Chương 8 : Vị giảng viên này giống một tên lừa đảo
Mình làm sao vậy? Ba năm về trước, có khi nằm mơ cũng chẳng thấy được cái cảnh này, giờ cuộc sống mình thế này chẳng phải là quá tốt hay sao? Hắn tự nhắc bản thân rằng hắn đã quá may mắn rồi.
Nghĩ thông suốt mọi việc, Khang Huy lại nhìn sang Đại Học Đông Phương. Đôi mắt vẫn có vẻ ngưỡng mộ, nhưng đã rất bình thản.
Đúng lúc đó, giảng viên phụ trách bước vào phòng học, cả phòng ngay lập tức trở nên im lặng như tờ.
Giảng viên là một thanh niên hơn 20 tuổi tên Cố Minh. Tướng mạo cũng thường thôi, nhưng được cái mồm dẻo như kẹo kéo.
Vừa vào là đã tuôn một tràng nào là hắn có quan hệ như thế nào với Giáo sư Cố Tử Long ở Đại Học Đông Phương, trung tâm này hợp tác với trường ra sao, nào là sau khi tốt nghiệp, mọi người sẽ tìm được việc làm ngon...
Rồi hết khoe khoang đến lại tâng bốc, khiến lũ trẻ bên dưới cứ mắt chữ A, mồm chữ O. Trông chẳng khác gì mấy con cá đang há mồm chờ mồi vậy.
Nghe vậy, Khang Huy liền cau mày lại. Kinh nghiệm lang thang dạy cho hắn một điều rằng đời không phải như trong tranh, mà trước mắt hắn, vị giảng viên này giống một tên l·ừa đ·ảo hơn là một nghệ nhân chế tạo thẻ bài.
“Cái ông này, chắc lại vẽ vời bánh vẽ đây mà.”
Buổi sáng chỉ toàn là khoe khoang sáo rỗng, không khác gì mấy buổi họp phụ huynh nhàm chán.
Nửa buổi còn lại khiến Khang Huy vô cùng thất vọng. Gã Cố Minh này hoàn toàn dựa vào sách vở mà nói.
Ba năm nay, hắn tự học nên đã nghiền ngẫm không dưới 100 quyển sách cơ bản, đã thuộc đến mức không lẫn đi đâu được rồi. Thậm chí hắn còn biết Cố Minh đang đọc quyển "Khái quát thẻ bài lý luận cơ sở" quyển 4 do Vương Kiên biên soạn.
Đây là cuốn sách mà mấy trường đại học thường dùng.
Quyển sách này hắn đã đọc qua không dưới mười lần, nhưng căn bản của hắn quá kém nên rất nhiều chỗ vẫn không thể hiểu. Nhưng dẫu sao thì có nghe vẫn còn hơn không.
Dù sao, Khang Huy vẫn dồn tinh thần vào mà nghe giảng. Nghe cũng được đấy chứ?.
Thực chất, trình độ của Cố Minh rất tệ, hắn cũng chẳng phải là môn sinh ruột của giáo sư Cố Tử Long gì cả. Chẳng qua, hắn có quan hệ với Cố Tử Long, hắn là cháu trai của giáo sư.
Nhờ vào mối quan hệ này, hắn đã dùng danh tiếng của chú mình mà mở được trung tâm đào tạo. Cố Tử Long biết rõ chuyện đứa cháu trai mình làm.
Nhưng mấy chuyện này cũng chẳng có gì lạ, lại chẳng ảnh hưởng gì đến ông, nên ông thỉnh thoảng cũng giúp đỡ qua lại. Kiểu như là "cháu xin chú tí danh tiếng thôi mà".
Dù trình độ của Cố Minh chẳng đến đâu, nhưng hắn được cái mồm mép rất linh hoạt. Cộng thêm cách hù dọa người khác rất tài.
Chắc chắn hắn không thể nào cứ đọc vẹt như thế này mãi được, dù sao trong sách nhiều kiến thức như vậy, cũng phải thêm thắt chút nội dung chứ nhỉ? Hắn biết rõ học viên đến đây là dạng gì. Nên hắn đã nghĩ ra một cách dạy gà.
Với mấy kiến thức đơn giản thì hắn sẽ giảng cực kỳ kỹ càng. Thậm chí chỉ với một định nghĩa tầm thường, hắn cũng giảng hết cả nửa ngày, giảng đi giảng lại nhiều lần.
Còn những chỗ nào mà khó, hắn lại lướt qua rất nhanh như tên bắn.
Người ngoài nghe, cứ nghĩ rằng giảng viên này thật sự rất tận tâm và hiểu biết sâu rộng. Nhưng người nào mà từng học qua rồi thì chỉ thấy buồn cười, hoàn toàn là trò lừa bịp.
Như mấy gã bán hàng đa cấp, cứ thao thao bất tuyệt không có điểm dừng.
Ấy vậy mà Khang Huy lại vô cùng chú ý lắng nghe. Vì nền tảng của hắn quá tệ, khi gặp những chỗ không hiểu, đến cả việc đi đâu mà tìm, tìm sách gì để đọc hắn còn không biết nữa là.
