Tuy nhiên, Khang Huy từ bỏ ý định đó, không có nghĩa là hắn không thích nó. Càng luyện tập sẽ càng tốn tiền mà việc này với hắn hoàn toàn là không nên, kiểu như đang đốt tiền vào một thứ vô bổ vậy.
Chưa kể đến là qua tính toán của hắn thì cái loại thẻ này chi phí cao hơn hẳn cái mà hắn đang chế tạo, giống như đang cố gắng cạnh tranh với một công ty lớn vậy.
Cứ ôm khư khư những tấm thẻ vốn không hề có giá trị thương mại, có khi lại lãng phí đời người, giống như đang giữ một viên đá mà bỏ qua một viên ngọc vậy.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy cái thẻ này có giá trị tham khảo, một cái gì đó để hắn học hỏi. Chẳng hạn, cái cấu trúc ép hồi hình đó, có thể đưa vào cấu trúc của thẻ năng lượng mình đang chế tạo, như một ý tưởng táo bạo vậy.
Khang Huy suy nghĩ lung tung, bàn tay vô thức chạm vào thẻ năng lượng cấp một còn lại, như thể đang tìm kiếm câu trả lời vậy. Ánh mắt hắn hướng về tấm thẻ thứ hai, một cảm giác tò mò trỗi dậy.
Nét vẽ của tấm thẻ này không có gì đặc biệt, nó không hề phức tạp như tấm thẻ đầu tiên. Đây là kiểu vẽ tiêu chuẩn phổ biến nhất và hay được dùng nhất hiện tại, một thiết kế đơn giản và quen thuộc.
Thứ khiến cho Khang Huy để tâm tới chính là những nét vẽ trên bề mặt thẻ, những chi tiết nhỏ bé mà người bình thường sẽ bỏ qua.
Đường nét mượt mà, mềm mại lại cực kỳ điêu luyện, chuyển hướng dứt khoát và rõ ràng, như thể được vẽ bởi một bàn tay của một nghệ sĩ bậc thầy. Một thủ bút của bậc thầy, không lẫn vào đâu được.
Nhìn thẻ có chút cũ kỹ, lại có chút bụi bặm, một cảm giác như vừa được tìm thấy từ một kho báu cổ xưa. Đây chắc chắn là một trong những tác phẩm đầu tay của một vị đại sư nào đó, một kỷ vật đáng quý.
Nhưng điểm mà thu hút Khang Huy đầu tiên không phải hai điểm này mà là trọng lượng và độ dày của nó, một cái gì đó rất khác biệt.
Tấm thẻ năng lượng cấp một cổ xưa này nặng hơn bình thường những một phần mười, một sự khác biệt không hề nhỏ. Mà thẻ năng lượng vốn nhẹ tênh, cho dù là một phần mười cũng rất khó phát hiện, giống như một hạt cát trong sa mạc vậy.
Chỉ vì Khang Huy đã chế tạo thẻ này quá nhiều, nên ngay khi vừa chạm tay, hắn liền có cảm giác khác thường, một sự rung động nhẹ nhàng.
Độ dày cũng tương tự, tấm thẻ này dày hơn so với những thẻ khác một chút, dù chỉ là một chút thôi nhưng vẫn đủ để Khang Huy nhận ra.
Đây mới là nguyên nhân chính mà Khang Huy để tâm đến tấm thẻ này, một bí ẩn cần được khám phá. Thẻ năng lượng cấp một là thứ xuất hiện sớm nhất và được sử dụng nhiều nhất, các tiêu chuẩn cũng được đưa ra ngay từ đầu, giống như một quy tắc bất di bất dịch vậy.
Cho tới tận bây giờ, tiêu chuẩn về cấu trúc lẫn chất liệu của nó so với những ngày đầu cũng không khác gì cả, như một truyền thống không thể thay đổi.
Thẻ năng lượng cấp một được tạo ra bởi bậc thầy, sao lại khác biệt đến vậy? Một câu hỏi lớn hiện ra trong đầu Khang Huy.
Lẽ nào...? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn, có lẽ, cái thẻ này còn ẩn chứa một bí mật nào đó mà hắn chưa biết.
Một ý nghĩ chợt tạch một tiếng như bóng đèn hỏng trong đầu Khang Huy. Chẳng lẽ vị đại sư mặt mày nhăn nhó như táo tàu kia đã tìm ra một loại vật liệu mới xịn xò?
Vì kế sinh nhai, hắn vẫn luôn cố gắng để làm sao có thể xẻ thịt giảm giá thành của cái thẻ năng lượng cấp một cùi bắp này, chứ không thể nào cứ bán giá cao ngất trời như mấy cái cửa hàng lớn được.
Và cái thẻ năng lượng trên tay, dù không sáng choang như bảng hiệu neon, đã tạo ra sự hứng thú không hề nhỏ trong hắn. Nó giống như một miếng thịt gà cuối cùng trong hộp cơm vậy, dù không phải sơn hào hải vị gì, nhưng cũng khiến người ta tò mò.
