Lúc ta sắp rời đi, nàng ấy còn đuổi theo gọi với: "Phu nhân, người đưa thừa bạc rồi, ta trả lại cho người. Trời còn sớm, người vẫn nên quay về đi thôi."
"Không cần đâu!"
Ta quay lại nhìn nàng, nghiêm túc nói, "Phủ tướng quân không phải đã tuyệt diệt."
Nàng ấy ngơ ngác nhìn ta, không hiểu ý ta là gì.
Đồng Nhi trừng mắt nhìn nàng ta, không hề khách khí cất giọng giải thích giải thích: "Chủ mẫu nhà chúng ta chính là tiểu thư của tướng quân, huyết mạch của phủ Tướng Quân vẫn còn đó, sao có thể nói là diệt môn chứ!"
Lời vừa dứt, đám thực khách đang ngồi ăn bỗng ngẩn người ra.
Chốc lát sau, khắp nơi lại rộ lên những tiếng xì xào bàn tán.
"Tiểu thư phủ Tướng Quân sao? Chẳng phải nàng ấy đã sớm xuất giá rồi hay sao?"
"Nghe nói Hoàng thượng đã ban thánh chỉ cho phép hòa ly rồi. Vị kia ấy à, chẳng những không đến phúng viếng tướng quân, mà còn nhân lúc cha và huynh trưởng người ta vừa mới qua đời, liền vội vàng nạp thêm một phòng mỹ thiếp."
"Nào phải mỹ thiếp, là trắc phi đấy." Người vừa nói chuyện lại khạc nhổ xuống đất một cái, vẻ mặt đầy khinh thường.
"Ta nói này, vị vương phi kia hòa ly là phải rồi. Kẻ như thế, thật sự quá mức tệ bạc, vong ân phụ nghĩa."
Những người khác thấy vậy, vội vàng đưa tay lên miệng làm động tác suỵt, ra hiệu cho hắn im lặng.
Nhìn theo chiếc xe ngựa dần khuất bóng nơi cuối con đường, lão thực khách lại không nhịn được lắc đầu thở dài một tiếng.
"Đáng tiếc, đáng tiếc thay! Chung quy cũng chỉ là phận nữ nhi."
Những người khác nghe vậy, cũng theo đó lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Chỉ có chủ quán là khác. Nàng ấy nặng nề ném cây cán bột xuống bàn, đôi mắt trừng lên nhìn đám thực khách đang ngồi sau lưng, quát lớn: "Nữ nhi thì đã sao? Dù gì cũng là tiểu thư phủ Tướng Quân, chẳng kém cạnh bất kỳ nam nhi nào!"
Bánh xe lăn đều, may mắn là trước giờ ngọ đã dừng lại trước cổng phủ Tướng Quân.
Tuy rằng mặt trời không gay gắt, nhưng trải qua một chặng đường dài, mọi người đều đã có chút đói bụng.
Quản gia nước mắt lưng tròng chạy ra cửa nghênh đón.
Vừa nhìn thấy ta, ông liền nghẹn ngào: "Tiểu thư, người đây là..."
Ông ấy cũng là vừa mới nghe được tin dữ.
Tiểu thư vậy mà đã hòa ly với Vương gia rồi.
Về sau phủ Tướng Quân không còn chỗ dựa, tiểu thư biết phải sống ra sao…
Nghĩ đến đây, quản gia lại càng thêm đau lòng.
"Quản gia, sai người đem hết số của hồi môn này chuyển vào kho, rồi chuẩn bị chút đồ ăn cho mọi người!"
Giọng nói của ta đều đều vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của ông ấy.
"Vâng! Vâng ạ!" Quản gia vội vàng lau khô nước mắt, sai người đi chuẩn bị.
Trước kia tuy rằng lão gia và thiếu gia không có ở đây, nhưng mọi việc trong phủ đều đâu vào đấy, ngăn nắp đâu ra đấy.
Giờ đây mới chỉ vài ngày ngắn ngủi, phủ Tướng Quân đã trở nên tiêu điều ảm đạm đến lạ thường.
Mấy cây ăn quả trước kia thiếu gia đặc biệt cho người chuyển từ phương Nam về, nay lá vàng úa rụng đầy đất, chỉ còn lại một cảnh tượng tiêu sơ, vắng vẻ.
Xong xuôi mọi việc, quản gia lo lắng đi tới chỗ ta.
Do dự hồi lâu, ông mới cay đắng mở lời: "Tiểu thư, người hà tất phải trở về đây? Tướng quân tuy rằng không còn nữa, nhưng Hoàng thượng chung quy vẫn còn nhớ đến tình nghĩa năm xưa, ngôi vị Vương phi của người, không ai có thể lay chuyển được."
Ông ấy tưởng rằng ta đau lòng là vì Bùi Nguyên.
"Quản gia còn nhớ, lúc trước khi huynh trưởng cho người chuyển cây ăn quả này về trồng, đã nói gì không?"
Quản gia nhìn theo hướng tay ta chỉ, khẽ gật đầu: "Thiếu gia nói tiểu thư thích ăn quýt, ngài ấy trồng cây trong phủ, sau này năm nào người cũng có thể ăn quýt tươi ngon nhất."
Ký ức dường như theo lời ông ấy mà trở về quá khứ xa xăm.
Nhưng chung quy vẫn không thể trốn tránh sự lạnh lùng, tàn nhẫn của hiện thực.
"Đúng vậy, nhưng cây quýt này từ khi được chuyển về đây, lại chưa từng ra quả." Ta khẽ thở dài, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khôn nguôi.
"Cũng giống như con người vậy, cho dù có yêu thích đến đâu, thứ không thuộc về mình, dù có cưỡng cầu có được, cũng chẳng thể có kết quả, chi bằng từ bỏ!"
Trong ánh mắt kinh ngạc của quản gia, ta sai người chặt hết quýt trong vườn.
Đem tất cả số quýt đó đốt trước mộ phần cha và huynh trưởng.
Sau đó, ta tháo hết trâm cài trên tóc xuống, cởi bỏ xiêm y lộng lẫy, khoác lên mình một bộ trang phục giản dị.
Quản gia giật nảy mình, mặt mày tái mét, vội vàng chạy đến ngăn cản: "Tiểu thư, người đừng làm chuyện dại dột..."
Ta biết ông ấy đang lo lắng điều gì.
Có lẽ ông ấy cho rằng ta quá đau khổ nên mới làm ra những chuyện như vậy.
"Ông yên tâm, ta sẽ không làm chuyện dại dột." Ta nhìn quản gia, ánh mắt kiên định.