Mà những lý thuyết về thẻ bài sau khi du nhập vào Vực Hắc Ám và Phủ Bách Việt lại càng được mở rộng hơn. Những người ưu tú của hai khu vực này tiếp thu và phát triển chúng một cách mạnh mẽ, vận dụng những điểm đặc trưng để sáng tạo ra những loại thẻ bài mới, rất riêng của mình. Hệ thống lý luận thẻ bài lại được mở rộng thêm một bước. Các loại thẻ bài mới cũng vì thế mà được sản xuất không ngừng. Đó quả là một thời kỳ huy hoàng rực rỡ khiến biết bao nhiêu người hướng đến.
Khi hệ thống thẻ bài phát triển không ngừng, nhiều loại thẻ kỳ quái bắt đầu xuất hiện, việc phân loại thẻ bài trở nên ngày càng khó khăn. Cho tới giờ vẫn chẳng có biện pháp nào đủ khả năng phân loại hết được. Nó giống như một cái mê cung, càng đi sâu vào thì càng dễ lạc lối.
Tuy nhiên, để biết được thẻ bài có tác dụng gì thì cũng có một cách rất đơn giản và nhanh gọn đó là... dùng nó! Đó là cách mà những người thích phiêu lưu hay làm, và Khang Huy cũng vậy.
Muốn sử dụng thẻ bài, phải dùng đến băng thẻ. Lê Trọng Hưng thì khai sáng lý thuyết, còn Huỳnh Vinh thì lại hoàn thiện nó. Giờ băng thẻ đã ngày càng được cải tiến, và được thêm vô vàn công dụng hỗ trợ khác. Tuy băng thẻ của Khang Huy có thể dùng để soi sáng thì công dụng chính của nó thì chẳng hề thay đổi, nó vẫn là công cụ để giúp thẻ bài phát huy sức mạnh.
Nhìn từ bên ngoài, băng thẻ là một thiết bị hình chữ nhật, có thể đeo ở tay. Trên đỉnh có khe cắm thẻ bài, chủ yếu là dùng để cắm các loại thẻ năng lượng mà người sử dụng cần dùng. Nôm na là vậy, băng thẻ là một thiết bị để liên kết thẻ năng lượng với các loại thẻ khác, giúp năng lượng của thẻ được kích hoạt, để từ đó đạt được mục đích sử dụng. Nó giống như một chiếc chìa khóa vạn năng, giúp người sử dụng mở ra sức mạnh tiềm ẩn của thẻ bài.
Băng thẻ của Khang Huy thì rõ là không phải hàng xịn, có hơn 200 đồng Liên Minh làm sao mà đòi đồ ngon cho được? Dù sao băng thẻ là vật dụng phổ biến mà ai ai cũng có. Chẳng qua, hắn cũng ít khi nào dùng tới thôi, vì hắn chủ yếu dùng thẻ năng lượng để buôn bán kiếm sống, chứ không phải để chiến đấu hay biểu diễn.
Chẳng thèm nghĩ ngợi, cắm tấm thẻ bí ẩn kia vào khe, sau đó cắm luôn thẻ năng lượng vừa mua vào khe bên cạnh. Hít một hơi thật sâu rồi Khang Huy nhấn nút kích hoạt bên ngoài. Hắn cứ như một người lính sắp ra trận, hồi hộp và căng thẳng.
Tít.
Đột nhiên một màn hình trong suốt xuất hiện ngay trước mặt Khang Huy. Trên đó hiện ra một dòng chữ, nó giống như một cái thông báo hệ thống trong game vậy.
"Thẻ năng lượng không hợp chuẩn. Xin hãy sử dụng thẻ năng lượng cấp ba trở lên."
"Thẻ năng lượng cấp ba? Quả nhiên, tấm thẻ này không tầm thường tí nào," Khang Huy lẩm bẩm, đôi mắt không rời khỏi tấm màng mỏng kỳ lạ. Thẻ càng cao cấp, thì càng đòi hỏi năng lượng từ các thẻ cấp cao hơn, và tốc độ tiêu thụ cũng nhanh như cái cách hắn tiêu tiền vậy. Nguyên tắc cơ bản này thì Khang Huy rõ như lòng bàn tay.
Chỉ khổ nỗi, trong túi hắn làm gì có cái thẻ năng lượng cấp ba nào mà nghịch? Muốn tìm hiểu ngọn ngành, thì lại phải lặn lội đi mua. Mà thẻ năng lượng cấp ba, ái chà chà, nó chẳng khác gì một con quái vật hút máu trong truyền thuyết cả, đắt kinh khủng!
Dung lượng của thẻ năng lượng cấp một chỉ có 100 điểm, cấp hai đã lên 1000, còn đến cấp ba thì cứ như t·ên l·ửa, vọt thẳng lên 10000.
Thẻ năng lượng cấp một có giá lẻ 110 đồng, tính ra mỗi điểm năng lượng có giá 1,1 đồng. Thẻ năng lượng cấp hai giá 1250 đồng, chia ra thì mỗi điểm năng lượng có giá 1,25 đồng. Còn thẻ năng lượng cấp ba, ôi mẹ ơi, nó lên tới 15000 đồng, mỗi điểm năng lượng có giá tận 1,5 đồng! Giá cả cứ như cái dốc không phanh ấy.
