Nhặt Được Cái Thẻ Bài Ở Bãi Rác, Nhân Sinh Từng Bước Lên Đỉnh Phong

Chương 6: Tấm Thẻ Phế Phẩm và Mạng Nhện Bạc



Chương 6 : Tấm Thẻ Phế Phẩm và Mạng Nhện Bạc

Có vẻ như, phán đoán này khá có lý, ít nhất là hơn mấy cái suy nghĩ nhảm nhí khác của hắn.

Trong lòng Khang Huy chợt hụt hẫng. Nếu thật sự là như thế thì coi như tấm thẻ này chẳng có chút giá trị gì. Nó chẳng khác gì một tờ giấy lộn, chẳng giúp ích gì được cho túi tiền của hắn.

Ngón tay hắn lại vô tình lướt qua cạnh thẻ, đột nhiên hắn cảm thấy một điều khác lạ.

Khang Huy liền vội vã đưa tấm thẻ lên trước mắt một lần nữa. Có lẽ vì đã quá cũ mà cạnh tấm thẻ đã bong ra thành từng mảnh.

Hắn dù chẳng còn hứng thú với tấm thẻ này, cũng không kìm lòng tò mò. Nếu như phán đoán của hắn là chính xác thì có lẽ ngày xưa, vị đại sư này chắc hẳn nghĩ rằng ba loại chất liệu kết hợp lại có thể cải tiến được thẻ năng lượng cấp một.

Đúng là ý tưởng hay ho, nhưng thất bại thì cũng thành đồ bỏ đi mà thôi.

Hắn quá hiểu rõ năng lực của bản thân mình. Hắn còn chẳng bằng cả mấy học sinh sơ cấp, trước giờ cũng chưa từng được học hành chế tạo thẻ một cách bài bản, toàn là tự mò mẫm.

Nhưng hắn cũng có cái tự tin của mình, và cái đó nằm ở thẻ năng lượng cấp một! Từ lúc ban đầu, hắn luôn không ngừng tìm hiểu và mày mò về loại thẻ này.

Hắn còn hiểu rõ nó đến mức không thể rõ hơn, cứ như là bạn tri kỷ vậy. Sau cái lần cải tiến thẻ năng lượng lần trước đến bây giờ cũng chưa có gì đột phá.

Mà hôm nay cái tấm thẻ trên tay hắn, nó lại mang đến một sự gợi mở. Nếu như về kết cấu đã không thể đột phá, vậy thì sao mình không thử về mặt chất liệu?

Ý nghĩ này giống như một luồng gió mới thổi vào đầu hắn, khiến hắn bừng tỉnh.

Có được ý nghĩ này, Khang Huy bắt đầu có hứng thú với chất liệu làm thẻ thí nghiệm. Dù nó là phế phẩm, nhưng chắc chắn là do đại sư làm ra, kiến thức về nó có lẽ là không thể sánh được.



Với tâm thế học hỏi đó, hắn bắt đầu tìm hiểu kỹ về ba lớp vật liệu chồng lên nhau này. Hắn cứ như một nhà thám hiểm, đang tìm kiếm kho báu bị c·hôn v·ùi.

Cẩn thận bóc từng lớp mỏng bên ngoài vốn đã bong tróc, trong lòng Khang Huy không khỏi cảm thán, dù là chất liệu có bền đến đâu thì với thời gian vẫn phải nhường bước.

Thời gian đúng là thứ đáng sợ, nó có thể biến mọi thứ thành tro tàn.

Đến lúc hắn bóc sạch lớp ngoài, bỗng dưng hắn sững người, nhìn chằm chằm vào thẻ. Mắt hắn trợn tròn như muốn rớt cả ra, kinh hãi không nói lên lời!

Hắn cứ như vừa nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.

Bề mặt thẻ đen như màn đêm, hàng trăm hàng ngàn đường nét màu bạc, mảnh như tơ, giăng kín cả bề mặt thẻ như mạng nhện.

Thoạt nhìn thì rất rối, nhưng nếu như nhìn kỹ một phần nhỏ bất kỳ thì đều sẽ thấy, những đường cong đều được sắp xếp rất uyển chuyển, bố cục vô cùng nghiêm chỉnh.

Phức tạp đến mức khó có ai có thể tưởng tượng ra. Nó cứ như một tác phẩm nghệ thuật trừu tượng, mà hắn lại là người duy nhất đang được chiêm ngưỡng nó.

Mấy đường nét màu bạc đó, mỏng như tơ, mắt thường phải rất cố gắng mới nhìn thấy được. Nhìn kỹ hơn có khi sẽ thấy nó giống mạch máu trong cơ thể, khiến người khác cảm giác một loại ngân dịch đang chảy một cách chậm rãi.

Hắn cứ như đang nhìn vào một cơ thể sống, chứ không phải một tấm thẻ vô tri vô giác.

"Đây là cái gì? Thẻ à?"



Khang Huy lẩm bẩm vô thức. Đầu óc hắn rơi vào trạng thái bán ngưng trệ.

Hắn cứ như một cái máy tính bị treo, chẳng thể nào xử lý nổi thông tin đang ập đến.

