Nhặt Được Cái Thẻ Bài Ở Bãi Rác, Nhân Sinh Từng Bước Lên Đỉnh Phong

Chương 17: Người bạn làm nghệ thuật



Chương 18 : Người bạn làm nghệ thuật

Cho đến khi tai họa từ trên trời giáng xuống, bố mẹ nuôi mất hết, Lê Tùng không còn cách nào khác, lại tiếp tục cuộc sống nay đây mai đó. Hồi trước, vì chữ "Huy" trong tên hắn mà Lê Tùng nhất quyết gọi hắn là "huynh đệ".

Áo sơ mi hoa lá cành rộng thùng thình, tóc tai thì như tổ quạ, hai tai mang hai cái vòng kim loại to đùng, chân thì đi dép lào, dơ bẩn.

"Hôm nay cậu định phá cách hả?" Khang Huy thoáng nghĩ khi nhìn bạn. Hắn dừng bước, chờ Lê Tùng lại gần.

"Ơi cha mẹ ơi, sao lại có thể gặp cậu ngoài đường thế này, là do mình hoa mắt hay đời có biến vậy?" Lê Tùng nói một cách cường điệu.

"Đi bán thẻ năng lượng." Hai người quá quen thuộc nên Khang Huy cũng không thích nói thừa làm gì.

Lê Tùng gật gù, ra chiều đã hiểu, hắn quá rõ bạn mình: "Đúng rồi, chứ nếu cậu đi dạo ngoài đường thì có khi mặt trời mọc đằng tây ấy chứ. Mà thôi mà, gần đây tớ cũng tìm được một công việc."

"Công việc gì vậy?" Khang Huy hiếu kỳ hỏi.

Cha mẹ nuôi của Lê Tùng cũng đối xử tốt với cậu lắm, lại còn cho đi học. Đó là thứ mà Khang Huy hằng mong ước, nhưng ai ngờ tai họa lại ập đến một cách vô tình như thế.

Thế mà bố mẹ cậu ta lại ra đi một cách đột ngột trong một vụ t·ai n·ạn giao thông, nền kinh tế của gia đình coi như là mất hết, và Lê Tùng đành phải bỏ học giữa chừng. Hồi đó, Khang Huy cũng muốn giúp bạn một tay, nhưng Lê Tùng một mực không đồng ý.

Khang Huy biết, những người có số phận như họ thì tự trọng mạnh mẽ hơn người khác nhiều.



Lê Tùng không ngừng cố gắng tìm việc, nhưng gần đây Khang Huy bận rộn luyện tập, cũng như chìm đắm trong thế giới thẻ ảo ảnh và những thẻ thần bí, nên cũng chẳng có thời gian mà quan tâm đến chuyện bạn mình.

"Tớ làm ở một công ty sản xuất thẻ phim nhỏ, chủ yếu là làm biên kịch với vài ba công việc vặt".

"Sản xuất thẻ phim?" Khang Huy cũng hiểu được mấy cái thẻ phim kia là gì. Nó được làm bằng cách sử dụng những thẻ ảo ảnh để tạo ra các hình ảnh chuyển động, diễn tả lại một câu chuyện.

Mà một bộ thẻ phim, tùy vào độ dài ngắn mà quyết định số lượng thẻ. Thông thường là tầm 20 đến 25 thẻ. Và những nhân vật hoặc những con vật trong mấy bộ thẻ kia thì đa số đều rất đáng yêu, và nó cũng trở thành thứ được rất nhiều người yêu thích.

Thẻ phim, một khái niệm nghe có vẻ xa xôi, đã được khai sinh từ ba thập kỷ trước. Nhưng phải mãi đến 15 năm sau đó, nó mới dần dà trỗi dậy, trở thành một ngành nghề mới mẻ đầy tiềm năng.

Khang Huy, một thanh niên sống cuộc đời khá bình thường, chưa bao giờ nghĩ rằng Lê Tùng, người bạn nối khố của mình, lại có thể làm việc tại một công ty sản xuất thẻ phim.

Nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng có gì lạ, cái miệng dẻo như kẹo kéo của thằng nhóc này, cộng thêm cái đầu lanh lợi, vào đó thì còn gì bằng. Còn mấy cái vụ biên kịch, kịch bản gì gì đó, Khang Huy cũng chẳng rành lắm, nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng vào khả năng của Lê Tùng.

Hôm nay, khi Lê Tùng xuất hiện trước mặt hắn, Khang Huy suýt chút nữa thì đã không nhận ra người bạn của mình. "Sao dạo này cậu ăn mặc kỳ dị vậy hả?" Khang Huy ngước mắt nhìn Lê Tùng từ trên xuống dưới, không khỏi buột miệng hỏi một câu đầy thắc mắc.

Áo quần thì màu mè hoa lá hẹ, tóc tai thì vuốt keo dựng ngược, cứ như là một con tắc kè hoa phiên bản lỗi.



Lê Tùng nghe xong thì cười hắc hắc, đắc ý mà nói, "Thì bây giờ tớ là người làm nghệ thuật mà! Đây là phong cách đang thịnh hành đấy cưng ạ."

