Nhân Gian Du Ký

Chương 1: Đạo quán



Chương 1: Đạo quán

Trời ngả vào thu, không kí mát mẻ nhẹ nhàng thổi, từng tia nắng sớm xuyên qua từng kẽ lá vàng, làn gió mát lạnh khẽ lướt qua khiến cho vô số chiếc lá theo đó vàng rụng xuống chậm chậm rơi xuống mặt đất ẩm ướt, bên dưới gốc cây tô điểm cho lốp cỏ xanh thêm vài đóm vàng, bên ngoài là đạo quản Phù Đổng tuy không lớn nhưng cũng không quá nhỏ, phía trước đạo quán có một bức tượng lớn bằng đá, phảng phất uy nghiêm, như có như không kim sắc, tay cầm roi, thân mặc chiến bào, cưỡi trên tuấn mã.

Bên trong đạo quán Phủ Đồng, Trần Quốc Hưng trong vẻ bề ngoài là người đàn ông trung niên, nho nhã, tóc khẽ búi cao, khí sắc hồng hào, tóc có vài đường trắng, mặc đạo bào xám xanh có in trên ngực là "Phù Đổng" tầm bốn mươi tuổi đứng giữa căn phòng có khoản hai mươi người bên dưới, có nam có nữ, đồng dạng cũng mặc đạo bào giống Trần Quốc Hưng, giọng ông ta không quá lớn đủ cho người bên ngoài cùng bên trong nghe thấy.

"Con người trời sinh có tam hồn thất phách, tu sĩ nhân tộc từ xưa đến nay đều lấy linh hồn làm nền tảng cho việc tu hành, nếu thiếu mất một trong số chúng thì không thể tu luyện, ba hồn của con người gồm Thiên Hồn, Địa Hồn, Nhân Hồn, chúng cũng có năng lực riêng biệt và khác nhau sau khi khai mở, như Thiên Hồn khi khai mở có thể nhìn thấy tà ma, Địa Hồn để hấp thụ linh khí, Nhân Hồn chính là tu vi của các ngươi ."

Bên ngoài cửa xổ của đạo quán ông ta nhìn thấy Nguyễn Nguyên Đạo đang nhìn vào bên trong, người tên Nguyên Đạo này là người ông cứu được trong đêm qua, có vẻ như là ăn mài vì cơ thể lắm lem bụi bẩn, áo quần đều rách nát.

Ông ta không để ý tiếp tục nói: "Còn về cảnh giới của luyện khí sĩ chúng ta gồm Khai Khiếu, Thông Linh, Âm Dương, Kim Đan, Thần Thông, Nguyên Anh, Sinh Tử, Phi Thăng, mỗi cảnh giới tuy nói chỉ cách nhau một cảnh nhưng chúng như trời với đất, ví dụ như khi ở Khai Khiếu các ngươi chỉ có thể sử dụng một lực linh khí ít ỏi, chỉ có thể dựa vào các phù trú hoặc pháp bảo mới có thể chiến đấu trực diện với tà mà, vì bước đầu tu luyện chí chú trọng vào tinh thần lực cùng linh hồn lực còn nhục thân khi đạt đến Âm Dương mới bắt đầu được phát triển."

Vì là tu Nguyên Anh kỳ nên ông ta không chắc trên Phi Thăng là gì, có thể là tiên nhân hoặc không phải.

Ông ta mặt điềm đạm: "Thế gian này không chỉ có Đạo giáo mà còn có Võ, Nho, Phật, Thần, Ma, Yêu, mỗi hệ thống tu luyện đều chú trọng riêng vào những thứ riêng biệt ví dụ Võ chú trọng vào nhục thân, tuy vậy trong đó Nho giáo là riêng biệt vì bốn cảnh đầu như phàm nhân, gần như không có lực công kích đối với tà ma nhưng khi bước vào cảnh thứ năm có thể mượn thiên địa chi lực mà chiến đấu."

Ông ta nói xong thân người chầm chậm ngồi xuống ghế ở giữa căn phòng, tay cầm ấm trà rót vào ly nói:

"Được rồi, tạm thời tới đây ngày mai lại đến."

Đám người bên dưới nhẹ nhàng cúi chào tạm biệt ông ta, sắp xếp bàn ghế ngang ngắn rồi bước vào trong đạo quán, nhanh chóng hai mươi cái thân người lướt qua Nguyên Đạo mà đi, khi rời đi ai cũng nhìn về phía Nguyên Đạo ánh mắt một hồi thắc mắc.

"Bước vào đây đi." Trần Quốc Hưng bỗng nhiên hướng phía Nguyên Đạo mà nói.



Khiến hắn một hình nhìn qua lại, rồi chỉ vào bản thân hỏi: "Ta?"

Nguyên Đạo hoài nghi hỏi.

Ông ta gật gật đầu không đáp, tay cầm ly trà nóng hỏi bóng nghi ngút khói uống một cái rồi mới nói:

"Ngươi tên gì?"

Nguyên Đạo điềm tĩnh mắt hướng Trần Quốc Hưng đáp:

"Ta họ Nguyễn tên Nguyên Đạo năm nay mươi lăm tuổi."

Ông ta trầm ngâm không đáp, mắt nhìn vào ly trà đang bốc từng làn khói lên suy ngẫm, ông ta trong mắt lóe lên sự thương hại thiếu niên trước mắt.

