Chương 19 : Phương pháp chế tạo thẻ ảo ảnh cấp một
Khang Huy ngắm nghía cơ thể của mình trước gương. Tuy mình không phải dạng người vai u thịt bắp, nhưng cái thân thể của hắn thì cân đối hơn hẳn so với cái thân hình cò hương trước đây rồi. Mà chỉ cần hắn dùng sức một chút là những cơ bắp săn chắc đã hiện lên lờ mờ, nhìn vừa uyển chuyển lại vừa mạnh mẽ, như là những con báo trước khi vồ mồi.
Hắn còn có thể xoay các khớp tay một cách kỳ lạ, nghe cứ răng rắc như bẻ củi.
Kết quả này Khang Huy không hề nghĩ tới, và nó khiến hắn vui sướng vô cùng. Hóa ra chỉ cần một bộ 18 động tác thể dục quái dị kia cũng có thể thay đổi mình nhiều đến vậy.
Nhìn mình trong gương thì cũng chẳng hề tồi tệ, chỉ cần cơ thể được khỏe khoắn, tinh thần thì được thoải mái là quá tốt rồi. Mà nhất là ở việc khống chế những đường nét của thẻ, tay hắn cứ gọi là mềm như lụa mà chẳng cần ai phải dạy.
Cũng do trong 18 động tác đó, có tận 3 động tác là chuyên rèn luyện cho đôi tay linh hoạt cả rồi.
"Phải luyện nó mỗi ngày mới được!" Khang Huy tự nhủ trong đầu, đôi mắt lấp lánh niềm vui và sự quyết tâm.
Giờ, sau bao nỗ lực đó thì Khang Huy cũng đã hoàn thành cả 18 động tác kia, và giờ cũng đã đến lúc, để bước vào cái ảo cảnh bên trong tấm thẻ bí ẩn một lần nữa rồi. Lần này hắn có đủ tự tin và sự chuẩn bị.
Sau lần phiêu lưu trong thế giới thẻ ảo ảnh kia, Khang Huy vẫn chưa từng dám mở lại tấm thẻ lên xem, vẫn để nó y nguyên như lúc trước. Như thể sợ rằng nếu mình mở ra, mọi thứ sẽ biến mất.
Lúc mà hắn vừa nhấn nút kích hoạt. Khang Huy lại một lần nữa bị kéo vào cái hư không tối đen kia. Cảm giác như đang rơi vào một cái hố không đáy, vừa đáng sợ lại vừa kích thích.
18 con rối vẫn đang chăm chỉ làm đi làm lại những động tác kia, một cách vô tri vô giác. Cứ như là một đoạn video tua đi tua lại vậy.
Một cảm xúc hỗn độn, nào là háo hức lại có chút tò mò khiến Khang Huy phải hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan đi cái cảm giác bất an đang len lỏi trong lòng.
Thân hình của hắn liền bắt đầu chuyển động.
Linh hoạt y như rắn, cơ thể Khang Huy liên tục tạo ra những tư thế uốn éo mà có khi nhìn cũng không hiểu. Cứ khi hắn làm xong một động tác là một con rối lại tối dần, biến mất như những con domino bị đổ.
Mà 18 động tác kia, thì chẳng khác gì hắn đang đánh vần vậy, từng cái một đều như in trong đầu, cứ như là một thói quen ăn sâu vào tiềm thức. Một mạch từ đầu cho đến cuối, chẳng hề có một sự do dự hay trở ngại nào.
Hoàn thành hết tất cả các động tác kia thì Khang Huy cũng có phần hơi mệt. Mấy cái động tác quái quái kia, dù hắn đã quá là quen rồi nhưng làm thì cũng chẳng có gì là nhàn nhã cả, cứ như đang tập thể dục nhịp điệu với tốc độ chóng mặt vậy.
"Kế tiếp sẽ như thế nào đây?" Sự tò mò của Khang Huy đã đến mức tột cùng rồi, tim hắn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khi 18 con rối vừa tắt, thì một chuyện kỳ quái liền xảy đến. Và thứ mà Khang Huy chờ đợi, thì cuối cùng cũng hiện ra rồi.
Hai tấm thẻ! Trước mặt của Khang Huy lơ lửng hai tấm thẻ bài, một thì mang màu xanh nhạt, tựa như màu của dòng suối trong, một thì mang màu cam, như ánh mặt trời rực rỡ.
Và cả hai đều đang tỏa ra ánh sáng mờ nhạt và cùng nhau bay lơ lửng, cứ như hai ngôi sao nhỏ đang nhảy múa giữa không trung.
"Hít vào". Với cái sự bình tĩnh mà sau cả quá trình dài tích lũy, luyện tập từ thể chất tới tinh thần. Giờ Khang Huy cũng chẳng còn có tí sợ sệt nào nữa, chỉ còn lại sự tò mò và một chút hồi hộp.
