Nhân Gian Du Ký

Chương 3: Đạo pháp



Chương 3: Đạo pháp

Đám người Nguyên Đạo nhanh chóng bước vào bên trong đạo quán, bên trong giờ đây vắng hoe chỉ còn đám người bên trong khiến không khí lạnh lẽo thêm vài phần.

Ánh mắt Trần Quốc Hưng khẽ dịu lại: "Xem ra cũng chỉ còn sáu người các ngươi."

Đám người bên dưới lặng im không đáp, không phải là không muốn mà là không dám đáp.

Trần Quốc Hưng điềm tĩnh nói: "Con đường tu đạo của bổn đạo quán là tu tiên, chủ tu "Thỉnh Thần thuật" thỉnh thần nói đơn giản là mời các vị thần tiên cũng có thể là yêu ma, linh hồn để trợ giúp, thỉnh thần tiên quyết phải dựa vào thiên phú cùng vật cúng tế, tùy thuộc vào vị mà các ngươi muốn thỉnh mà chuẩn bị."

"Còn về luyện khí chính là dẫn khí nhập thể, khiến cơ thể cùng linh hồn trở nên mạnh mẽ hơn, khắc phụ được điểm yếu của thỉnh thần." Trần Quốc Hưng tiếp tục nói.

Ông ta vừa nói vừa cằm ba nén nhang trên tay truyền từng tia linh khí ấm nóng vào trong khiến đầu nhang b·ốc c·háy lên, từng làn khói trắng như sương mù mà hòa cùng không khí, làn khói nhanh chóng có hình bóng một bóng hình người đang cưỡi chiến mã, thân mặc giáp chiến, tay cằm roi, kim quang như ẩn như hiện mà ra, ánh mắt sáng rực, chiến mã hí dài một tiêng oai phong lẫm liệt mà xông tận trời xanh rồi nhanh chóng hòa thiên đất trời mà tan biến.

Đám người bên dưới sửng sốt không thôi vì đây là lần đầu tiên chứng kiến đạo thuật.

Trần Quốc Hưng điềm tĩnh: "Được rồi hôm nay tới đây thôi."

Đám người cũng nhanh chóng cùi chào rồi ra về, ra về trong sự vui mừng vì bản thân sắp bước vào con đường tu đạo nhưng họ không biết đây cũng có thể là đại phúc hoặc tai họa, trên con đường tu đạo không chỉ phải đối đầu với sinh tử mà còn phải đối đầu với nhau trong trùng trùng lốp lốp hiểm nguy.

Nguyên Đạo đứng trước cửa đạo quán tai phẩy phẩy như thay lời tạm biệt mãi đến khuất bóng đám người hắn mới bước vòng trong lần nữa dọn dẹp, trong căn phòng vài chỗ có v·ết m·áu đỏ tương, chỗ ngồi của hắn cũng có, hắn lấy khăn lao dọn.

Trời ngã về trưa Nguyên Đạo tham dò một phen căn bếp nhỏ, bụi phủ khắp nơi như đã lâu chưa dùng, dụng cụ có thiếu cái không khiến hắn cũng vô cùng buồn bực, làm cho hắn lần nữa chạy khắp nơi mà mượn từng cái một.

"Dì Lan cho ta xin vài cây rau nhé?" Nguyên Đạo ngại ngùng hỏi.

"Cứ lấy đi, ngươi có phải là tiểu tử ăn mài kia không?" Dì Lan thắc mắc.



"Dạ, đúng rồi." Nguyên Đạo tay xoa xoa cái đầu ngại ngùng.

Dì Lan thấy hắn ngại ngùng cũng không hỏi thêm mà xoa xoa lấy cái đầu của hắn, dì Lan một hồi chúc mừng:

"Tiểu tử ngươi xem ra cũng may mắn đấy." Dì Lan miệng mỉm cười đáp.

Hắn cũng không nói gì thêm mà nhẹ nhàng tiếp nhận lòng tốt của dì Lan, sau đó hồi lâu mới nhỏ từng cây rau bỏ vào rỗ nứa sau lưng, hắn cũng không rảnh tay mà ra bờ suối ngoài làng bắt vài con cá.

Nguyên Đạo nhanh chóng để rỗ nứa dưới gốc cây rồi lao mình xuống nước, tuy trời đã vào trưa nhưng từng dòng nước mát lạnh khiến da thịt hắn truyền đến một hồi lạnh lẽo, theo từng bước chân của hắn mà đám cá bơi tán loạn khắp nơi bên dưới, hắn cũng một hồi hoảng loạn mà đuổi theo sau, bây giờ cơ thể hắn sau khí bước vào Khiếu Khiếu khai mở khí hải cảm giác mạnh mẽ cùng nhanh nhẹ đã tăng cường gấp bội phần, hắn dồn linh khí vào tay và chân rồi mới lao xuống, nhưng những lần lao xuống để bắt cá đa phần đều tay không mà bước lên.

"Hát xì~" Tiếng hát xì của Nguyên Đạo vừa cất lên hắn vừa lấy tay ôm cơ thể lạnh lẽo của bản thân run run mà ngồi bên bờ suối.

"Này, Huynh làm gì thế?" Giọng nói quen thuộc của Thanh Nga cất lên khiến hắn liền quay lưng lại xem, cô cùng người đàn ông trung niên có vẻ là phụ thân cô.

Nguyên Đạo có chút miễn cưỡng đáp: Ta bắt cá, nhưng không bắt được."