Ông ta phẩy phẩy tay: "Việc tiện tay mà thôi, đổi lại để trả ơn ngươi ở lại đạo quán này giúp ta dọn dẹp đi? nơi ở cùng ăn uống ta sẽ chuẩn bị cho ngươi."

Ông ta đây là lời thật lòng, ông ta muốn cho Nguyên Đạo một nơi ở cũng như dạy dỗ hắn như những người khác, những người mà Trần Quốc Hưng giảng dạy lúc nãy đa phần là người mà ông ta thu nhận như Nguyên Đạo.

Lời ông ta vừa dứt Nguyên Đạo tâm khẽ động, việc này đối với hắn như ân huê chứ không phải là việc trả ơn ông ta, nhưng hắn trong lòng đầy rẫy sự nghi ngờ.

Nguyên Đạo hắn nghi ngờ đây cũng là điều dễ hiểu thôi, không ai giúp người khác đơn thuần chỉ vì lòng tốt cả, Nguyên Đạo những năm nay lang thang cũng hiểu được điều này, hắn hiểu rõ trên thế gian này chỉ có hai từ "lợi dụng" mà thôi, lợi dụng nhau mà tồn tại chính là điều hiển nhiên, con cái lợi dụng cha mẹ để sinh tồn, cha mẹ lợi dụng con cái để phụng dưỡng khi về già, thế gian này vẫn luôn như thế.



Nguyên Đạo nghiêm túc cùng nghi ngờ: "Ngài nói thật chứ đạo trưởng?"

Lời nói hoài nghi cùng nghi ngờ của Nguyên Đạo.

Ông ta điềm đạm đáp lại: "Không tin thì cứ tiếp tục lang thang bên ngoài đi nhé?"

Nguyên Đạo ngờ vực cùng có chút hi vọng: "Nếu thật thì ta chấp nhận!"

Hắn lấy lại bình tĩnh nói.

Trần Quốc Hưng miệng cười ha ha đáp: "Được thế thì theo ta."

Trần Quốc Hưng bước chân nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, nhẹ nhàng như đạp gió mà đi, tốc độ càng lúc càng nhanh, khiến cho Nguyên Đạo một hồi mãnh liệt đuổi theo sau.

Vừa đi Trần Quốc Hưng vừa thông thả chỉ sang trái: "Đây là bếp." Sau đó lại chỉ trước mặt: "Đây là chỗ ở cho đạo sinh." Liền theo đó chỉ sang phía nhà tắm bên trái.

Nguyên Đạo bây giờ thở mệt không ra hơi, cố hết sức mà đuổi theo bóng lưng Trần Quốc Hưng.

Theo Trần Quốc Hưng giọng nói vài người tò mò chạy ra xem nhìn về chăm chú về phía Nguyên Đạo, có ánh mắt dò xét, có ánh mắt coi như đây là chuyện quen thuộc, có ánh mắt tò mò, khiến hắn cảm thấy ngại ngùng vì bản thân hắn đang mặc đồ rách rưới cùng bẩn thỉu.

Bước tới căn phòng số mười hai ông ta bỗng nhiên ngừng lại.



"Đây sẽ là phòng của ngươi trong thời gian sắp tới."

Nguyên Đạo lúc này mới tin chắn đây là sự thật, sự hoài nghi cùng nghi ngờ cũng theo đó mà tan biến, hắn mừng như muốn ôm lấy Trần Quốc Hưng nhưng mãnh liệt kiềm lại một phen.

Nguyên Đạo hắn hào hứng lấy tay mở cánh cửa ra, bên trong tuy có chút bụi nhưng chỉ còn lao sơ qua là có thể sống được ở đây, đối với hắn lúc này có nơi để ở là điều quá xa xỉ nên hắn cũng không đòi hỏi thêm.

Trần Quốc Hưng chầm chậm: "Bây giờ đây sẽ là phòng của ngươi."

Nguyên Đạo mắt vẫn chăm chú nhìn vào bên trong, hắn nhanh nhẹ bước vào bên trong, tay cầm chổi lông gà mà phe phẩy để dọn dẹp khắp nơi bên trong căn phòng.

Bụi mịn như màn tuyết mỏng mà bay khắp nơi bên trong, có cái dính vào người hắn, có cái bay vô định trong không trung.

Trần Quốc Hưng khẽ mỉm cười nhẹ không nói gì thêm quay người đi đâu đó, bỏ lại Nguyên Đạo bên trong căn phòng tự mình dọn dẹp.

Nhanh chóng bóng hình ông ta lại xuất hiện trước của căn phòng, trên tay nhiều thêm bộ y phục, bộ y phục này đối với hắn lúc bây giờ như long bào, xa xỉ đến khó mà tin được, trong lòng hắn lại nảy sinh thêm vài phần cảm kích.

Nguyên Đạo bóng hình nhanh chóng lấy y phục từ tay Trần Quốc Hưng.

"Cảm ơn ngài, đạo trưởng." Nguyên Đạo hào hởi nói.

Trần Quốc Hưng miệng mỉm cười: "Được rồi, ta không phiền nữa."

Nói xong ông ta chậm chậm xoay người, từng bước đi khỏi hắn tầm mắt.

Hắn lúc này cảm kích không thôi, những năm qua không ai đối tốt với hắn như thế huống chi đây là lần đầu gặp mặt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.