Cầm tấm thẻ năng lượng mà hắn vừa nhặt được, Khang Huy cẩn thận cắm nó vào cái thiết bị kiểm tra năng lượng cũ mèm của mình.
Tạch.
Căn phòng lại một lần nữa rơi vào bóng tối. Nó tối om như cái bụng con gấu ngủ đông, chẳng có lấy một tia sáng le lói.
Ngập ngừng một chút, Khang Huy cắn răng, cắm tấm thẻ năng lượng cấp một kỳ quái vào thiết bị năng lượng. Quyết định này giống như việc hắn đang đánh cược với số phận, mà phần thưởng thì... chưa biết.
"Ơ, không sáng?"
Căn phòng vẫn chìm trong bóng tối, chẳng có một tia sáng nào chịu ló ra, cứ như đang giận dỗi hắn vậy. Khang Huy ngẩn người. Sao nó lại không sáng? Chẳng lẽ nó bị tẩu hỏa nhập ma rồi?
Không thể nào! Đây là ý nghĩ đầu tiên của Khang Huy. Trên tấm thẻ này không hề có một dấu vết gì của việc đã xài chùa cả, những tấm thẻ mà đã bị vắt kiệt sức, hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra ngay.
Hắn dám cá một chầu trà đá, dù tấm thẻ này có cổ lỗ sĩ đến đâu đi chăng nữa, thì nó cũng là loại chưa từng vào ca bao giờ.
Chưa kể đến là cấu trúc của tấm thẻ lại quá mức hoàn hảo, chẳng hề có một chút lỗi lầm nào. Thậm chí còn hoàn hảo hơn mấy cái thẻ mà Khang Huy tự tay làm ra.
Với chất lượng thẻ ngon nghẻ như thế thì không thể nào tự dưng lăn đùng ra c·hết được.
Nhưng sự thật hiển nhiên như cái bụng bia của gã hàng xóm, là tấm thẻ này không cung cấp một chút năng lượng nào cả. Nó cứ như một cái bình rỗng, có vẻ ngoài thì đẹp đấy, nhưng bên trong thì chả có gì.
Cắm tấm thẻ năng lượng mà hắn vừa chế vào thiết bị lần nữa, căn phòng lại sáng trưng lên như cái chợ đêm. Vậy là không phải tại thiết bị, suy nghĩ đó lập tức bị Khang Huy gạt đi như gạt tàn thuốc.
Vậy thì, vấn đề ở chỗ nào? Hắn lẩm bẩm một mình, cứ như đang tự hỏi bản thân về ý nghĩa cuộc đời.
Dưới ánh đèn, Khang Huy chăm chú xem xét tấm thẻ như một nhà khảo cổ đang tìm hiểu một cổ vật.
Tay hắn chạm vào thẻ, đột nhiên, một phán đoán vụt lên trong đầu hắn. Hay là tấm thẻ này là đồ bỏ đi? Ý nghĩ này giống như một tia sét đánh trúng đầu hắn, dù không đau nhưng cũng khiến hắn choáng váng.
Một vị đại sư mà lại làm ra một tấm thẻ năng lượng cấp một vô dụng á? Chuyện này có hơi... kỳ lạ à nha. Khang Huy ngẫm nghĩ, cứ như đang cố giải một bài toán hóc búa.
Cẩn thận loại trừ từng khả năng một như cách người ta bóc hành tây. Kết cấu, kiểu vẽ hoàn toàn chính xác, lại chưa hề dùng qua.
Chẳng hề có dấu hiệu thất thoát năng lượng mà lại chẳng cung cấp được chút nào, chẳng lẽ là do chất liệu?
Ý nghĩ vụt lên trong đầu Khang Huy, khi nhớ tới cảm giác có hơi dày tay khi cầm tấm thẻ. Hắn lại càng chắc chắn khả năng liên quan đến chất liệu.
Nó cứ như một chiếc bánh mì kẹp thịt, cảm giác cầm nặng trịch như vậy không thể là bánh không nhân được.
Đặt tấm thẻ dưới ánh đèn, nhìn kỹ thì mới thấy, có vẻ quả thực kỳ lạ. Ở bên cạnh tấm thẻ, phần dày không tới 1mm có hai đường rất nhỏ ngăn cách những màu sắc khác nhau.
Tấm thẻ này được tạo thành từ ba loại chất liệu khác nhau, vì ba màu này khá giống nhau, nếu như không để ý kỹ, thì rất khó nhận ra. Hắn cứ như đang nhìn vào một bức tranh trừu tượng vậy, phải thật sự tập trung mới thấy được những chi tiết nhỏ nhặt.
Đồ thí nghiệm bị lỗi à? Khang Huy nghĩ thầm, đây có lẽ là khả năng cao nhất rồi.
Năm xưa, một vị đại sư nào đó quá rảnh rỗi nên muốn cải tiến thẻ năng lượng cấp một, nhưng thất bại thảm hại, tấm thẻ thí nghiệm vì một lý do nào đó, vẫn còn tồn tại tới ngày nay và vô tình lọt vào tay hắn.