Triều đại này chưa từng có tiền lệ nữ tử tòng quân, cho dù ta xuất thân tướng môn cũng không được.
Cũng chính vì vậy, Hoàng thượng mới yên tâm để ta hòa ly về nhà.
Bọn họ đều cho rằng những vinh quang đặc biệt mà phủ Tướng Quân có được, e rằng không giữ được nữa rồi.
Ta nghĩ, có thể kéo dài được ngày nào hay ngày ấy.
Những gì cha và huynh trưởng liều c.h.ế.t bảo vệ, tuyệt đối không thể để người ta dễ dàng quên lãng.
Vì vậy, ta lặng lẽ sắp xếp mọi việc trong phủ đâu vào đấy.
Sau đó, ta bảo quản gia gửi một bức thư đến tiền tuyến.
Kể từ đó, ta đóng cửa không tiếp khách.
Toàn tâm toàn ý chỉnh lý những bản thảo của cha và huynh trưởng.
Địa hình núi sông, mưu lược binh pháp, tất cả đều được ghi chép rõ ràng, tỉ mỉ.
Triều đình ta và nước láng giềng chiến tranh liên miên.
Cha ta quanh năm đóng quân chinh chiến, từ lâu đã hiểu rõ đối phương như lòng bàn tay.
Những điều này trong bản thảo gửi cho huynh trưởng và những lời chú giải trong binh thư, đều có đề cập đến.
Ta đem từng cái một sao chép lại, sắp xếp lại, sửa chữa, chuẩn bị biên soạn thành sách.
Ta nghĩ, những gì họ chưa hoàn thành, nhất định phải có người tiếp tục.
Quản gia không nỡ nhìn ta ngày đêm vất vả, luôn luôn thúc giục.
"Tiểu thư vẫn nên ăn chút gì đó rồi hãy viết tiếp ạ?"
"Không cần đâu! Ta không ăn nổi."
Không chỉ không ăn nổi.
Khi quản gia bưng một bát gà hầm thơm phức vào, ta đột nhiên nôn mửa.
Nôn đến mật xanh mật vàng đều trào ra.
Quản gia cuối cùng cũng nhận ra có điều bất thường, vội vàng sai người đi mời đại phu.
Sau một hồi bắt mạch hỏi han, vị đại phu tay vừa chạm vào râu, nụ cười trên môi liền biến thành nét mặt u sầu.
Ông ta run rẩy nói kết quả: "Tiểu thư đây là có hỷ mạch, cộng thêm thân thể quá suy nhược, nếu không cẩn thận dưỡng thai, e rằng sẽ có nguy cơ sảy thai."
Lão quản gia nghe vậy, mừng đến rơi nước mắt: "Ông trời có mắt, phù hộ cho phủ Tướng Quân nhà ta, chúng ta có hậu rồi!"
Vị đại phu len lén thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt giãn ra, nở một nụ cười tươi rói.
Ta hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Cái thai đã mong chờ ba năm,
Giờ ta đã từ bỏ rồi, thế mà lại có tin vui?
Đại phu rời đi rồi, Đồng Nhi mới lo lắng hỏi ta: "Tiểu thư vừa rồi sao không bảo đại phu giữ kín chuyện này?"
Con của ta, dù sao cũng là dòng dõi của vương phủ.
Nàng ấy lo lắng Bùi Nguyên sẽ vì đứa bé mà đón ta quay về dưỡng thai, rồi nhân cơ hội đó cướp mất con của ta.
Chuyện của ta và Bùi Nguyên, người ngoài không rõ ràng.
Nhưng Đồng Nhi từ đầu đến cuối đều nhìn thấy rõ ràng, hiểu rõ mọi chuyện.
Nhất là trong khoảng thời gian diễn ra tang lễ của cha và huynh trưởng.
Ta đã quỳ xuống khẩn cầu hắn: "Cha và huynh trưởng ta dù sao cũng là vì nước mà chết, xin Vương gia bớt chút thời gian cùng ta đi tiễn đưa họ!"
Ta là một cô nương đã xuất giá,
Một số việc lớn cần phải có phu quân đứng ra giải quyết.
Nhưng Bùi Nguyên lại nhẫn tâm từ chối.
Người phu quân trước kia yêu thương, chăm sóc ta hết mực.
Khoảnh khắc ấy trong mắt hắn chỉ còn lại khoái cảm báo thù.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tài cán không bằng người khác, sao dám nói là vì nước quên thân? Ta đường đường là Vương gia, bị bọn họ chèn ép nhiều năm, bị ép cưới nàng đã là không cam lòng rồi, bọn họ còn không cho phép ta nạp thiếp, một tên bề tôi dám quản đến chuyện của ta, đúng là đáng đời bọn họ bị loạn tiễn b.ắ.n chết!"
Nghe những lời nói tàn nhẫn đó, n.g.ự.c ta lạnh toát.
Chỉ có thể một mình quay về phủ.
Dưới sự thu xếp của quản gia, coi như vẫn tươm tất mà lo liệu tang sự, tiễn đưa người thân.
Trở lại Vương phủ một lần nữa, ta mới biết rằng
Vị cô nương tên Khúc Linh Lung mà hắn yêu thương nhiều năm ấy,
Đã trở thành trắc phi của Vương phủ.
Tang sự nhà mẹ đẻ ta còn chưa qua, hắn đã cùng người mới đêm đêm hoan lạc.
Tình cảm mà Bùi Nguyên dành cho nàng ta như sắp tràn ra ngoài.
Hai người hận không thể ngày ngày quấn quýt lấy nhau.
Khoảnh khắc ấy, ta bỗng nhiên hoàn toàn hết hy vọng.
"Hắn ngay cả ta còn chẳng quan tâm, huống hồ gì là con của ta?" Ta cười nhạt, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi chua xót.
Đứa bé sớm muộn cũng sẽ chào đời.
Bây giờ giấu diếm, e rằng sẽ sinh ra những lời đồn đại không cần thiết.
Ta dứt khoát đường đường chính chính dưỡng thai.
Trong khoảng thời gian đó, Hoàng hậu phái người đến vài lần.
Các ma ma đều phẫn nộ thay Hoàng hậu mà truyền lời: "Nương nương nói, tiểu thư mang trong mình là cốt nhục của Vương gia, nếu là bé trai, nhất định sẽ là Thế tử của Vương phủ, có Hoàng hậu và Hoàng thượng làm chỗ dựa cho người, người không cần phải lo lắng. Nếu người hối hận, muốn quay về Vương phủ, chỉ cần nói một tiếng, Hoàng thượng và Nương nương cũng sẽ giúp người."
Đồng Nhi mấy lần muốn tiến lên tranh luận, đều bị ta kéo lại.
Mục đích của bọn họ quá rõ ràng.
Rõ ràng đến mức ngay cả Đồng Nhi cũng cảm thấy bọn họ đang ức h.i.ế.p người khác.