Hà Thanh Sơn bối cảnh như thế nào, Thiên Vân không rõ ràng lắm. Tên này ngoại trừ việc nhà, những việc khác hắn cái gì cũng dám nói. Thế nhưng chỉ qua lượng thông tin hắn kể ra, Thiên Vân dám chắc, tên này trong nhà chín phần mười có một vị tiến bối cấp bậc lão tổ.
Đã biết Tố Ngưng cũng đến tham gia, Thiên Vân không khỏi nở một nụ cười, thầm nghĩ. "Hơn ba năm không gặp, đoán rằng nàng cũng đã bước vào Kim Đan cảnh giới rồi đi"
Đoàn người cứ thế tiến lên, một đường xuôi gió xuôi nước.
Tính từ lúc xuất phát đến nay, đã là bốn tháng thời gian. Đoạn đường gần nhất, một bóng dáng ma tu cũng không có. Thiên Vân vô cùng khó hiểu, hắn đoán rằng phía sau đội ngũ có lẽ đi theo một vị lão tổ. Nếu không có lão tổ bảo vệ, đám ma tu không tìm tới cửa gây phiền toái, quả thật rất khó tin.
Khoảng cách thời gian diễn ra Long Phụng Tiên Bảng càng ngày càng gần. Đại Việt sóng ngầm bắt đầu khỏi động, bầu trời vô số phi hành pháp bảo ngang dọc, mục tiêu trực chỉ Hoàng Sa đảo.
Đương nhiên người tham gia không nhiều đến thế, bọn họ phần lớn là đệ tử các môn phái vừa và nhỏ. Đám người này tiến tới Hoàng Sa đảo, chủ yếu là muốn chứng kiến trận so tài đỉnh cao giữa các đệ tử chân truyền mà thôi. Những tông môn này không được lệnh phong sơn, thế nên đi lại vẫn còn rất vô tư đây.
Ngoại trừ những tông môn lớn nhỏ ra, chỉ tính riêng tán tu cũng có đến hàng ngàn, hàng vạn người đang nhao nhao chạy tới Hoàng Sa đảo. Trong số bọn họ người tu vi thấp nhất cũng là Phân Chi cảnh. Không có bất kỳ một ai dưới Phân Chi cảnh có gan tiến về đảo xa.
Tất nhiên, những tông môn lớn có thể mang theo một vài Khai Linh cảnh tu sĩ tiến về quan sát trận đấu, mở mang kiến thức. Những người không có phận sự thì tu vi phải ngoài Phân Chi cảnh mới có cơ hội tiến về quan khán. Nhưng Hoàng Sa đảo cũng chỉ có thể tiếp nhận được một số lượng người có hạn, không phải ai tiến đến liền có thể vào được. Trừ phi ngươi là Phong Thân Cảnh chân nhân, nếu không vậy xin cáo lỗi, ngươi hãy ở ngoài đi thôi.
Với quy định khắt khe như vậy, hầu hết tu sĩ tu vi Phân Chi cảnh đều phải xuất phát trước cả năm trời. Nếu không thể vào được trong Hoàng Sa đảo để quan khán, bọn họ có lẽ sẽ phải tiếc hận cả một đời. Long Phụng Tiên Bảng là một trận thi đấu vô cùng đặc biệt, nó lần đầu tiên được tổ chức và cũng có thể là lần cuối cùng. Chính vì khó gặp vô cùng, nếu không thể đến xem thì đúng là tiếc hận cả đời cũng không hết.
Long Phụng Tiên Bảng, không chỉ là tranh giành khủng bố tài nguyên, mà chính là cả tu tiên giới Đại Việt tranh giành số mệnh.
Linh khí trong thiên địa mỗi lúc một nồng, cảnh giới của tu sĩ tăng lên không ngừng, nếu có thể đạt được khủng bố tài nguyên, đạt được khí vận gia trì. Không dám nói bọn họ có thể thẳng tiến Sinh Hoa cảnh, nhưng nếu đủ may mắn, không gì không thể được. Đừng quên đám chân truyền này, phần lớn đều là hạng người thiên tài, rất ít kẻ giống Thiên Vân, khí vận kém cỏi.
Hoàng Sa đảo là một quần đảo rộng lớn, được tập hợp bởi vô số đảo nhỏ, sau này bị tu sĩ cải tạo, nối liền thành hai hòn đảo chính. Hòn đảo đầu tiên có tên Lý Sơn, nơi này là đại bản doanh của một nhị lưu tông môn có tên Phi Vũ môn. Hòn đảo Lý Sơn này quanh năm sương khói bao phủ, địa hình dốc đứng hiểm trở, thường không có người dân qua lại.