Thật khổ nỗi, chẳng có ai hướng dẫn. Suốt ba năm trời, việc học của hắn chẳng khá khẩm được bao.
Với những người làm nghề chế tạo thẻ thì những kiến thức căn bản này ai cũng biết, họ cứ nghĩ không cần thiết phải giảng quá kỹ. Vậy mà Cố Minh lại cực kỳ tận tâm giảng giải, rất hợp với mong muốn của hắn.
Rất nhiều kiến thức khó hiểu mà trước kia hắn vẫn mơ hồ, giờ lại trở nên rõ ràng như ban ngày. Cảm giác như là người mù bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng vậy.
Và kể từ đó, Khang Huy không bỏ một buổi học nào của Cố Minh. Lý thuyết đi đôi với thực hành.
Hắn cứ vậy mà ngày một tiến bộ. Ba năm nay hắn vẫn tự mò mẫm, tìm cách cải tiến thẻ năng lượng cấp một.
Điều này giúp hắn tích lũy được không ít kinh nghiệm thực tế. Kết hợp cả hai lại với nhau, hắn ngày một giỏi hơn. Hắn tự nhủ, “Có khi nào mình lại thành thiên tài không ta?”.
Từ những mờ mịt ban đầu về thẻ năng lượng cấp một, đến giờ thì cấu trúc của thẻ, hắn nắm rõ như lòng bàn tay.
"Được rồi, chương trình học trong thời gian này cũng sắp kết thúc. À, báo cho mọi người một tin vui, vì trung tâm của chúng ta hợp tác với Đại Học Đông Phương, nên hằng năm trường sẽ có tổ chức kỳ thi bổ túc, các học viên ở đây cũng có thể tham gia."
"Mọi người về nhà chế tạo một thẻ bài rồi nộp lại vào buổi học hôm sau cho tôi. Nếu như ai đó có thẻ bài tốt thì có thể được nhận vào Đại Học Đông Phương," Cố Minh nói với vẻ mặt nghiêm túc như thể đang tuyên bố một điều gì đó vô cùng quan trọng.
Tuy kiến thức chẳng có bao nhiêu, nhưng nhờ vào tài ăn nói trôi chảy, cùng tính cách hài hước. Mối quan hệ của hắn với những học viên khác cũng không tệ.
Chắc là do hắn giống như mấy gã hề, khiến lũ trẻ thích thú.
Hôm sau, mọi người mang thẻ do chính mình chế tạo tới để nộp. Khang Huy cũng mang đến một thẻ năng lượng cấp một.
Cái gọi là kỳ thi bổ túc của Đại Học Đông Phương cũng chỉ là do nhà trường tổ chức cùng với những trung tâm có liên kết với họ. Chủ yếu là tạo cơ hội cho những học viên có thiên phú đặc biệt ở các trung tâm có thể được học tập bài bản.
Dù đã qua 30 năm tổ chức, kỳ thi này đã trở nên quá hình thức rồi. Mà dù là ở nơi tổ chức hay là ở trường cũng đều chẳng mấy ai quan tâm tới nó.
Đáng buồn hơn nữa, suốt 30 năm qua cũng chỉ chọn được có hai người. Chắc là “người hiếm” hơn cả kỳ lân.
Cố Minh còn không quan tâm tới nó, hắn hiểu rõ học viên của mình như thế nào. Chẳng ai chế tạo được một tấm thẻ nào mà có hồn cả.
Thế nên hắn cũng chẳng thèm đăng ký tên thẻ, cứ thế mà nhét hết vào túi. “Thôi xong, số mình khổ quá đi, một mình mình phải phụ trách hết cả ba lớp trời!”
Sau khi kết thúc khóa học, Cố Minh nhanh chóng chạy vào phòng làm việc của chú mình trong Đại Học Đông Phương. Tiện tay quẳng hết ba cái túi lên bàn rồi chuồn đi chơi như một cơn gió.
Quay lại phòng làm việc, Cố Tử Long không khỏi cau mày khi thấy ba cái túi trên bàn. Ông đã hơn 50 tuổi rồi, gương mặt vuông chữ điền giờ đã có vô số nếp nhăn như những đường hầm ngang dọc.
Mặc dù biết rõ việc này chỉ mang tính hình thức, tuy nhiên đã đồng ý thì phải làm theo chứ. Chỉ là, đường đường một vị giáo sư mà lại đi làm cái chuyện này, có hơi “quê” một chút!
Cố Tử Long nhấn nút kích hoạt băng thẻ trên tay. Băng thẻ của ông tinh xảo hơn của Khang Huy nhiều lắm, to cỡ lòng bàn tay.
Bề mặt màu bạc sáng loáng với vô vàn những hoa văn phức tạp, ba cái quai đeo đều được làm từ da cá sấu răng cưa ở Vực Hắc Ám. Trên băng thẻ có tận bốn khe cắm thẻ bài.
Nhìn qua cũng biết đây là đồ hàng hiệu, thứ mà Khang Huy nằm mơ cũng không thấy được.