũ môn Lý Tuyết Kỳ. Tiếp theo là Bạch Chính của Thiên Tâm Các. Thanh Vân đạo cũng có một nam tu sĩ bước vào vòng trong, người này tên Vương Hạo.
Nhị lưu tông môn cuối cùng có người tiến vào là Đại Nhật Tự. Môn phái này chủ tu phật pháp, trong tu tiên giới Đại Việt cũng rất có tiếng nói. Chỉ có điều Đại Nhật Tự trước nay không tranh quyền thế, rất ít tham dự chuyện của tu tiên giới. Lần này nghe nói đại kiếp tiến đên, mới cử một vị chân truyền tiến về. Vị chân truyền này pháp danh Vô Tâm, thực lực cực kỳ mạnh. Thiên Vân đã từng chứng kiến hòa thượng này xuất thủ, tất cả đều không quá ba hơi thở, có thể nói vô cùng biến thái.
Tam lưu tông môn duy nhất có người vào vòng trong là Thiên Vẫn Tông. Vị chân truyền tiến vào vòng trong tên Ngân Nguyệt, thực lực nàng cũng rất mạnh. Có điều Thiên Vân nhìn ra, nàng này căn cơ hơi bấn ổn, thân thể dường như gặp thương tổn gì đó, linh lực vận chuyển có chút khó khăn.
Mười năm người đã được tuyển ra, trận đấu tiếp theo sẽ được cử hành vào sáng hôm sau. Dù sao đấu cả một ngày, linh lực tiêu hao cũng cần có thời gian khôi phục thật tốt.
"Tất cả nghe ta nói, vòng đầu đến đây coi như kết thúc. Các ngươi có thể ở lại đây nghỉ ngơi, cũng có thể tiến về khách phòng Phi Vũ môn chuẩn bị trước, tiến hành điều dưỡng một phen. Đúng giờ mão ngày mai, vòng đấu tiếp theo sẽ được cử hành, đến khi đó các hạng ban thưởng cũng sẽ được công bố". Tàng Kiếm Lão Nhân thân ảnh xuất hiện trên không trung, mỉm cười hướng chúng nhân nói.
Đám người thấy lão tổ hiện thân, vội vàng cúi đầu lắng nghe, xong xuôi liền có người rời đi.
Người rời đi chủ yếu là đám người tham gia thi đấu, bọn họ thân thể hoặc pháp lực bị hao tổn, vẫn cần phải tìm nơi an tĩnh, khoanh chân điều dưỡng một phen.
Thiên Vân tuy rằng không bị thương tổn, linh lực vẫn tràn đầy, có điều hắn cũng không muốn lưu lại cho đám nữ tu nhìn chằm chằm. Tàng Kiếm Lão Nhân vừa nói mọi người có thể đi, hắn lập tức biến mất, tốc độ so với bất kỳ người nào càng muốn nhanh một điểm.
Nơi Phi Vũ môn chuẩn bị đón khách là một loạt tiểu viện lối liền. Cũng may trong mỗi căn tiểu viện đều được bố trí cách âm trận pháp, nếu không chỉ sợ sẽ chẳng có ai lựa chọn ở lại.
Thiên Vân vốn tính cách xuề xòa, hắn lựa chọn đại một gian phòng, lập tức đóng cửa lại.
Bên trong tiểu viện bài trí không quá cầu kỳ. Một chiếc bàn trà, ba bốn chiếc ghế, một bồ đoàn, một chiếc giường cùng một cái giá sách. Tu sĩ Phân Chi, Phong Thân vốn đã tránh xa đồ vật phàm tục, nếu không phải những đồ vật trân quý như linh quả, linh mễ hoặc thịt yêu thú họ sẽ không động đến. Chính vì thế, trên bàn không hề có một chút đồ ăn hay thức uống nào.
Thiên Vân vốn muốn nghỉ ngơi một chút, có điều vừa nhìn thấy giá sách, liền tiện tay bắt tới một cuốn, vui vẻ lật xem. Bản thân hắn có sở thích đọc sách, hiện tại cũng thảnh thơi, xem một chút cũng không phải không được.
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm