Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 162: Nhân tình thế thái, Vụ Giao đảo bí mật



Thiên Vân bị Nghiêm Trấn nhìn chằm chằm bấy lâu nay, cũng chỉ vì một nữ nhân. Bản thân hắn phải vắt hết óc mới thoát được tầm mắt của y, nếu lại trêu thêm một tên khác, hắn thật không biết phải khóc hay cười. Nam Cung Tố Tố xinh đẹp như vậy, Hoàng Tôn Thiên làm sao không có tâm tư đây? Thiên Vân sợ nhất bị người nhớ thương, hắn khí vận quá kém, làm sao gánh được nhiều cừu hận như thế. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nhất là khi kẻ địch còn đang ở bên cạnh.

Hắn hắng giọng nói. "Hà huynh nói đùa, kẻ hèn tu vi thấp kém, làm sao có ý định nhúng chàm thánh nữ. Huynh nói như vậy, chẳng phải là ép tại hạ đi vào chỗ chết hay sao?"

"Ài! Không thể không nói, Vân huynh luận dung mạo, luận khí chất cùng trí tuệ, quả thực vô cùng yêu nghiệt. Nếu thực lực mạnh hơn một chút, bằng vào dung mạo của ngươi, không dám nói người gặp người thương, có điều cũng không kém bao nhiêu đâu". Hà Thanh Sơn cười nói.

Thiên Vân làm sao không biết việc này, có điều dung mạo là do cha mẹ sinh ra, hắn có cách nào đây? Hơn nữa Thiên Vân đã trải qua nhiều lần biến đổi, hiện tại nói hắn là tiên nhân chắc cũng không ai phản đối. Việc hắn bị nữ nhân ưa thích, hắn tập mãi thành thói quen, đây là phản ứng tự nhiên của nhân loại, rất khó tránh.

Con người ai lại không thích đẹp? Thiên Vân cũng là người, hiển nhiên không tránh được. Cho dù biết bản thân rất dễ gây thương nhớ, thế nhưng cho hắn lựa chọn, hắn vẫn muốn giữ lại khuôn mặt này. Không vì lí do gì khác, hắn thích đẹp. Cũng giống như việc hắn có tình cảm với Tố Ngưng, nếu nàng không đẹp hắn có chấp nhận nàng không? Rất có thể, điều kiện tiên quyết là thứ tình cảm ấy phải trải qua thật nhiều khảo nghiệm.

Kiên trì là một thứ vô cùng xa xỉ, nhất là đối với tu sĩ. Tu sĩ có thể dành cả đời cho việc tu luyện, cho việc chiến đấu, nhưng bắt họ vì một người nào đó kiên trì đeo đuổi, vậy cũng quá làm khó họ.

Cứ thử nhìn Kiếm Vô Ngân, ngươi thích hắn, vậy thì cùng lăn ga giường. Ngươi không thích? Cũng không vấn đề, dùng chút thủ đoạn, chẳng hạn như hạ dược.

Tất nhiên sẽ có trường hợp ngoại lệ, nhưng trường hợp đó ngươi phải đánh đổi bằng thời gian, bằng thực lực cường đại, bằng thiên phú xuất chúng, lúc đó việc ngươi không đẹp cũng không ảnh hưởng gì. Thế nhưng, nếu ngươi dung mạo bình thường, thực lực bình thường, bối cảnh cũng chẳng ra sao. Vậy ngươi nên tự biết thân biết phận, đừng trèo cao mà ngã đau.

Trong một vườn hoa, người ta cũng chỉ chú ý tới những bông hoa đẹp nhất, nào ai để ý những cánh hoa tàn phai...

Ngươi không thể bằng người khác về mặt này, vậy hãy cố gắng vượt người ta bằng mặt khác. Cứ lấy cái gọi là chân thành đi đánh động phương tâm một người, trong khi ngươi chẳng có thứ gì trong tay, chỉ sợ ngày ấy sẽ vĩnh viễn không đến. Hoặc cũng có thể sẽ xuất hiện kì tích, thế nhưng tới lúc ấy, người ta đến với ngươi là thật tâm, hay vì muốn ngươi làm kẻ thế chân, lại cần phải suy xét thêm.

Thế mới nói, tình cảm nên xuất phát từ hai phía. Cả hai cùng nhau nỗ lực, cùng nhau phấn đấu mới có thể bền chặt.

Thiên Vân có đủ tự tin dùng khuôn mặt này đi tới đỉnh phong. Tất nhiên lúc đó hắn phải dựa dẫm người khác, không phải dùng bản thân thực lực đi chinh phục. Hắn không muốn mình thành cái dạng này, thế nên hắn mới điên cuồng tu luyện, mới đi được tới ngày hôm nay.

Giờ khắc này Thiên Vân ý nghĩ rời khỏi chiến thuyền, tự mình đi tới Hoàng Sa đảo cũng có. Hắn thật không muốn bị người nhìn chăm chú, mặc dù với thực lực hiện tại, hắn cũng không phải sợ đám người Hoàng Tôn Thiên, Nghiêm Trấn.

"Nếu Nam Cung thánh nữ có nhắc đến ta, phiền Hà huynh nói rõ cho người, ta đã có đạo lữ, thật không muốn làm kẻ chăng hoa". Thiên Vân hướng Hà Thanh Sơn nghiêm túc nói.

Hà Thanh Sơn thấy Thiên Vân nghiên túc như vậy, còn tưởng rằng hắn rất quan tâm tới cảm nhận của đạo lữ, không khỏi tấm tắc khen. "Vân huynh quả nhiên là người trọng tình nghĩa, chẳng qua tu chân giới cũng không cấm việc một nam nhân có nhiều đạo lữ, huynh cũng không nên vì một người mà bỏ lỡ cả một rừng hoa"

Thiên Vân nghe vậy chỉ biết há hốc mồm, thầm nghĩ. "Ta không có nghĩ vậy a, ngươi đừng tự mình suy diễn có được hay không?"

Biết có nói thêm, tên này cũng sẽ tự động não bổ, Thiên Vân chỉ có thể đổi sang chủ đề khác. "Hà huynh tin tức linh thông, không biết có tin tức gì về Thiên Quỳnh Cung hay không?"

Hà Thanh Sơn nghe Thiên Vân hỏi vậy thi nghi hoặc hỏi lại. "Vân huynh muốn hỏi tin tức đám người Thiên Quỳnh Cung làm gì? Bọn họ tuy rằng hiện tại đã là tu sĩ Đại Việt, có điều vẫn là Nghịch tu a"

"Huynh có thành kiến với bọn họ hay sao?" Thiên Vân cười hỏi.

"Cũng không hẳn, có điều Thuận tu cùng Nghịch tu nhiều năm tranh đấu, tránh không được trong lòng có chút không thoải mái. Dẫu biết Vụ Giao đảo bởi vì cổ tu sĩ không giữ được mới bị chia cắt, thế nhưng trong lúc nhất thời, quả thực hơi khó tiếp nhận". Hà Thanh Sơn thở dài, thành thật đáp.

Thiên Vân cũng biết việc này sẽ xảy ra, có điều muốn trách chỉ trách tiền nhân giữ không được biển TPw8S đảo. Bây giờ biển đảo đã đòi lại, đám con cháu chưa kịp tiếp nhận cũng là điều hiển nhiên.

"Nhắc mới nhớ, Long Phụng Tiên Bảng lần này người Thiên Quỳnh cung cũng than gia a. Nghe nói dẫn đội chính là thánh nữ Tố Ngưng đây này". Hà Thanh Sơn lúc này mới nói.

"Lại có chuyện này? Ta cũng chưa từng nghe nói qua nha". Thiên Vân giật mình, nói.

"Việc này các vị lão tổ đều thông qua, chắc tại Vân huynh khắc khổ tu hành, cho nên tin tức không được linh thông cho lắm đi". Hà Thanh Sơn cười trả lời.

Hà Thanh Sơn lại nhớ tới thứ gì, vỗ đùi nói. "Lại nói, bên trong Vụ Giao Đảo còn có miếu thờ Long Quân nha, hơn nữa còn do đích thân vị vương tử thứ 20 lập lên. Nếu chúng ta có thể tiến vào đó tế bái một phen, dám chắc thu hoạch cũng không ít".

