Nhân Gian Du Ký

Chương 2: Khai Khiếu



Chương 2: Khai Khiếu

Giờ Mão một khắc, màn sương mỏng chưa tan đi đọng lại trên những chiếc lá tạo nên những giọt nước long lanh, ánh mắt trời yếu ớt chiếu rọi khắp mọi nơi trong ngôi là Đại Nhật, mọi người đều thức giấc để làm việc của bản thân Đạo Nguyên cũng không ngoại lệ, hắn đang cầm cây chổi quét xung quanh chỗ giảng giải của đạo quán, một lúc sao Trần Quốc Hưng đột nhiên cất lên giọng nói:

"Tiểu tử ngươi xem cũng biết phải trái." ông ta vừa nói vừa cầm bút ghi vào sách.

Nguyên Đạo đáp: "Đây là việc vốn dĩ ta nên làm mà, huống chi ngài giúp ta nhiều như vậy."

Hắn lấy tay gãi gãi cái đầu nói.

Trần đạo trưởng lúc này cười ha ha nói: "được rồi tiểu tử, mau vào trong nghe ta giảng giải."

Nguyên Đạo hắn nhanh chóng chạy đến chỗ ngồi do Trần Quốc Hưng sắp xếp, kế bên hắn là cô gái tóc đen, mắt đen nâu, bóc búi lên cao, gương mặt xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, mặt bộ đạo bào màu xanh xám như hắn, hắn từ từ ngồi xuống.

"Hôm nay ta sẽ nói về các cảnh giới của đạo gia, Khai Khiếu là khai mở từng cái khiếu huyệt trên cơ thể, cơ thể người tổng có ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt, khi khai khiếu hết tất cả có thể tùy ít phát động linh khí, Thông Linh là dùng linh khí tăng cường Thiên Hồn mở ra con mắt thứ ba, Âm Dương ý chỉ nhục thân có thể chạm tới linh thể, xuất khiếu linh hồn khi đạt tới cảnh giới này tu sĩ mới thật sự bước vào tu hành, Kim Đan là ngưng khí trong khí hải thành đan, Thần Thông ý chỉ khai mở ra thần thông, Nguyên Anh đan hóa thành Anh Phôi, Sinh Tử không phải là thao túng sinh tử mà có nghĩa là ngộ ra đạo trong sinh tử."

"Ngồi xuống, xếp bằng lại, nhắm mắt nhập thần." Đám thiếu niên nhanh chóng ngoan ngoãn làm theo. "giữa rốn các ngươi là khí hải, ta sẽ đưa các ngươi vào bên trong còn về khai mở khí hải ta sẽ không can thiệp, đây cũng là thử luyện của ta, người vô duyên với đạo cầu cũng không được, cố quá cũng sẽ vì tâm không vững mà lạc lối."

Khoảng không trước mắt Nguyên Đạo bỗng chóc trước mắt không còn một màu đen mà giờ hiện ra một cái khoảng không như bầu trời, bên dưới chân hắn là làn nước, đứng trên mặt hồ tĩnh lặng theo sự di chuyển của hắn từ từ tạo nên những vòng nước nhỏ, theo bước chân trong hiện ra trước mắt hắn là một người giống hắn y đúc tướng mạo bao quanh hắn là từng hồi kim bích.



"Đây là bên trong Thiên Hồn sao?" Nguyên Đạo bất ngờ.

Hắn gương mặt sửng sốt, trong đầu nhớ lại Trần Quốc Hưng nói phải phá vỡ kim bích mới có thể khai mở khí hải.

Nguyên Đạo trong đầu từ từ nhớ lại cách điều khiển linh khí, hắn dồn khí lực vào cánh tay, bất ngờ làn nước mát bên dưới quay quanh hắn mà phủ khắp tay hắn đánh thẳng vào kim bích b·ị đ·ánh bật ra té xuống màn nước, tay hắn truyền lên cảm giác tê dại dữ dội khiến hắn phải ôm vội lấy cánh tay.

Đây không phải là hắn bản thể nhưng nếu tia ý thức này tan vỡ khai khiếu cũng sẽ thất bại dẫn đến khí hải vỡ nát, đây cũng là điều mà các tu sĩ phải đối mặt, đối mặt sinh tử với tu sĩ cũng chỉ là chuyện thường ngày.

Hắn từ từ hít sâu lấy lại bình tĩnh, tay kia giờ vô số vết nứt, làm tổn thương đến ý thức này tuy không nặng như đối với hắn như tuyệt cảnh vì đây chính là cơ hội duy nhất để bước lên con đường tu đạo trả thù chỗ phụ mẫu, đòi lại những thứ phụ mẫu để lại cho hắn, đòi lại di vật là thanh trường kiếm của phụ thân hắn để lại cho hắn, đòi lại công bằng cho mẹ hắn bị người trong gia tộc hãm hại mà c·hết, gương mặt hắn quyết tâm lao vào lần nữa nhưng lại bị văng ra, lăn vài vòng trên mặt nước.

Hắn có quyết tâm nhưng không có thực lực suy cho cùng cũng chỉ là điều vô ích, quyết tâm không thể giúp hắn khai mở khí hải cũng không giúp hắn trong sinh tử nên đây chính là điều vô bổ nhất đối với hắn bây giờ, hắn như thiêu thân mà điên cuồng lao vào kim bích, theo từng tiếng v·a c·hạm cũng chính là cơ thể hắn có thêm vài đường nứt vỡ lớn.