Hòn đảo ljOmn thứ hai có tên Bạch Quy đảo. Nơi này có rất nhiều người sinh sống, đa phần làm nghề đánh bắt thủy, hải sản kiếm sống. Tuy sống rất gần một môn phái tu chân, có điều bọn họ lại chẳng biết gì về việc này. Chỉ có một số ít gia tộc phụ thuộc vào Phi Vũ môn mới biết mà thôi.
Phi Vũ môn 400 năm trước cũng có lão tổ tọa trấn. Rất không may vị lão tổ này thọ nguyên đã cạn, không thể tiến vào Tứ Tiết cảnh, cuối cùng thân tử đạo tiêu. Tuy hiện tại môn phái này vẫn rất mạnh, có điều để so sánh với Thanh Vân đạo hiển nhiên vẫn kém không ít.
Lúc này, trên một ngọn núi cao lớn, nằm giữa đảo Lý Sơn. Nơi này cung điện ẩn hiện, cổ lão mà nguy nga, một loại bàng bạc khí tức phả vào mặt, khiến người ta không khỏi cảm thán về sự xa hoa của nó. Nếu tiến sâu vào trong, có thể nhìn thấy đình đài, lầu các mọc lên san sát. Khu vực trung tâm có một quảng trường, chính giữa quảng trường có dựng một bức tượng to lớn. Bức tượng này tạc một người đàn ông, người này trán có sừng rồng, hai mắt như sao, khí độ uy nghiêm. Tuy chỉ là một bức tượng, lại sống động vô cùng.
Trong Nghị Sự điện, lúc này xuất hiện ba cái thân ảnh. Một người là môn chủ hiện tại của Phi Vũ môn, "Lý Mục". Môn chủ Phi Vũ môn đưa lưng về phía đại môn, tu vi sâu như biển, cao cao tại thượng nói. "Long Phụng Tiên Bảng lần này không phải là chuyện đùa. Mạc Doanh, ngươi thân là thánh tử của Phi Vũ môn ta, ta có nhiệm vụ giao cho ngươi đây. Lần tranh tài Long Phụng Tiên Bảng này, ngươi phải cố gắng tiến vào mười vị trí đầu. Với ưu thế chủ nhà, nếu ngươi không làm được, vậy cũng quá mất mặt rồi"
Trong đại điện, hai thanh niên nam nữ sóng vai đứng. Nam thanh niên đứng bên phải mặc một bộ trường bào màu đen, dung mạo tuấn dật, khí thế xuất trần, nghe Lý Mục nói liền cúi người cung kính nói. "Tông chủ, Mạc Doanh sẽ không khiến cho người thất vọng. Trải qua trận ma luyện vừa rồi, ta có lòng tin tiến vào ba vị trí đầu"
"Như vậy mới đúng! Tạm không nói đến ngươi. Tuyết Kỳ, ngươi thân là thánh nữ của Phi Vũ môn, cũng nên ra sức tranh đoạt số mệnh một lần đi thôi. Ta biết ngươi không thích tranh đấu, thế nhưng đại kiếp sắp đến, ngươi nghĩ mình có thể an toàn thoát khỏi tai nạn lần này hay sao? Ta cần ngươi làm hết khả năng, tranh một lần khí số, đến lúc đó ngươi mới có thực lực sống sót tới cuối cùng". Lý Mục quay đầu nhìn về phía nữ đệ tử có mặt trong điện, trầm giọng nói.
Nữ tử trên thân váy dài màu đen, khuôn mặt chỉ có thể dùng hai từ hoàn mĩ để diễn tả, nàng đứng bên cạnh thanh niên mặc trường bào màu đen nói. "Môn chủ, Tuyết Kỳ sẽ cố gắng hết sức, nhất định không để ngài thất vọng"
"Trong đoạn thời gian ma luyện, Phi Vũ Chân Kinh của ngươi cũng đã tiến vào tầng thứ mười hai, so sánh với Mạc Doanh còn hơn một bậc. Xem ra ngươi ở bên ngoài có còn kỳ ngộ. Cũng tốt, lần này ba vị trí đầu trong Long Phụng Tiên Bảng, ta muốn ngươi đứng vào ba vị trí đầu. Phi Vũ môn chúng ta ẩn nhẫn lâu như vậy, lúc này không trở mình, vậy còn đợi tới khi nào? Nếu hai người các ngươi có thể làm được, tài nguyên cùng khí vận sung túc, ta dám chắc với tư chất của các ngươi, đạp vào Sinh Hoa là chuyện sớm hay muộn". Lý Mục gật đầu, hướng hai đệ tử nói.
