Hắn bây giờ đã thấm mệt, thập phần mệt mỏi, trước mắt hắn đã không còn đường chạy, chỉ còn một vác đá, sau lưng là thác nước, phía trước là Yêu Hổ muốn ăn tươi nuốt sống hắn, ánh trăng sáng lúc này chiếu lên người hắn, tà áo bay phấp phới như một vị tướng quân đang kiên quyết chiến đấu tới cùng không chịu lùi một bước.
Nguyên Đạo lúc này gần bên cái thác nước, gương mặt nhợt nhạt thần sắc, môi nứt nẻ, ánh mắt vô thần, thở hổn hển thầm nghĩ:
"Ta phải nhảy xuống sao?"
Yêu Hổ lúc này cười gằng từng tiếng một: "Xem ra hôm nay ngươi c·hết chắc rồi nhỉ? Yên tâm ta sẽ biến ngươi thành ma trành!"
Yêu Hổ mười phần tự tin, giọng dữ tợn.
Nguyên Đạo lúc này vẫn đang đâu tâm nội tâm: "Nếu chắc chắn phải c·hết sao không cầu một tia sinh cơ? Thôi vậy liều thôi."
Nghĩ xong hắn cơ thể lại ngã xuống phía sau, như thu lại toàn bộ lực trong cơ thể mà ngã xuống trước mắt mắt bất ngờ của Yêu Hổ, hắn gương mặt giễu cợt đưa ngón tay giữa ra trước mắt nó, khiến nó càng mức càng phần nộ gầm lên từng tiếng lớn.
"Cha, mẹ ta có lẽ được gặp hai người rồi như vậy cũng tốt, ta cũng nhớ hai người lâu rồi." Nguyên Đạo trong đầu vừa nghĩ vừa nhắm mắt lại, lưng hắn đập thật mạnh xuống dưới mặt nước, như sắp gãy mà đau đớn mở mắt, khắp nơi trên cơ thể đều được nước bao quanh, nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể, khiến từng hơi thở nghẹn ở lại mũi, không thể thở tiếp.
"Vậy cũng tốt!" Hắn mệt mỏi thầm nghĩ.
Hắn mệt mỏi th·iếp đi, mặc kệ dòng nước xiết cuốn trôi cơ thể hắn.
Trong tầm mắt hắn chợt hiện ra hai bóng người, một nam một nữ đó là phụ mẫu hắn, Nguyên Đạo dùng hết sức bản thân để chạy lại phía hai người, nhưng càng chạy lại càng xa, hai người miệng mỉm cười, khiến hắn cũng theo đó mà tỉnh dậy.
"Mẫu thân! Phụ thân! Đừng bỏ ta nữa mà!" Nguyên Đạo bật người dậy, miệng phun ra từng cái ngụm nước lớn, tham lam hít từng hơi khí sâu, nước mặt cũng theo đó mà rơi thành từng giọt.