"Ta có nghe người Vụ Giao đảo thờ cúng Long Quân cùng mẹ Âu Cơ, thế nhưng chưa từng nghe kể khi tiến vào bái tế, lại được hai người chúc phúc a". Thiên Vân cũng không khỏi giật mình, bật thốt.

"Huynh biết tổ miếu ở đất liền là ai lập ra hay chăng?" Hà Thanh Sơn không trả lời ngay, mà quay sang hỏi.

"Chẳng phải Hùng Vương đời thứ nhất lập hay sao?" Thiên Vân trả lời.

"Không sai, thế nhưng huynh có biết, vì sao ông lại chỉ có thể làm vua trốn phàm trần hay chăng?" Hà Thanh Sơn lại hỏi.

"Chuyện này..." Thiên Vân tuy đọc đủ loại sách vở điển tịch, có điều không loại sách nào ghi chép về vấn đề này.

"Bởi vì ông ấy không thể tu hành". Hà Thanh Sơn trả lời ngay.

"Không thể nào đi, ông ấy đường đường là con trai trưởng, cớ gì lại không thể tu hành kia chứ?" Thiên Vân có chút khó tin nói.

"Huynh không tin cũng không có gì lạ, kì thật trong số 100 người, chỉ có 40 người có thể tu luyện mà thôi. Sử sách có đúng có sai, huynh cũng đừng tin tất cả là sự thật. Nếu xét theo tình hình hiện tai, tỉ lệ này đã rất khủng bố rồi, không phải sao?" Hà Thanh Sơn mỉm cười trả lời.

Thiên Vân hơi đứng hình, hắn đúng là không thể phủ nhận lời Hà Thanh Sơn nói là đúng. Quả thực tỉ lệ bốn trên mười đã là rất khủng bố. Câu nói một người thành tiên, gà chó lên trời áp dụng vào trường hợp này, thật không có gì tốt hơn.

"Theo ý của Hà huynh, vị vương tử thứ 20 kia, chính là một vị tiên nhân rồi?" Thiên Vân nghi ngờ hỏi.

"Không sai, vị vương tử này đúng là tiên nhân, thậm chí tu vi còn siêu việt Tứ Tiết cảnh". Hà Thanh Sơn đưa ra mộ thông tin, khiến Thiên Vân không khỏi kinh hãi.

Thiên Vân thừa biết siêu việt Tứ Tiết sẽ là cảnh giới gì, có điều nó cũng quá khó tin rồi. Hắn còn nhớ rõ, một khi người tu tiên bước vào Tứ Tiết sẽ bị thiên địa khu trục. Câu hỏi đặt ra, tại sao vị vương tử này có thể siêu việt cảnh giới Tứ Tiết, nhưng vẫn có thể bình yên đột phá cảnh giới tiếp theo đây?

"Ta nghe nói qua, tu sĩ bước vào Tứ Tiết, Hóa Thần đều sẽ bị thiên địa khu trục, vì cớ gì vị vương tử ấy lại có thể siêu việt Tứ Tiết được?" Thiên Vân không nhịn được hỏi thăm.

"Không biết nữa, có điều chuyện này ta nghe gia gia kể lại, không biết nó là thật hay giả. Chỉ biết vị vương tử ấy sau lưng có một vầng mặt trăng quay xung quanh, khí tức siêu việt Tứ Tiết không biết bao nhiêu lần. Sau khi tu tới cảnh giới này, người mới bị thiên địa phát giác, cuối cùng khu trục ra ngoài". Hà Thanh Sơn nhớ lại chuyện cũ, cũng không dám chắc chắn, nói.

Thiên Vân nghe tới mặt trăng quay xung quanh, liền đã tin tưởng bảy tám phần. Hắn từng bước vào cảnh giới này, hắn quá quen thuộc.

"Theo ý huynh, bên trong miếu thờ ở Vụ Giao Đảo, khả năng cao có cất giấu truyền thừa của vị vương tử này? Thậm chí ẩn giấu phương thức né tránh thiên địa khu trục, một mực tu tới cảnh giới tiếp theo?" Thiên Vân trái tim không khỏi đập nhanh, nhỏ giọng hỏi.

Hà Thanh Sơn chỉ mỉm cười gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.