Ta thản nhiên khom người hành lễ: "Thần nữ xin tạ ơn Hoàng thượng và Nương nương, nhưng mà ta đã hòa ly với Vương gia rồi, vậy thì đứa bé này tự nhiên sẽ mang họ Tiết, coi như là để lại người nối dõi cho Tiết gia ta."
Các ma ma thấy không thể thuyết phục được ta, đành bất lực rời đi.
Vì vậy ta lại có thêm một việc phải làm.
Mỗi ngày ngoài việc sao chép những lời chú giải trong binh thư, còn phải cố gắng dưỡng thai.
Nhưng việc dưỡng thai này hình như khó hơn ta tưởng tượng.
Hàng ngày đều bị ốm nghén, lại rất hay buồn ngủ, thường thì ngày ngày đều bị cái bụng hành hạ, khiến người ta mệt mỏi rã rời.
Đồng Nhi thấy vậy rất đau lòng, vừa lau nước mắt vừa nói với bụng ta: "Tiểu chủ tử, ngoan ngoãn một chút được không? Đừng làm phiền mẫu thân của con nữa, người đã đủ khổ rồi..."
Đôi khi, lại không nhịn được mà hỏi ta: "Tiểu thư, người ngoài đều nói, người được tiên nhân phù hộ, cái thai này nhất định sẽ sinh con trai, như vậy phủ Tướng Quân chúng ta sẽ có chỗ dựa rồi."
Ta cử động cổ tay, nàng ấy lập tức nhận lấy bút, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho ta.
Đồng Nhi nói, tất cả mọi người đều mong ta sinh con trai.
Để an ủi vong linh của cha và huynh trưởng, kế thừa huyết mạch của phủ Tướng Quân.
Kỳ thực cũng không phải vậy.
Ví dụ như những người họ hàng ở quê nhà xa xôi kia.
Biết tin cha tử trận, những người thân thích trước đây cứ đến mỗi dịp lễ Tết đều đến phủ biếu quà, chẳng có một ai đến phúng viếng, thăm hỏi.
Bây giờ biết ta hòa ly về nhà, ngược lại vội vàng đến cửa.
Dẫn theo một biểu đệ mười mấy tuổi, đứng trước mặt ta.
Tộc trưởng vênh váo lên tiếng: "Tuy cha và huynh trưởng của ngươi đã mất, nhưng hương hỏa không thể đoạn tuyệt, tộc họ đã chọn một đứa trẻ có tư chất tốt, cho làm con thừa tự dưới danh nghĩa cha ngươi vậy."
Đồng Nhi đỡ ta đứng dậy khỏi ghế.
Hướng về phía tộc trưởng nói lời cảm tạ: "Đa tạ tộc trưởng quan tâm, hương hỏa trong nhà, bốn mùa tám tiết, chưa từng dám quên, cũng không cần người ngoài nhắc nhở."
Ông ta chống gậy xuống đất, tức giận quát lớn: "Vô lễ!"
"Ngươi bị Vương phủ ruồng bỏ, khiến gia tộc xấu mặt, tộc họ không so đo chuyện này, còn cho ngươi về nhà, đã là khoan dung lắm rồi, ngươi! Chẳng lẽ thật sự muốn cho dòng dõi này tuyệt hậu sao?"
Những người lớn tuổi khác trong tộc cũng nghiêm khắc quở trách.
Hết người này đến người khác mắng ta bất hiếu.
Dọa sẽ đuổi ta ra khỏi nhà, từ nay không có chỗ dung thân.
Bụng dưới hơi đau.
Ta đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng, trấn an đứa con đang mang trong mình.
Ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn tất cả mọi người.
Giọng nói lạnh lùng vang lên: "Nếu tộc trưởng muốn xóa tên, vậy thì cứ xóa hết cả dòng họ phủ Tướng Quân chúng ta đi. Từ nay về sau, những cống phẩm mà phủ Tướng Quân cung cấp cho tộc họ, ta sẽ cho người cắt đứt, còn có vị tộc đệ này, ta mặc kệ ngươi là con cháu nhà ai, khuyên ngươi một câu, vinh quang của phủ Tướng Quân, không phải thứ mà ngươi có thể hưởng thụ được."
Sắc mặt các vị tộc lão thoáng vẻ lúng túng.
Nhưng cũng không bị những lời của ta đe dọa.
Tộc trưởng nghiêm mặt quát lớn: "Một nữ nhân bị ruồng bỏ, dám uy h.i.ế.p trưởng bối trong tộc, người đâu, mang gia pháp ra đây!"
Đồng Nhi sợ đến mặt mày tái mét. Lập tức chắn trước mặt ta: "Không được! Tiểu thư nhà ta đã có thai, không thể dùng gia pháp được."
Tộc lão lớn tiếng quát: "Con nha hoàn bé nhỏ, dám cả gan phạm thượng, nó không đánh được, chẳng lẽ ngươi cũng không đánh được sao!"
Đồng Nhi ngốc nghếch, còn tưởng thật sự đã giúp ta chắn tai họa.
Không dám phản kháng. Đồng Nhi ngoan ngoãn quỳ xuống chịu phạt.
Bọn họ thì lộ ra nụ cười đắc ý.
Lúc này quản gia cũng bị sai đi chỗ khác.
Trơ mắt nhìn Đồng Nhi bị ấn quỳ xuống trước mặt mọi người, ta vừa tức vừa sốt ruột.
Trong lúc không để ý, lại bị người ta mạnh tay xô đẩy.
Cơ thể mất kiểm soát ngã nhào về phía trước.
Trước khi ngã xuống, ta nhìn thấy vẻ mặt kích động của tất cả mọi người.
Chỉ có Đồng Nhi là vẻ mặt kinh hãi: "Tiểu thư!!!"
Đồng Nhi bị người ta giữ chặt, không cách nào thoát ra được.
Ta nhắm mắt lại, thậm chí quên cả kêu cứu.
May mà trước khi ngã xuống đất, có một đôi tay mềm mại đỡ lấy vai ta, chậm rãi dìu ta đứng lên.
Trước khi vẻ thất vọng trong mắt mọi người kịp biến mất,
Quản gia vội vã chạy về.
Mắt ông đỏ hoe chắn trước mặt ta: "Các vị tộc lão đây là có ý gì? Chẳng lẽ cho rằng phủ Tướng Quân không có nam đinh, liền muốn hãm hại con của tiểu thư, chờ đợi ăn tuyệt hộ sao?!"
Ông ấy rất ít khi nói những lời khó nghe như vậy.
Trước đây mỗi lần các tộc lão đến, ông ấy đều cúi đầu khom lưng, tươi cười tiếp đón.
Lúc này đây nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của mọi người, ông ấy vậy mà cũng nổi giận.
Quay đầu nói lời cảm ơn với Ảnh Vệ bên cạnh ta.
Rồi lại lệnh cho Đồng Nhi dìu ta xuống nghỉ ngơi.
Trước khi rời đi, ta ngoảnh đầu nhìn lại.
Lần đầu tiên thấy cái lưng đã còng mười mấy năm của quản gia, giờ phút này lại thẳng tắp lên.