Chương 20 : Như thể một con mèo đang cố dạy một con cá cách leo cây
Đến khi Khang Huy ra khỏi thế giới ảo thì đầu óc vẫn còn hơi lơ mơ, như người vừa trải qua một giấc mơ dài, vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn.
Và rồi 2 tấm thẻ kia thì toàn chứa những kiến thức liên quan tới thẻ ảo ảnh cấp một, mà còn cái tấm thẻ xanh trong không gian ảo thì hóa ra là một giáo trình về Triết thẻ.
Nhưng Khang Huy có hơi thắc mắc vì tên thẻ này nghe khá lạ, xưa nay hắn vẫn chưa từng nghe ai nói về nó cả. Triết thẻ? Nghe cứ như là một môn triết học cao siêu vậy.
Thôi bỏ qua một bên đi, những tấm thẻ bài kỳ quặc mình chưa nghe thì nhiều lắm, lo cái thân của mình trước đã, cứ học hành chăm chỉ đã. Khang Huy nghĩ rồi nhủ thầm, tạm thời gác lại sự tò mò sang một bên.
Và cho đến buổi tối thì Khang Huy mới có thể phục hồi lại tinh thần được. Lúc này một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu: rốt cuộc tấm thẻ kia dùng để làm gì?
Nghĩ tới nghĩ lui thì hắn vẫn không thể lý giải được. Thôi vậy, cứ để đó tính sau, trước mắt mình cứ tập trung vào việc học đã.
Từ những động tác kỳ quặc ban đầu, rồi đến cái hướng dẫn chế thẻ ảo ảnh cấp một... sao trong mắt hắn thấy chúng chẳng liên quan gì đến nhau hết vậy? Như thể một con mèo đang cố dạy một con cá cách leo cây vậy.
"Trời đất à!"
Từ trước tới nay, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy cái lòng hiếu kỳ nó mãnh liệt đến như vậy. Mà lại chỉ với một cái thẻ.
Không ai khác, đó chính là Khang Huy, con người có nhiều khao khát về tương lai hơn hết thảy những gì mà hắn đã trải qua trong quá khứ. Hay nói đúng hơn là thằng nhóc này tò mò về những thứ mà nó không hiểu thì đúng hơn.
Với những hướng dẫn cụ thể từ tấm thẻ kia, trình độ làm thẻ ảo ảnh của Khang Huy tiến bộ nhanh như chớp. Kiến thức trong đó thì quá mức kinh khủng.
Đủ sức khiến một đứa gà mờ như hắn cũng phải mở mang tầm mắt. Cứ như thể là hắn vừa được giác ngộ bí kíp võ công cái thế từ một vị cao nhân ẩn dật vậy.
Trừ những lúc luyện tập và chế tạo thẻ năng lượng, thì toàn bộ thời gian còn lại của hắn đều chìm đắm trong ảo ảnh của tấm thẻ thần bí.
Cuộc sống của hắn giờ đây cứ như là một nhà tu khổ hạnh, chỉ khác ở chỗ là hắn đang tu luyện để trở thành một nhà chế tạo thẻ bài đỉnh cao mà thôi.
Những lúc luyện tập làm thẻ, Khang Huy lại vô thức quan sát những thứ xung quanh, mà lại là quan sát theo kiểu đặc biệt: một cái quan sát đến mức chi tiết.
Giống như khi cố định hình vật thể ba chiều trước mắt rồi quan sát, chứ không còn như kiểu hời hợt chỉ là một chiều không gian như trước nữa. Như thể hắn đang cố gắng biến thế giới thực thành một trò chơi 3D trên màn hình máy tính vậy.
Nhưng mà, đời là bể khổ, chỉ có thực hành mới tạo ra chân lý. Cho nên nếu có ai hỏi hắn là sao lại cứ ngồi ngẩn ngơ ngắm mấy con mèo đang cãi nhau trên nóc nhà như thế, thì hắn lại làm lơ, cũng dễ hiểu cả thôi.
Khổ nỗi cũng từ đó mà hắn có thêm một vài di chứng cũng chẳng lấy gì làm hay. Ví dụ như:
Chẳng hạn như, khi mà hắn vừa cắn ổ bánh mì, tự nhiên hắn lại nhìn nó chằm chằm trong 5, 7 phút gì đó. Rồi cho tới khi sực tỉnh thì cũng chẳng khác gì là ăn cả ổ, mà cũng chẳng có no bụng, càng làm bụng cồn cào thêm.
Hệt như việc một người leo núi nhưng lại chỉ lo ngắm cảnh, đến khi hết lương thực thì mới nhận ra mình đã đi quá xa rồi.
Hay những lúc khác thì, hễ khi Khang Huy cẩn thận xem xét thứ gì thì thể nào cũng đơ người ra cả chục phút. Mọi sự thay đổi xung quanh hắn chẳng lọt được vào tai, hắn như đã hòa mình vào thế giới khác.