Trên tầng mây cách Hoàng Sa Đảo 20 dặm về phía Tây Bắc, một chiếc phi xa lẳng lặng trôi nổi. Trong khoang thuyền, một vị lão đầu hướng hai tên thanh niên nói. "Bạch Chính, Phạm Công! Thiên Tâm Các chúng ta lần này trông cậy cả vào hai ngươi, nhất định phải chứng tỏ bản thân, cố gắng tranh giành ba vị trí đầu. Một khi các người giành được tài nguyên cùng tổ miếu chúc phúc, ta tin với tư chất của hai ngươi, cảnh giới Sinh Hoa sẽ không làm khó được. Chỉ cần các ngươi bước vào Sinh Hoa, vậy Thiên Tâm Các chúng ta sẽ nghiễm nhiên trở thành nhất lưu tông môn. Đừng khiến ta thất vọng".
"Cung chủ an tâm, ta sẽ làm hết sức". Bạch Chính thân mang trường bào màu trắng, tu vi Phong Thân cảnh tứ trọng lan ra, tự tin nói.
"Đệ tử quyết không phụ kỳ vọng của sư tôn". Phạm Công cả người trường bào màu lam, khí thế cũng không thua kém gì Bạch Chính, ngưng trọng gật đầu.
"Rất tốt! Ta tin hai người các ngươi sẽ không khiến ta thất vọng". Lão đầu cười ha hả, nói xong liền phất tay đưa cho hai người một cái túi trữ vật.
Cách Phi xa của Thiên Tâm các ước chừng 30 dặm, một chiếc thuyền con bồng bềnh trôi nổi. Trên thuyền ngồi bốn người. Bốn người bao gồm một trung niên nhân, hai nữ tu sĩ cùng một thiếu niên tuổi khoảng mười sáu.
Vị trung niên nhân hướng về phía Hoàng Sa đảo, ngưng trọng nói. "Ba người các ngươi tu vi đều đã tới Phong Thân cảnh ba, bốn trọng. Xét về thực lực, đã không thua kém bất kỳ tu sĩ đồng lứa nào. Lần này ta muốn các ngươi cố gắng hết sức, vì Vô Ưu môn chúng ta tranh một hồi khí vận. Các ngươi có thể làm được chứ?"
Ba người ngồi phía sau nghe vậy, lập tức đồng thanh hô. "Có thể"
Thiên Vẫn tông, một tam lưu tông môn, bọn họ không lưu lại trên tầng mây mà trốn vào Bạch Quy đảo, thuê một gian khách điếm, lặng lẽ chờ đợi ngày Long Phụng Tiên Bảng bắt đầu.
Tông chủ Thiên Vẫn tông là một nữ tu trẻ tuổi, nàng tên Thiên Ý Nhi. Nàng này dung mạo cùng khí chất không sai, tu vi đã là Phong Thân cảnh hậu kỳ. Lúc này nàng đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, trước mắt nàng là bốn người, hai nam, hai nữ.
"Ngân Nguyệt vậy mà trong lúc mấu chốt này đột phát tới Phong Thân cảnh ngũ trọng, quả thực là trời chiếu cố Thiên Vẫn Tông ta. Tốt lắm, lần này ta mong ngươi có thể giúp chúng ta nở mày nở mặt". Thiên Ý Nhi hướng một vị nữ đệ tử cười gật đầu, khuôn mặt không giấu được sự vui vẻ.
Nữ tu nàng nói là một thiếu nữ tuổi tầm 20, ngũ quan tinh xảo, tu vi thế mà đạt tới Phong Thân cảnh trung kỳ. Nghe tông chủ khen ngợi, nàng vội vàng cúi đầu, miệng nói. "Tông chủ an tâm, Ngân Nguyệt sẽ không làm người thất vọng"
Nam Sơn phái...
Thiên Cung môn...
Tràng cảnh như vậy diễn ra ở khắp nơi, không chỉ tam lưu tông môn, ngay cả nhị lưu tông môn cũng sốc lên tinh thần. Bọn họ đâu biết, những tuyệt đỉnh thiên tài của các đỉnh cấp tông môn yêu nghiệt như thế nào. Bọn họ lòng tin càng nhiều, đến lúc thất bại, sẽ càng uể oải bấy nhiêu mà thôi.
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