Người Thừa Kế

Chương 5



Những hộ vệ thường ngày canh giữ bên ngoài phủ, được ông ấy dẫn theo bao vây sảnh đường.

Trước khi bắt người, ông ấy nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ: "Tiểu thư tuy đã xin được thánh chỉ hòa ly, nhưng trong bụng vẫn là dòng dõi của Vương phủ được Hoàng hậu và Hoàng thượng thừa nhận, lại là hậu duệ duy nhất của phủ Tướng Quân, lần này suýt nữa bị các người hãm hại, tiểu nhân thân là quản gia trong phủ, nhất định phải liều c.h.ế.t bảo vệ chủ nhân, chuyện này nếu không điều tra rõ ràng, ai cũng đừng hòng rời khỏi đây!"

Những kẻ vừa rồi còn vênh váo, hống hách, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh hoàng.

Các tộc lão đều nhìn về phía tộc trưởng.

Muốn ông ta đưa ra quyết định.

Tộc trưởng vốn định tiếp tục dựa vào quyền thế mà ức h.i.ế.p người khác: "Lão phu không tin. Tướng quân khi còn sống, đối mặt với lão phu là tộc trưởng, cũng phải khách khí ba phần. Một tên quản gia cỏn con, thật sự dám làm khó lão phu sao?"

Tộc trưởng cứng cổ, hùng hổ xông ra ngoài.

Hộ vệ nhận lệnh, lập tức rút đao chĩa về phía ông ta.

Quản gia lạnh lùng nói: "Hung thủ vẫn chưa tìm thấy, nếu có kẻ muốn tự sát để trốn tội, tiểu nhân vừa lúc có thể sớm bẩm báo với Vương phủ và Hoàng thượng một tiếng."

Hù dọa lão tộc trưởng ngã ngửa ra sau, suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Cậu thiếu niên được tuyển chọn kỹ lưỡng kia, thấy cảnh tượng này, lại khóc lóc thảm thiết.

Hắn ôm chầm lấy một tộc lão, vừa khóc vừa mắng: "Con đã nói là con không đến mà, các người cứ lừa con nói phủ Tướng Quân giàu có, để con đến hưởng phúc sống những ngày tháng sung sướng, sung sướng cái nỗi gì!"

Mặc cho bọn họ khóc lóc thảm thiết.

Quản gia hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Bóng lưng kiên cường ấy, Vậy mà có ba phần giống tướng quân năm xưa.

Sau khi quản gia xử lý xong mọi việc, Bùi Nguyên đột nhiên đến.

Vừa gặp mặt, hắn đã vội vàng hỏi ta: "Nghe nói đứa bé xảy ra chuyện?"

Vì hắn quan tâm đến đứa bé, ta bình tĩnh nói với hắn: "Đứa bé không sao, đại phu vừa mới xem qua rồi."



Hắn thở phào nhẹ nhõm.

Lại đột nhiên trách móc ta: "Nàng cũng sắp làm mẹ rồi, sao lại bất cẩn như vậy, ngay cả một đứa bé cũng không chăm sóc được."

Thậm chí hắn cũng không hỏi ta đã xảy ra chuyện gì.

Ta cứ tưởng hắn là đang quan tâm đến đứa bé.

Chỉ thản nhiên cúi đầu, nhỏ nhẹ nhắc nhở hắn: "Ngài ra ngoài lâu như vậy, trắc phi e là sắp sốt ruột rồi."

"Chẳng phải đều tại nàng sao, nếu không phải Hoàng huynh hạ lệnh cho ta đến xem tình hình của đứa bé, ta sao phải xa cách ái phi lâu như vậy chứ."

Hắn nhíu mày, giọng nói đầy vẻ bất mãn: "Còn nữa! Sau này Thế tử của Vương phủ, sẽ chỉ là con của ta và Linh Lung, nàng đừng có mơ mộng hão huyền, dựa vào công lao của cha và huynh trưởng mà tranh giành thứ không thuộc về mình!"

Nói xong, hắn liền vội vàng rời đi.

Hóa ra, hắn cũng không phải đến để quan tâm đứa bé.

Đồng Nhi tức giận vô cùng, muốn an ủi ta, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào.

Sốt ruột đến mức nước mắt cứ đảo quanh trong hốc mắt.

Ta lặng lẽ uống hết thuốc, dặn dò nàng ấy: "Chuyện của tộc họ nên cắt đứt thì cứ cắt đứt đi, bảo quản gia nhanh chóng xử lý cho xong, từ nay về sau, vinh nhục của phủ Tướng Quân, không liên quan đến người ngoài."

Đã không thể thêm hoa trên gấm,

Cũng chẳng thể giúp đỡ lúc khó khăn.

Chi bằng cứ chịu đựng tiếng xấu một thời gian, cắt đứt mối quan hệ này.

Tiết kiệm được chút tiền, cũng có thể mua thêm bút mực cho đám trẻ ở trường học.

Mua thêm giày tất cho đám trẻ ở võ trường.



Tuy những việc này trước giờ đều do quản gia xử lý, nhưng dù sao cũng là tâm huyết của cha, là chuyện mà người coi trọng lúc sinh thời.

Mới nằm trên giường mấy ngày, ta lại cố gắng gượng dậy.

Hiện giờ thân thể còn khỏe, phải nhanh chóng viết xong bản thảo đầu tiên, để gửi đi hiệu đính.

Giờ đây gió thu vừa nổi, mang theo chút hơi mát, cảm thấy rất dễ chịu.

Chỉ là Đồng Nhi vừa mới chuẩn bị xong bút mực, quản gia đã vội vã chạy đến.

Ông lão trước giờ luôn biết tiến biết lùi, lúc này lại khó có khi thất thố như vậy.

Vừa chạy vừa hô: "Xảy ra chuyện lớn rồi, Vương gia xảy ra chuyện..."

Lời còn chưa dứt, người của hoàng cung và Vương phủ đã đến cửa.

Đầy đủ sáu ma ma, hai mươi cung nữ.

Như là đến để hỏi tội.

Ma ma dẫn đầu sau khi dẫn mọi người khom người hành lễ.

Sau đó liền nghiêm mặt nói: "Khẩu dụ của Hoàng thượng, lệnh cho chúng ta đến để an thai cho Vương phi!”

“Trong phủ không có Vương phi, chỉ có tiểu thư phủ Tướng Quân đã hòa ly, Tiết Tử Tâm." Ta cau mày phản bác.

Ma ma dẫn đầu lại cung kính hành lễ một lần nữa.

Nhưng không hề có ý nhượng bộ nói: "Hoàng thượng nói là Vương phi, vậy thì chính là Vương phi!"

Ma ma nói xong, liền đẩy Đồng Nhi sang một bên, tự mình đỡ lấy ta: "Vương phi đang mang thai, không nên làm việc nặng nhọc, vẫn nên quay về nghỉ ngơi thôi!"

Thái độ này nào phải là hầu hạ?

Đó rõ ràng là giám sát.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.