Thiên Cấm Sơn không chỉ có thần tiên mà còn có yêu thú, những năm trước nhiều người bước vào đây đa phần m·ất t·ích một cái bí ẩn, mà lúc này đám người Nguyên Đạo đang trên ngọn núi này
Nguyên Đạo cùng đám người đang leo từng bước khó nhọc lên ngọn núi lớn, trời đã vào trưa nhưng chưa đi được quá nửa, ánh nắng chói chan chiếu thẳng lên người khiến cảm giác tê rát từng hồi, cùng với hơi thở cũng cùng theo đó mà r·ối l·oạn khiến việc tiêu hao linh lực nhiều thêm vài phần.
"Đạo trưởng chúng ta sắp tới chưa?" Trung hiếu gương mặt mệt mỏi, đầy mồ hôi, giọng nói yếu đuối hỏi.
"Sắp tới rồi." Trần Quốc Hưng gương mặt vẫn như vậy, hơi thở đều đều từng hơi, mặt điềm tĩnh không lấy một tia mệt mỏi.
Đám người lặng lẽ cắn răng, thêm phần quyết tâm mà đi tiếp.
Trời bước vào chiều tà, tia nắng yếu ớt thiếu phần dương khí mà ra, nắng cam cũng dần yếu ớt theo thời gian, đám người Nguyên Đạo lúc này mới tới nơi cần đến, đám thiếu niên không chú ý bùn đất mà nhanh chóng nằm lăng ra đất lạnh, có chút ướt bên dưới.
Trần Quốc Hưng bỗng điềm tĩnh mở lời: "Các ngươi có biết tại sao ta dẫn các ngươi lên đây không?"
Đám người đồng thanh: "Không ạ!"
Trần Quốc Hưng miệng cười cười: "Ta mang các ngươi lên đây là để dạy các ngươi kiểm soát linh lực, hay còn gọi là luyện khí.
Luyện khí không phải là pháp môn duy nhất ở trên thế gian này mà còn có Luyện Thần, Luyện Hồn, Luyện Tinh, Luyện Thể còn về tác dụng của Luyện Khí chúng là rọt rửa các kinh mạch trong cơ thể, dẫn chúng cường hóa cơ thể của bản thân, nhập môn có thể tay không phá đá, ngộ ra thâm sâu có thể một chiêu phá thiên diệt địa, hiện tai các ngươi đang ở Khai Khiếu chính là đã tính là nhập môn."
Trần Quốc Hưng vừa nói vừa phất tay, không biết từ đâu những tia sáng nhanh chóng đi thẳng vào mi tâm của từng người, Nguyên Đạo trong tâm trí hắn chợt hiện ra cách dẫn khí, giống như hắn đã học thuộc lòng đã rất lâu trước đó.
Nguyên Đạo nhanh chóng làm theo, từng làn khí ấm nóng có thể cảm nhận được một cách rõ rệt đang di chuyển trong từng cái huyết mạch, nó như một bộ phận gắn liền với cơ thể hắn, khác mỗi không thể nhìn thấy bằng mắt thường chỉ có thể cảm nhận.
Hắn điều khí trong khí hải ra khắp mọi nơi trên cơ thể, hiện tai chỉ có thể là điều đi một lượng rất nhỏ linh khí cùng với khó khăn trong việc điều động là do cái khiếu huyệt đa phần chưa được khai.
Nguyên Đạo hắn nhanh chóng cảm nhận được đôi chân của bản thân nhẹ như gió, đạp xuống mặt đất như chân voi mà mãnh liệt áp xuống, cùng quyền của hắn nhanh đến mức chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy, quyền xé gió mà đi, tạo nên những âm thanh thét gào giữa không gian yên tĩnh của núi rừng.
Thanh Nga giọng nói tràn đầy sinh lực: "Ta có thể chạy nhanh như thế này à? Thích quá đi!"
Nguyên Đạo nương theo lời nói quay mặt lại phía sau Thanh Nga nhanh nhẹ mà chạy vòng vòng xung quanh Trần Quốc Hưng, sau một hồi nằng vì quá chóng mặt mới dừng lại.
Thủy Nguyệt thoăng thoắt mà trèo lên cành cây nhỏ, cành cây không vì nàng sức nặng mà ngã đổ ngược lại còn rất chắc chắn như cây tre lớn trong gió, không dễ dàng gì mà đổ gục.
Trung Hiếu cùng Dương Nhật lúc này nổi lên từng hồi hào hứng mà tỉ thí với nhau, theo từng quyền xé gió mà ra, bề ngoài trông có vẻ hai người đang đánh hết sức nhưng thật ra không ai đánh vào điểm yếu hại nào trên cơ thể, chỉ từng quyền như rèn sắt mà đánh ra.
Trần Quốc Hưng điềm tĩnh thu mọi vật vào mắt: "Được rồi, việc tiếp theo của các ngươi chính là sống ở đây trong một tuần, ta sẽ không giúp các ngươi đâu, sống c·hết tự chịu trách nhiệm với bản thân!"
Lời nói vừa ra thiếu niên bên dưới lúc trước còn hào hứng giờ mặt đã bắt đầu có tầng mồ hôi trên trán, gương mặt tái xanh đi vừa lo lắng, những người bên dưới không ít thì nhiều cũng đã từng nghe qua các câu chuyện do những người đi trên núi kể lại Thiên Cấm Sơn có vô số yêu quái cùng ma quỷ nên ai cũng rất sợ sệt.