Trần Thanh Nga cười ha ha nói: "Ta giúp huynh nhé?"

"Được không?" Nguyên Đạo nhìn vào Thanh Nga hỏi.

"Được chứ, để ta bảo phụ thân giúp huynh nhé!" Cô tinh nghịch nói.

Nguyên Đạo trong lòng nảy sinh tia cảm kích cô gái hắn mới quen chưa được nửa ngày.

Phụ thân của Thanh Nga trêu trọc, lấy tay vỗ vào vai Nguyên Đạo: "Hảo tiểu tử, ngươi trông được đấy hay là ngươi làm con rể ta đi?"



Lời nói vừa ra khiến Nguyên Đạo cơ thể cứng đờ hắn không muốn b·án t·hân chỉ vì vài con cá, còn bên Thanh Nga gương mặt đỏ phừng, lấy tay liên tục đánh đánh vào người phụ thân nàng.

Sau một hồi phụ thân nàng với đùa nữa mà xuống suối bắt cá, từng dòng nước cứ như muốn tách ra khỏi chân của ông ta, tay ông ta nhanh thoang thoác vứt lên từng con cá lớn.

Nguyên Đạo trong lòng chấn kinh thầm nghĩ: "Người này không bình thường, có lẽ là tu luyện giả."

Chưa kịp tìm hiểu sâu thêm Nguyên Đạo đã thấy trước mắt mình rỗ nứa chứa hai ba con cá lớn.

Nguyên Đạo nhanh chóng mở lời: "Ta cho chú hai con bự nhé."

Ông ta phẩy phẩy tay nói: "Không cái này ta bắt giúp ngươi."

Nguyên Đạo tay vẫn cầm một con rồi nhét vào tay của ông ta rồi nhanh chóng chạy đi chỗ khác:

"Cảm ơn chú nhé!" Hắn nói lớn.

Nguyên Đạo không vội về đạo quán mà lại ghé qua nhà dì Lan để cho vài con cá, hắn trong lúc khốn khó đã vô cùng tuyệt vọng, không ai giúp đỡ nên đối với hắn được người khác giúp đỡ đó là đại ân, không biết lấy giờ có thể đền đáp được.

"Dì Lan dì có ở nhà không?" Nguyên Đảo đứa trước cửa nhà tay gõ vào cánh của gỗ kêu lớn.

"Có, ra ngay đây" Dì Lan nhanh chóng đáp lại, không kịp tiếp tục dọn dẹp mà lập tức chạy ra bên ngoài.

"Con cho dì vài con cá ạ." Dì Lan chưa kịp nói hắn đã hai cầm vắt chân lên cổ mà chạy như bị ma đuổi.

Dì Lan lúc này trong lòng cũng lại thêm tia ấm nóng mỉm cười nhìn theo bóng hình của hắn mà cười:



"Tiểu tử thối."

Hắn vừa chạy vừa hấp thụ linh khí xung quanh vào cơ thể, cơ thể hắn lúc này cảm nhận nhẹ đi mấy phần cùng tốc độ mỗi lúc một tăng, linh khí trong khí hải cũng hao đi gần nửa, nhưng theo linh khí càng vơi hắn cảm nhận được khí hải đang mở rộng thêm một tấc.

Cái này theo đạo gia được gọi là luyện khí, chu rèn từng hơi khí trong khí hải để linh lực càng tinh thuần hơn, càng mạnh mẽ hơn qua từng giai đoạn tu luyện.

Vừa chạy tới đạo quán hắn không kịp suy nghĩ thêm mà lao vào bên trong căn bếp cũ kỹ, hắn ánh mắt tập trung, tao lâm lâm cầm dao quá đói mà phải ăn cỏ nên đối với hắn được ăn là điều rất ví đại, như cá vượt long môn.

Nguyên Đạo như một người đầu bếp thật sự mà nhóm lửa, trong căn bếp lạnh lẽo phủ bụi lâu năm giờ đây lại thêm vài phần sinh khí, khói bụi bên trong nhẹ nhàng bay lên qua đường ống khói, một màu cam sáng phát ra từng bên trong.

"Đạo trưởng ngài có ở bên trong không?" Nguyên Đạo tay cầm bát cá kho cùng canh chua, tay gõ vào cửa hỏi.

"Vào đi." Trần Quốc Hưng điễm tĩnh trả lời.

Nguyên Đạo nhanh chóng đi vào bên trong hai tay đưa cơm, chân khụy xuống miệng, gương mặt mười phần cảm kích:

"Cảm ơn ngài đạo trưởng!"

Trần Quốc Hưng có chút bất ngờ: "Chuyện gì?"

Nguyên Đạo nhanh chóng đáp: "Cảm ơn vì ngài đã thu nhận ta, cho ta chỗ ngủ, cho ta ăn cơm."

Hắn gượng mặt hiện lên vẻ chân thành nhìn về phía Trần Quốc Hưng bên trên, lúc này hai người nhìn giống phụ tử hơn là ân nhân.

Trần Quốc Hưng im lặng không đáp tay, gương mặt hào hồng khí sắc miệng cười cười nhẹ nhàng lấy cơm rồi đáp:

"Không có gì, nếu không còn việc gì nữa thì ngồi xuống ta với ngươi cùng ăn."

Nguyên Đạo cũng bất ngờ trong lòng xúc động nói: "Vâng!"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.