Phải mất đến mười phút sau, hắn mới thoát khỏi tình trạng đó. Mười phút này với hắn dài như cả thế kỷ vậy.

Dùng sức dụi dụi hai mắt để chắc chắn bản thân không nhìn lầm. Đúng là thế giới này có quá nhiều điều kỳ diệu mà hắn chưa từng biết đến.

Phán đoán của bản thân đã đi chệch hướng mất rồi. "Đồ thí nghiệm thất bại ư?".

Thực tế thì rõ ràng đây là một thẻ bài được ngụy trang. Với chút kiến thức ít ỏi, làm sao mà mình nhận ra loại thẻ này được?

Trên thực tế thì độ phức tạp của thẻ đã vượt xa khỏi nhận thức của Khang Huy. Nét vẽ thì quá mức tinh tế, công nghệ chế tạo quá cao siêu.

Ngay cả những điều mà hắn đã nhìn thấy cũng chẳng thể bì nổi. Hắn cứ như một con ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhìn thấy bầu trời qua cái miệng giếng bé tí.

Tại trạm thu mua, tuy Khang Huy chưa gặp hết những loại thẻ cao cấp đã bị vứt đi, nhưng thẻ nào lại phức tạp và tinh tế như tấm thẻ này?

Nó cứ như một viên kim cương trong đống đá cuội, nổi bật đến mức không thể không chú ý.

Rốt cuộc thì nó là thẻ gì? Lòng hiếu kỳ của Khang Huy đang dâng lên đến đỉnh điểm, cứ như một cái nồi nước đang sôi ùng ục.

Hơn 500 năm trước, người phát minh ra lý thuyết thẻ bài, Lê Trọng Hưng, lần đầu tiên đưa ra các lý thuyết về thẻ bài. Và thành công chế tạo thẻ bài đầu tiên.

Từ đó về sau, sau 500 năm phát triển, vô số những hình thái thẻ bài mới đã ra đời. Trước kia, những tấm thẻ sơ khai chỉ được dùng trong các nghi lễ tôn giáo.



Nó đại diện cho một sức mạnh siêu nhiên, một thứ gì đó mà con người không thể lý giải được. Thậm chí đến tận bây giờ, những giáo phái này vẫn còn tồn tại những nghệ nhân và chiến sĩ sử dụng thẻ có kỹ nghệ cao siêu, nguồn gốc thậm chí vượt qua cả thời đại của Lê Trọng Hưng.

Phương diện này, những truyền thống đó luôn bí ẩn và chẳng ai biết. Những câu chuyện về họ thì nhiều như lá rụng mùa thu, nhưng sự thật thì chẳng ai nắm chắc.

Nhưng rồi Lê Trọng Hưng như một ngôi sao vụt sáng, xé tan bức màn bí ẩn bao trùm lên hệ thống thẻ bài này. Ông nghiên cứu cấu trúc của thẻ, đồng thời còn phát minh ra vô số các loại thẻ khác.

Như tấm thẻ năng lượng mà bây giờ mọi người vẫn hay dùng. Chính ông là người đã đưa ra tiêu chuẩn kết cấu của nó đầu tiên.

Và cứ như thế, tấm màn bí ẩn dần bị gỡ bỏ. Thẻ bài trở thành một môn khoa học hoàn toàn mới, nó không còn là thứ gì đó bí ẩn và siêu nhiên nữa.

Khoảng 300 năm trước, lại thêm một bậc thầy về chế tạo thẻ bài xuất hiện: Huỳnh Vinh. Người đã đưa sự phát triển của thẻ bài lên một thời đại hoàng kim.

Năm mà Huỳnh Vinh được sinh ra, cũng là năm mà người ta đánh dấu cột mốc 200 năm kể từ khi Lê Trọng Hưng đưa ra lý thuyết về thẻ bài. Hai người nghệ nhân chế tạo thẻ bài vĩ đại nhất trong lịch sử 500 năm đã vô tình kết nối với nhau như vậy.

Nó giống như một định mệnh, một sự sắp đặt của số phận vậy.

Thời đại của Huỳnh Vinh là một thời đại mà nhân tài xuất hiện như nấm sau mưa. Trong 100 năm này, có vô số các loại thẻ bài được ra đời bởi những nghệ nhân thiên tài.

Cùng với Lê Trọng Hưng, Huỳnh Vinh cũng được công nhận là bậc thầy về thẻ bài khi ông cùng những người khác phát minh ra hơn 97 loại thẻ bài.

Thời điểm này, cũng xuất hiện rất nhiều nghệ nhân chế tạo thẻ bài nổi tiếng, như Lạc Tề, Thiết Mạc Tây Hách… giống như một cuộc đua vậy, ai cũng muốn thể hiện tài năng của mình.

Trải qua quá trình phát triển dài lâu như vậy, khoa học về thẻ bài giờ đã khác xưa quá nhiều. Môn khoa học này trở nên phức tạp hơn rất nhiều, với nhiều ngành nghề đa dạng, nhiều nghiên cứu chuyên sâu.

Nó cứ như một cái cây cổ thụ, có nhiều cành lá và rễ khác nhau, mỗi bộ phận lại có một chức năng riêng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.