Thậm chí còn có cảm giác là mình đã tách biệt khỏi thế giới thật. Có lẽ hắn đã tìm ra cánh cổng để bước vào một chiều không gian khác mất rồi.
Một lần, hắn ghé nhà của Lê Tùng. Trong khi hai người đang vừa uống thanh vân lưu thủy vừa tán dóc thì tự nhiên Khang Huy lại đứng im như phỗng.
Lê Tùng có kêu gào om sòm cả lên hắn cũng không hề phản ứng gì, chỉ thấy là hắn cứ nhìn chăm chăm vào cái ly trên tay. Tưởng hắn bị làm sao, Lê Tùng một phen hú hồn hú vía.
"Này! Huy! Mày có sao không vậy? Đừng có làm tao sợ đó!"
Nghề chế tạo thẻ thì lại tốn tiền không hề ít. Đây vốn là một cái định mệnh rồi, và do đó Khang Huy lại càng cố phải tiết kiệm hết mức có thể.
Chẳng bù cho đám nhà giàu, có gì đâu mà phải tính. Đối với bọn họ thì tiền có lẽ chỉ là giấy lộn thôi nhỉ?
Nên mỗi một lần thử thẻ mới, thì trước đó hắn phải xem kỹ từng tí một, cái gì cần cũng phải chuẩn bị cho kỹ. Cũng là chỉ để giảm bớt chi phí thôi chứ cũng không có mục đích nào cao xa.
Mà phải vậy đó, thì số tiền ít ỏi của hắn mới còn chứ. Cứ như thể hắn đang cố gắng kéo dài sự sống của đồng tiền vậy.
Và mỗi một cái dự án thử nghiệm luôn luôn được hắn cẩn trọng rà soát ít nhất cũng là 10 lần, cái gì chắc chắn rồi thì hắn mới dám làm.
Quả thật nếu ai thấy cách làm việc này, chắc chắn sẽ chẳng thể nghĩ ra rằng mấy cái mà hắn làm thì toàn là mấy cái thẻ cấp một và hai. Hắn cẩn thận đến mức có thể gọi là hút c·hết được rồi.
Nhưng mà quả thật, ông trời lại quá ưu ái cho con người tỉ mỉ như vậy. Khang Huy lại học đâu trúng đó.
Những tấm thẻ ảo ảnh mà hắn làm ra thì lại vô cùng chân thật, dù vẫn chỉ ở cái mức là chưa làm thì thôi mà làm ra y như thật thì nó vẫn khiến cho chính hắn phải tự cảm thán. Hắn cứ như một thiên tài đang ngủ quên trong đống thẻ bài vậy.
Nhưng rồi thì khi nghĩ lại cái thẻ ở bên trong, lại dập tắt cái tính ngạo mạn đó, mà bản thân lại thêm vài phần bất lực, vì hắn cũng hiểu rằng: thế giới này rộng lớn biết bao.
Mà trình của bản thân vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh mà thôi. Cứ như thể hắn vừa mới leo lên được đỉnh núi thì đã thấy trước mặt mình là cả một dãy Himalaya vậy.
Thẻ ảo ảnh cấp một hay cấp hai cũng đều là hạng xoàng mà thôi, cho dù có làm tỉ mỉ đến mức nào cũng chẳng bằng được thẻ ảo ảnh cao cấp.
Vì những khác biệt ở đây không phải là ở những cái vụn vặt bề ngoài mà là khác nhau ở chất liệu làm ra, giữa thực thể và ảo ảnh. Cái mà dù cho cố gắng cả đời cũng không tài nào làm nổi.
Như thể cố gắng dùng một hòn sỏi để tạo ra một viên kim cương vậy.
Vì lẽ đó mà Khang Huy tự nhủ mình phải tập trung cải thiện chất lượng những gì mà hắn đang có. Càng chân thực càng tốt.
Cứ như là hắn đang cố gắng làm món ăn của mình ngon hơn từng ngày, mặc dù chỉ là những nguyên liệu cơ bản vậy.
Khang Huy định sẽ làm một cái bảng quảng cáo thẻ ảo ảnh cho chú Ba.
Nghĩ đến chú Ba thì Khang Huy lại càng thêm phần u buồn, cả thân hình chú dường như cũng yếu hẳn đi, và cả tiếng ho khan kia nghe cũng càng thêm phần dữ dội hơn, mà chẳng khi nào hắn thấy sắc mặt của chú lại khá hơn.
Dạo gần đây hắn ghé tiệm của chú Ba thường xuyên hơn, nhiều lúc còn giúp chú trong coi tiệm nữa. Giống như một đứa con đang cố gắng chăm sóc cho người cha già vậy.