Đôi tay hắn tò mò chạm vào một trong hai tấm. Và hắn chạm vào tấm thẻ màu cam, thì y như rằng, nó đã phát sáng lên và ôm lấy tay hắn bằng cái ánh cam ấm áp, rồi ngay sau đó tấm thẻ chia thành hai phần, trên mỗi tấm thẻ màu cam đều hiện ra một con số: "1" và "2".
Trong lòng Khang Huy có gì đó rất là kích động, thấy vậy hắn lại tò mò mà chạm tay vào tấm thẻ có số 1 kia.
"Phương pháp chế tạo thẻ ảo ảnh cấp một…”
Vậy là ra! Hóa ra miếng thẻ màu cam kia lại chứa một giáo trình hướng dẫn cách làm thẻ ảo ảnh, có thể xem nó chi tiết như bản vẽ kỹ thuật, với đầy đủ hình ảnh minh họa, hướng dẫn từng bước một. Hóa ra nó đã chuyển hóa mọi thứ thành hình ảnh cả rồi.
Chỉ có nhìn thôi cũng đủ cho những kẻ tay mơ như Khang Huy cảm thấy trân trọng nó đến mức nào.
Nếu 18 động tác trước đó làm Khang Huy tò mò, thì đến cái giáo trình thẻ ảo ảnh này. Với hắn nó còn quý hơn cả một cái kho báu vô giá!
“Thật là... tuyệt vời!”. Từng chi tiết cứ rõ mồn một, nó chân thực như cuộc sống hiện tại, khác gì mấy tấm ảnh thật đâu, như là mấy bộ phim trong rạp chiếu phim vậy.
Nó cứ hút mắt hắn không thôi. Từ khi nào Khang Huy đã rơi vào thế giới ảo mộng. Ở trong đó thì còn có thứ gì khác có thể thu hút hơn chứ?
Cứ mải miết với sự ham mê vô độ kia, mà những thứ kiến thức như một nguồn nước mát cứ không ngừng tưới vào trong con người Khang Huy. Vì hắn hiểu, để đạt được nó thì có lẽ còn cần một quãng đường rất là dài.
Nhưng có ai hiểu rằng một gã thiếu niên luôn bị đẩy ra khỏi lề thói cuộc đời. Để có thể hiểu và tự khám phá mọi thứ thì hắn đã phải dằn vặt và khó khăn đến thế nào.
Để có được thành quả như ngày hôm nay là những sự cố gắng quá sức người mà hắn tự tay tạo ra cho chính bản thân mình. Lúc này nếu như có ai bắt hắn phải làm gì, mà nó có cản trở bước đi trên con đường mà hắn đang muốn theo đuổi thì liệu hắn có để yên?
Hắn thì cho là không đâu. Mà biết đâu lại có những trường hợp đặc biệt thì sao? Tất nhiên chỉ cần nó phù hợp với quan điểm sống của hắn thì có thể làm ngay!
Nhờ có điều đó mà tư duy và bản năng của hắn mới luôn đi theo con đường không hề theo khuôn phép nào cả.
"Aaaaaaa..." Có tiếng ai đang kêu thầm trong bụng của Khang Huy, lại cứ y như rằng, nó sợ hắn lỡ như lơ là mà không kịp nuốt hết mấy kiến thức đang bày ra kia vậy. Cũng phải!
Thứ kiến thức vô giá này làm gì ai dám làm lơ nó cơ chứ! Hắn vẫn luôn lo lắng là những kiến thức kia có thể mất đi nếu như hắn cứ chậm trễ thêm chút xíu.
"Mình phải xem nó, phải xem hết nó” cái ý nghĩ đó cứ ngày càng to dần lên trong đầu của Khang Huy, át đi mọi suy nghĩ khác. Thẻ thứ hai chưa dùng mà lại chẳng quan trọng nữa rồi, bây giờ có cái gì là hơn thẻ thứ nhất kia đâu chứ.
Đống kiến thức trong tấm thẻ đó nhiều hơn so với những gì mà Khang Huy tưởng tượng ra, nó không chỉ là một giáo trình đơn thuần, mà nó còn chỉ ra những cái kỹ thuật vô cùng điêu luyện, như là cách điều khiển ánh sáng, cách tạo hiệu ứng đặc biệt, cách sử dụng những vật liệu khác nhau.
Chỉ mấy chiêu thức đó thôi, cũng đủ cho thẻ ảo ảnh của hắn bước lên một tầm cao mới, vượt xa những gì mà hắn từng nghĩ tới.
"Thế giới này đúng là quá tuyệt vời" Khang Huy vừa nhẩm vừa tự cười, không gian ảo trong thẻ thật sự là một thế giới kỳ diệu, vượt xa trí tưởng tượng của hắn.