Cơ thể hắn bây giờ tàn tạ đến lạ, hai chân mềm nhũn không có sức lực mà khụy xuống mặt nước dưới chân, tuy không có máu chảy nhưng nếu thật sự có máu chắc bây giờ cơ thể hắn giờ đã đầy rẫy vết đỏ.

Hắn lần nữa yếu đuối mà cắn răng lao tới, lại thêm lần nữa văng ra, cơ thể hắn cũng như sớm vỡ ra từng mảnh, tâm trí hắn bây giờ cũng tuyệt vọng, hắn nằm trên mặt nước gương mặt đầy đau đớn.



Nằm thảm hại trên mặt nước, cơ thể đầy v·ết t·hương, hắn bây giờ vô cùng nhếch nhát, Nguyên Đạo nhớ lại câu chuyện "Cá chép vượt long môn" mà mẫu thân hắn đã kể cho hắn lúc nhỏ, năm xưa ông Trời mở ra cuộc thi "Vượt long môn" bất kì sinh vật nào vượt qua được đều có thể hóa thành rồng cai quản mưa gió.

Tất cả sinh vật đều lần lượt tham gia rồi thất bại nản chí mà bỏ cuộc, nhưng rồi có một con cá chép nhỏ không từ bỏ mà mặc kệ bản thân bị thân mà cứ lao lên như thiêu thân, từng lần nó lao lên da cùng vẩy lại mất đi, nó không giống như b·ị t·hương mà là lột xác, theo từng lần nó nhảy lên khoảng cách lại gần thêm, nhiều lần như thế cứ thế nhục thân hóa rồng, đăng long môn được ông Trời phong làm Long Tổ.

Nguyên Đạo lúc này lại thêm vài phần ý chí, có thêm dũng khí mà lại lần nữa đứng, theo từng những lần hắn đã công kích vào kim bích trước đó bây giờ bên trên cũng có thêm vài vết nứt gẫy lớn. Hắn lần nữa lao lên kim bích, lần nữa lại văng ra.

Hắn lần này không đau đớn mà thấy nhẹ nhõm, nhẹ nhõm vì bản thân đã cố hết sức, nhẹ nhõm vì kim bích trước mắt hắn đã vỡ nát, hắn bây giờ cơ thể tàn tạ mà theo gió mà thành bụi mịn.

Bên ngoài không gian khí hải Nguyên Đạo thất khiếu chảy máu, từng dòng máu ấm nóng đỏ khắp mặt, mũi, miệng, tay miệng cũng phun ra ngụm máu lớn.

Xung quanh tầm mắt cũng hắn giờ đã tối sầm đi, lại trong mắt có nhiều thêm mấy cái điểm sáng màu trắng lơ lửng bên trên không khí, lúc trước hắn không thấy được nhưng giờ hắn đã có thể thấy có lẽ là do khai khiếu, Nguyên Đạo mệt mỏi mà mở mắt.

"Xem ra ngươi đã khai khiếu thành công rồi nhỉ?" Trần Quốc Hưng bước lại trước mắt hắn nói.

Nguyên Đạo lấy tay xoa xoa đầu, miệng cười nói: "Ta xém m·ất m·ạng đấy đạo trưởng."

"Được rồi không sao thì đi ra bên ngoài xem xét một lần thế giới quan đi." Trần Quốc Hưng tiếp tục nói.

Nguyên Đạo gật đầu không đáp mà loạng choạng bước ra bên ngoài, bóng hình thiếu niên từ từ cũng biến mất ra khỏi tầm mắt của ông ta.



"Sao huynh chảy nhiều máu thế?" Giọng nói nữ nhân bên tai hắn không biết ở đâu cất lên, khiến hắn giật mình tay theo phản xạ nắm lại thành quyền, nắm đấm kề sát mặt Trần Thanh Nga mới dừng lại.

Hắn bây giờ cảm nhận cơ thể không hiểu nguyên nhân khí lực cùng tốc độ hơn trước mấy lần, phản xạ cũng thêm vài phần sắc bén.

"Ta xin lỗi, ta không làm vậy nữa!" Trần Thanh Nga mồ hôi lắm tắm la lớn.

Nguyên Đạo chưa kịp trả lời thì ở đâu có một thanh niên vỗ vai hắn nói:

"Ta tên Lê Trung Hiếu rất vui được gặp huynh!"

Nguyên Đạo hơi bất ngờ đáp: "Ta tên Nguyễn Nguyên Đạo."

"Ta tên Thủy Nguyệt." Một giọng nữ khác lại cất lên.

"Ta tên Vương Đức." Giọng nam lạnh lùng phát ra.

"Ta tên Dương Nhật." Giọng nam hào phóng vang lên bên tai.

Đám người lại tiếp tục im lặng không ai nói với ai tiếp nữa, theo thời gian dần trôi đám người bên trong cũng quá nửa khai khiếu mà thất bại, còn nửa còn lại vì thiên phú không đủ mà bị khai trừ, từ nơi mười mấy người giờ chỉ còn vỏn vẹn sáu người.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.