"Nhưng Tùng Nhi sau này không được chạy nhanh như vậy nữa, nhỡ đâu ngã bị thương, mẹ sẽ đau lòng lắm."
Tùng Nhi dùng sức gật đầu, rồi nhào vào lòng Đồng Nhi.
Ảnh vệ không ẩn mình, sóng vai cùng ta trở về sân.
Ta nhịn không được khuyên nàng ấy: "Huynh trưởng đã mất, mấy năm nay nhà cũng dần ổn định, ngươi đã có dự tính gì cho tương lai chưa?"
Mấy năm nay, ta không ít lần hỏi nàng ấy câu này.
Tên thật của nàng ấy là Diệp Anh.
Nàng ấy là nữ tử được huynh trưởng ta cứu từ chiến trường, vốn định đưa nàng ấy đến Dẫn viện.
Nhưng nàng ấy võ công cao cường, không muốn học nữ công thêu thùa.
Huynh trưởng không biết sắp xếp nàng ấy thế nào, lại vội vã ra chiến trường, nên chỉ đành để nàng ấy đi theo ta trước.
Trước khi đi, huynh ấy còn dặn đi dặn lại: "Nàng ấy là một cô nương mồ côi đáng thương, muội đừng bắt nạt người ta."
Ta còn cười huynh ấy lắm lời.
"Huynh nếu không yên tâm, thì mang người ta đi là được!"
Huynh trưởng lại dỗ dành ta: "Muội muội ngoan, muội giúp huynh chăm sóc nàng ấy một thời gian, chờ huynh trở về, sẽ mang đồ tốt cho muội."
Nhưng Diệp Anh quá cố chấp.
Nàng ấy nói: "Huynh trưởng ngươi cứu ta, ta nên báo đáp ân tình của huynh ấy, bảo vệ ngươi chính là báo ân."
Ban đầu, nàng ấy làm hộ vệ trong phủ.
Sau này ta vào Vương phủ, nàng ấy lại hóa thân thành ảnh vệ, vừa chăm sóc ta, vừa chờ huynh trưởng trở về.
Về sau cha và huynh trưởng tử trận, Bùi Nguyên mấy lần trở mặt với ta, cũng đều là nàng ấy bảo vệ ta, mới cầu được thánh chỉ hòa ly.
Nhiều năm trôi qua như vậy, ân nghĩa gì đó, sớm đã quên ai nợ ai rồi, chỉ còn lại tình cảm gia đình.
Diệp Anh trêu chọc Tùng Nhi, vẫn là câu trả lời giống như trước đây: "Từ khi huynh ấy cứu ta, tương lai của ta liền chỉ có Tiết phủ này."
Nàng ấy vẫn cố chấp như vậy.
Lại qua vài năm, Tùng Nhi dần dần lớn lên.
Đồng Nhi cũng gả đi, sinh con, trở thành quản gia mới của phủ, hàng ngày quản lý ta và Diệp Anh.
Lúc rảnh rỗi, ta thích để nàng ấy dẫn ta leo lên mái nhà, ngắm nhìn sự phồn hoa của kinh thành.
Nhưng Đồng Nhi luôn nói nguy hiểm.
"Nhà ai lại có các lão phu nhân ngày ngày rủ nhau leo mái nhà?"
Đồng Nhi cứ luôn gọi chúng ta là các lão phu nhân.
Kỳ thực, nào có già?
Chỉ là năm nào cũng áo trắng trang sức đơn giản, trông có vẻ già dặn mà thôi.
Diệp Anh lại nói: "Cũng không còn nhỏ nữa, Tùng Nhi đều đã có hai đứa con rồi."
Đúng vậy, Tùng Nhi đều đã có con rồi.
Mấy năm trước, con bé lừa gạt con trai út của nhà Thượng thư làm tiểu tế, khiến cha mẹ người ta tức điên lên.
Nó lại chống nạnh đứng trước cửa Thượng thư phủ hỏi Lý Thừa: "Tiết gia chúng ta chỉ có mình ta là con một, hoặc là chàng cưới ta hoặc là đến ở nhà ta, chàng tự chọn một đi!"
Lý Thừa chọn gì thì chúng ta cũng không rõ.
Tóm lại cuối cùng là hắn ta ngồi kiệu hoa vào cửa lớn Tiết gia, trở thành rể hiền của Tiết gia.
Hai phu thê trẻ cãi cọ ầm ĩ, nhưng cũng ngọt ngào hạnh phúc.