"Bắt đầu!" Trần Quốc Hưng nói lớn.
Đám thiếu niên bên dưới cũng kiềm nén sợ hãi mà nhanh chóng tản ra chạy vào sâu bên trong khu rừng, đám lửa chỗ đám người bây giờ cũng đã thêm phần lạnh lẽo, cũng dần yếu đi rồi tắt lịm.
Thủy Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, một mình nàng gan dạ mà đi xung quanh tìm kiếm thức ăn để bỏ bụng, nàng thân hình lặng lẽ ngừng lại bên suối, uống từng ngụm lớn để cầm chừng cơn đói đang gào thét trong bụng nàng.
Chợt sau lưng nàng có tiếng hét lớn của Nguyên Đạo: "Thủy Nguyệt sau lưng cô!"
Không kịp để cô phản ứng bóng đen của con hổ lớn, mắt b·ị t·hương một bên, trên người v·ết t·hương khắp nơi đang dữ tợn mà lao đến.
Nàng lúc này hoảng sợ không nguôi, nhắm tịt mắt lại, trong lòng cầu mong có ai đó giúp bản thân cô thoát khỏi tuyệt cảnh này, cùng lúc trên mắt nàng bỗng truyền đến hơi ấm nóng, sền sệt có hơi tanh mùi máu nhẹ, đó chính là máu, máu của Nguyên Đạo đang mặc kệ cánh tay của bản thân hắn mà đỡ cho cô.
Gương mặt hắn hiện lên vẻ đau đớn đến c·hết đi sống lại, sức ngậm của yêu hổ cũng theo đó mà mạnh thêm vài phần khiến vết cắn càng nặng thêm.
"Tại sao ngươi...?" Nàng chưa kịp dứt lời Nguyện Đạo hét lớn:
"Chạy đi! đi tìm kiếm người giúp, ta sẽ giữ chân yêu hổ giúp cô, nhanh đi!" Hắn vừa nói cắn răng dùng sức đánh một quyền như dồn toàn bộ khí lực của bản thân hắn vào bên trong, khiến cơ thể vì đau đớn mà nhả rồi mắt chăm chú nhìn hắn.
"Tiểu tử ngươi xem ra cũng là loại người ngu si nhỉ? giống ta năm xưa thật đấy." Yêu Hổ bỗng mở miệng nói khiến Nguyên Đạo cùng Thủy Nguyệt đang chạy trước mắt nó hiện lên vẻ chấn kinh.
Không kịp hai người tiếp tục chạy nó dùng tốc độ xé gió lần nữa lại lao rồi cào một đường dài, hai người may mắn phản ứng kịp cũng là lúc thân cây ngã đổ.
Nếu lấy đó là thân thể của hai người có lẽ giờ như cái cây đó, thân một nơi người một ngã.
Nguyệt Đạo nhanh chóng lấy lại bình tĩnh hít sâu một hơi dồn nén từng cái làn khí ấm nóng vào tay, một quyền mạnh mẽ đánh vào sương sườn con hổ trước mắt hắn, cánh tay hắn cũng truyền lên từng cái đau nhứt như sương nứt ra.
Hắn hét lớn: "Yêu hổ ngươi chỉ có nhiêu đó thôi à?"
Yêu Hổ cũng bị hắn chọc giận mà chạy theo bỏ lại Thủy Nguyệt chưa kịp hồi thần lại, nàng bây giờ mới kịp hiểu ra nhanh chóng chạy khắp nơi tìm kiếm những người khác cầu chi viện.
"Làm ơn đừng c·hết nhé Nguyên Đạo." Nàng lo lắng trong đầu thầm nghĩ.
"Hộc hộc..." Tiếng thở nặng nề của Nguyên Đạo phát ra.
Theo thời gian v·ết t·hương của hắn giờ đây vô cùng đau đớn nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra khiến Yêu Hổ cũng có thể bắt kịp hắn.
"Ngươi chịu c·hết đi!" Nó lao lên hét lớn.
Nguyên Đạo tay kia buông thỏng, tay còn lại như khỉ leo lên cành cây trước mắt rồi leo trèo khắp nơi mà tránh né, hắn hiện tai không thể cắt đuôi được Yêu Hổ vì máu vẫn đang chạy, Yêu Hổ có thể nhờ mùi máu mà đuổi theo, hắn nếu dừng lại dù chỉ một giây có thể bị g·iết c·hết dưới chân của Yêu Hổ.
Hắn cũng không dám mà nén đau đớn tiếp tục chạy sâu vào trong rừng để cầu một tia sinh cơ, con hổ vẫn không ngừng đuổi hắn cũng không dám dừng lại cứ thế chạy sâu vào bên trong rừng.
Mọi chuyện đều thu vào trong Trần Quốc Hưng tầm mắt, tuy nói không quan tâm nhưng ông ta vẫn âm thầm trong bóng tối bảo vệ từng cái đạo sinh của bản thân.
Ông ta không muốn những người không có thiên phú bước vào tu luyện của vì muốn bảo vệ tính mạng của những người đó, trong thế giới tu hành cũng chỉ có kẻ mạnh cùng với kẻ yếu, nếu chậm một nhịp cũng có thể m·ất m·ạng nên ông ta thật lòng không muốn.