Đây cũng là lý do vì sao thẻ năng lượng cấp một lại được người nghèo ưu ái sử dụng nhiều nhất. Đơn giản thôi, vì người nghèo thì vẫn cứ là đa số dân số trên cái hành tinh đầy rẫy bất công này. Tiền bạc cứ như thể là thứ gì đó siêu hiếm vậy.
Ba năm qua, Khang Huy đã tiết kiệm như Tào Tháo thời chiến, ngày đêm làm việc cật lực. Gia tài lúc này cũng chỉ vỏn vẹn có 80000 đồng. Nay chỉ vì cái thẻ quái quỷ này mà có nguy cơ mất trắng hơn 15000 đồng. Qủa là một quyết định khó khăn. Do đã quá quen với cảnh lang thang từ nhỏ, hắn xem tiền bạc còn quan trọng hơn cả người yêu. Hắn hiểu rõ, tiền chính là nền tảng vững chắc cho cuộc sống của mình. Thiếu nó thì cuộc đời chỉ có nước "bán muối" mà thôi.
Sau một hồi đắn đo đến nỗi nhăn trán, lý trí cuối cùng cũng thắng con tim. Khang Huy quyết định, thôi thì cứ bình tĩnh sống đã. Chờ thêm một thời gian nữa xem sao. Hắn cất hai tấm màng mỏng kia vào một góc, nơi mà hắn hay giấu mấy đồ quý giá.
Cuộc sống của hắn lại quay về quỹ đạo thường ngày, nhưng Khang Huy đã có thêm một thói quen, đó là cứ mỗi ngày hắn đều không nhịn được mà ngắm nghía cái thẻ thần bí kia. Và mỗi lần quan sát những đường nét hoa văn kỳ quặc đó, tâm trí của hắn lại đắm chìm vào một thế giới nào đó, chẳng ai biết.
Nhưng cuộc sống thì vẫn cứ tiếp diễn, không thể trì hoãn. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, Khang Huy không phải là không có thu hoạch. Hắn đã thành công nhét cái kết cấu áp súc hồi hình có trong một thẻ năng lượng cấp một vào cái thẻ mà hắn hay sản xuất, giúp giảm chi phí sản xuất thêm hai đồng nữa. Nói cách khác thì bây giờ, mỗi ngày thu nhập của hắn lại tăng thêm 50 đồng so với trước. Coi như là “lộc trời” ban tặng vậy.
Có thể nói rằng, những thẻ năng lượng mà hắn làm bây giờ khác biệt khá nhiều so với kiểu thẻ tiêu chuẩn. Nếu như không để ý kỹ thì chắc chắn không nhận ra. Mà ai mà thèm đi săm soi cái thẻ năng lượng khi họ vừa mới móc hầu bao ra mua chứ. Hàng mua rồi thì chỉ có dùng thôi, ai rảnh mà soi mói làm gì.
Hắn lấy tờ giấy nghe giảng mà chú Ba tặng hôm trước ra xem lại. À đúng rồi, hôm nay là ngày khai giảng mà.
Trung tâm đào tạo mở cửa ở một tòa nhà cao tầng ngay gần Đại Học Đông Phương. Lúc đầu, Khang Huy cứ nghĩ chắc sẽ vắng như chùa bà Đanh, nhưng vừa bước chân vào, thì khung cảnh trước mắt, ôi thôi, đông như kiến vỡ tổ. Trong phòng toàn là những nam thanh nữ tú, người trẻ tụ tập thì thế nào cũng sẽ thành cái chợ trời. Cứ thế mà tụm năm tụm ba, cười đùa ầm ĩ. Hắn thầm nghĩ, chắc là do bọn trẻ bây giờ không có trò gì chơi nên mới tụ tập ở đây.
Khang Huy tìm đại một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Kinh nghiệm lang thang nhiều năm đã biến hắn thành chuyên gia nhìn mặt bắt hình dong. Vừa đảo mắt quan sát xung quanh, trong lòng hắn cũng đoán được vài phần, nhà đám người này cũng không được dư dả là bao. Nghĩ cũng đúng thôi, nếu có tiền, thì ai lại thèm cho con mình chui vào mấy cái trung tâm cấp thấp này làm gì? Muốn học hành thì phải cho vào Đại Học Đông Phương mới đúng điệu.
Nhìn Đại Học Đông Phương cách cửa sổ không xa, ở vị trí này có thể thấy rõ được một phần khuôn viên trường. Đồng phục ngay ngắn, nụ cười tự tin, thái độ chào hỏi lễ phép. Phong cách của học viên trường này quả khiến người khác phải nể phục. Mà hắn thì sao? Chắc chỉ đến làm nền cho họ thôi.
Không hiểu vì sao mà Khang Huy lại cảm thấy có chút khó chịu, trong lòng hắn bỗng trào lên một sự chua chát. Sau đó thì hắn liền hồi phục lại. Hắn tự nhủ, “Mày làm sao vậy Khang Huy?” rồi thầm lắc đầu cười một tiếng.