Nói rồi hắn còn rướn sát đầu vào mặt của Khang Huy, giọng nhỏ nhẹ nói thầm như đang kể chuyện bí mật quốc gia, "Cũng là bất đắc dĩ thôi mà! Cứ ăn mặc bình thường thì nói chuyện làm ăn khó lắm".

Khang Huy nghe xong chỉ biết gật gù, chẳng hiểu cái kiểu nghệ thuật gì mà quái dị thế, nhưng thôi kệ, miễn bạn mình vui là được.

"Dạo này, cậu thế nào rồi?" Lê Tùng hỏi, tay còn vỗ vỗ vào vai Khang Huy như đang hỏi thăm người quen lâu ngày không gặp.

"Tớ vẫn cứ thế thôi." Khang Huy trả lời, giọng có chút đều đều, cuộc sống của hắn cũng không khác xưa là bao. Ngày ngày vẫn cắm mặt vào thẻ, hết luyện tập thì lại nghiên cứu, không khác gì một con mọt sách.

"Ờ ha! Tại thấy cậu ra đường, cứ như thể ông trời bị lộn vậy thôi." Lê Tùng gật gù ra vẻ hiểu, nhưng trong bụng hắn thì lại âm thầm trách: cái tên này ngoài cắm mặt vào mà luyện thẻ, làm gì còn thời gian mà nghĩ đến chuyện ăn diện, à, mà thôi kệ cha thằng đó!

Mà hắn lại liền vội vã "Thôi, mình hết giờ làm rồi. Hôm nào qua nhà tớ chơi nhé. Còn ba chai 'Thanh Vân Lưu Thủy' ngon lắm để dành cho cậu đấy". Gặp thì vội vã mà từ biệt thì còn vội vàng hơn.

"Thanh Vân Lưu Thủy" là một loại rượu trái cây màu xanh ngọc bích, khi uống vào thì thấy nó cứ nhạt nhạt, không nồng cũng không gắt, lại mang chút hương thơm dịu nhẹ của trái cây.

Và đây là loại đồ uống yêu thích của hai người. Loại rượu này đắt đỏ vô cùng, còn vài chai trong nhà thì cũng là hồi mà cha mẹ nuôi của Lê Tùng mua về.

Và cậu ta chỉ khi nào Khang Huy tới thì mới mang ra uống chung, coi như một cách để tụ tập bạn bè.

Cuộc sống của Khang Huy thì cứ lặp lại như thường lệ, chẳng khác gì một chiếc máy ghi âm cũ kỹ. Ngày ngày hắn vẫn cắm mặt luyện tập cái môn thể dục tạo ra thẻ năng lượng chỉ để kiếm cơm qua ngày.



Khi rảnh rỗi lại luyện tập chế tạo thẻ ảo ảnh. Mỗi một lần làm, hắn đều nghiên cứu cực kỳ kỹ lưỡng.

Chứ đâu có dư tiền như người ta mà thích làm gì thì làm được. Thế là dường như chỉ vì quá tiết kiệm mà đến giờ hắn đã bỏ túi cả một đống những mẹo hay mà người khác không biết được: Như việc kết hợp ánh sáng và chất liệu để làm cho thẻ ảo ảnh có chiều sâu chân thật hơn, hoặc là tận dụng những vật liệu tái chế để tiết kiệm chi phí.

Chỉ vài chiêu đó thôi, đã đủ cho hắn khám phá cả ngày trời.

Chính vì hắn hiểu được việc phải bỏ bao nhiêu công sức vào thẻ bài. Khang Huy cảm thấy rất tốn thời gian, mà dạo này thì cứ cắm đầu làm, quên hết mọi thứ.

Và cũng nhờ những buổi tận hưởng một cách chuyên chú đó, đã mang lại rất nhiều kiến thức vô giá cho hắn. Càng ngày, hắn càng tin tưởng, mọi việc đến một ngày nào đó cũng sẽ thu hoạch kết quả tốt.

Những điều trên đã đi vào một nề nếp nhất định, có mỗi một cái thì luôn đi ngược lại với mong muốn của Khang Huy. Chính là cái môn thể dục quái dị mà hắn vẫn hay gọi là múa may quay cuồng.

Dù gì thì với điều kiện luyện tập đến tận 4 tiếng đồng hồ mỗi ngày thì tới giờ nó cũng đã lấy mất của hắn tận ba tháng rồi còn gì.

Nhưng đúng như câu nói người ta vẫn hay nhắc tới, là cố gắng nào cũng được đền đáp. Hoặc ít nhất là cố gắng của Khang Huy đã có một chút thành quả.

Thân thể của Khang Huy lúc này đã cực kỳ mềm mại. Tay, chân, và lưng thì chẳng khác gì được làm bằng cao su cả, nó vừa dẻo, vừa có thể tạo ra được những tư thế kỳ quái mà bình thường chẳng ai làm được.

Những cái thứ mềm dẻo đó, thì không phải kiểu mà mềm như bún mà phải có thêm một chút đanh đá ở bên trong. Dùng hết sức lực thì lại bật tung ra được một cách nhanh gọn, khác nào cái lò xo ấy.

Nhờ cái sự kết hợp này mà sức lực của hắn cũng theo đó mà tăng lên không ít.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.