Tùng Nhi lại buồn bực than thở với ta:”Mẹ còn nói tiệc sinh thần năm nay không tổ chức nữa, còn một tháng nữa mà lễ vật khắp nơi gửi đến đã sắp chất đầy kho rồi."
"Không tổ chức nữa không tổ chức nữa, càng tổ chức càng già, mẹ con còn muốn trẻ ra vài tuổi đấy."
Tùng Nhi cười khanh khách: "Người còn muốn trẻ như Tang Nhi, Du Nhi sao?"
Diệp Anh và Đồng Nhi cũng cười theo.
Ta lắc đầu, bế hai đứa nhỏ lên: "Tổ mẫu buồn quá, tổ mẫu không muốn làm lão phu nhân, không muốn tổ chức sinh thần."
Tang Nhi ôm ta an ủi: "Tổ mẫu đừng buồn, tổ chức sinh nhật, có thể xem đèn, thả pháo hoa mà."
Du Nhi đảo mắt một cái, cũng ôm ta: "Tổ mẫu không thích, Du Nhi thay người tổ chức sinh nhật được không?"
Khiến mọi người cười phá lên.
Bách tính ngoài đường lớn, nhìn dòng người ra vào không ngớt trước cửa Tiết phủ, cùng những món quà họ mang đến, đều tò mò không thôi.
"Đây là thọ thần của vị lão đại nhân nào vậy, nhiều quan viên đến tặng quà như vậy, không sợ có người tố cáo kết bè kết phái sao?"
Bà chủ quán bánh ngọt ở góc phố dùng sức ném mạnh khối bột trên tay.
Nàng vui vẻ giải thích: "Nào phải lão đại nhân gì đâu, là Huyện chủ Tiết gia tổ chức sinh thần đấy."
Người nọ kinh ngạc không thôi: "Một Huyện chủ tổ chức sinh nhật, vậy mà bày ra trận lớn như thế?"
"Vị kia nào phải Huyện chủ tầm thường!"
Một vị khách mua bánh ngọt bên cạnh hào hứng giải thích: "Nói về những người đến đây hôm nay, bất kể là văn quan hay võ tướng, đều là người chịu ơn Tiết gia, xuất thân từ trường học hoặc võ trường của Tiết gia. Những điều này, đều là công lao của vị Huyện chủ kia."
Người nọ ngơ ngác gật đầu, lại nghi hoặc hỏi: "Sao có thể nói là công lao của Huyện chủ, chẳng phải nên là công lao của người chủ sự Tiết gia sao? Nào có chuyện đem công lao của gia tộc gán cho nữ nhân?"
Bà chủ quán bực bội "chậc" một tiếng: "Huyện chủ nhà chúng ta chính là người chủ sự Tiết gia! Không chỉ là Huyện chủ, còn có con gái của Huyện chủ, con gái của con gái Huyện chủ nữa!"
Người nọ ngây người.
Sao ở kinh thành, đều là nữ nhân kế thừa gia nghiệp vậy?