Người Thừa Kế

Chương 12



Bùi Nguyên dường như bị tiếng khóc vang dội của con trẻ làm cho kinh hãi.

Hắn sững sờ vài giây, rồi cuống cuồng bỏ chạy.

Chờ hắn đi xa, Đồng Nhi mới vỗ ngực: "Làm nô tỳ giật mình, nô tỳ còn tưởng hắn đến cướp tiểu tiểu thư."

Trái tim treo lơ lửng của ta cuối cùng cũng hạ xuống.

Sau tiệc trăm ngày của con gái, quản gia sắp xếp cho ta đến Dẫn viện ở ngoại ô kinh thành.

Một là để rời xa nơi ồn ào, thích hợp để thư giãn tâm trạng.

Hai là quản gia nói, mọi người nghe tin ta sinh con, đều rất vui mừng.

Chỉ là ngày thường không có cơ hội vào thành, nên ai nấy đều mong ngóng.

"Vì là chuyện vui, nên chuẩn bị nhiều bánh ngọt, điểm tâm, còn có cả quả khô, để bọn trẻ cũng được vui vẻ."

Đồng Nhi vui vẻ thu xếp mọi thứ.

Đến Dẫn viện, trước cửa đã có không ít người chờ sẵn từ sớm.

Đứng ở cửa sân rộng lớn, đều là nữ nhân và tiểu cô nương

Nửa năm không gặp, mọi người vẫn nhiệt tình như trước.

Thấy xe ngựa đến gần, mọi người liền vây quanh.

Ai nấy đều vui vẻ rạng rỡ, lại cẩn thận hạ thấp giọng, dường như sợ làm ồn đến con ta.

Nhìn thấy Tùng Nhi, người chủ sự liền tiện tay nhét một phong bao lì xì.

Ta vừa định từ chối, nàng ấy đã cười giải thích: "Tiểu thư không thể từ chối, đây là thêm phúc khí cho tiểu tiểu thư."

Nàng ấy nói như vậy, Đồng Nhi nhanh nhẹn nhận lấy.

Đồng Nhi lại chia bánh ngọt và quả khô cho mọi người.



Bọn trẻ vui vẻ ăn uống, nói những lời chúc tốt lành.

Các nữ nhân lấy ra những con búp bê, đồ chơi nhỏ do chính tay mình may.

Thật là náo nhiệt.

Người chủ sự dẫn ta đến phòng khách, tiện thể báo cáo tình hình gần đây.

Trong Dẫn viện cũng đều là những cô nhi quả phụ của binh sĩ tử trận, không có khả năng kiếm sống.

Nữ nhân đến đây học một số nghề thủ công, hoặc làm đồ thêu.

Người chủ sự sẽ mang những món đồ đó đến các cửa hàng của Tiết gia trong thành bán, để họ kiếm sống.

Khi chi tiêu không đủ, trong phủ sẽ trợ cấp.

Còn dư thì để dành cho họ.

Những người muốn đến cửa hàng làm việc, cũng sẽ do người chủ sự sắp xếp.

Các tiểu cô nương thì học thêu thùa, đọc chữ viết, tính toán sổ sách.

Những kỹ năng này đối với việc gả đi sau này cũng có lợi ích.

Thế đạo này yêu cầu ở nữ nhân quá nhiều, nhưng lại cho họ quá ít.

Cha thường nói: "Người có phương hướng, tất có hy vọng."

Họ ở đây, liền có thêm một phần hy vọng để sống tiếp.

Đồng Nhi nhìn Tùng Nhi trong tã lót: "Tiểu tiểu thư đến đây rồi, ngủ ít hẳn."

Đôi mắt to tròn của con bé tò mò nhìn quanh, lúc thì nhìn người này, lúc lại nhìn người kia.

Nhìn thấy ai, tiểu cô nương cũng vui vẻ vẫy tay trêu chọc.

Đồng Nhi cũng không nhịn được mà vui lây.



Đến tối, ăn những món rau dưa tươi ngon của miền quê, nghe mọi người trò chuyện rôm rả, những ngày tháng dường như trở lại như xưa.

Lúc đó, khi cha và huynh trưởng xuất chinh, mỗi khi ta buồn chán, quản gia sẽ đưa ta đến Dẫn viện ở vài ngày.

Ông ấy nói: "Mỗi người ở Dẫn viện, đều là người nhà của chúng ta."

Nói xong, ông ấy lại tự thấy lỡ lời, ngượng ngùng cười nói: "Nhìn cái miệng của ta này, tiểu thư đừng trách, chúng ta đều là hạ nhân của Tiết gia, sớm đã coi mình là người Tiết gia rồi."

Lúc đó, ta chỉ muốn chơi, nào có để ý đến những điều này.

Ở Dẫn viện hai ngày, trong phủ gửi thư đến, nói là có tin thắng trận từ An Lương, buổi tối sẽ có thánh chỉ đến phủ.

Ta vội vàng trở về phủ, tắm rửa thay y phục.

Người trong cung vừa lúc đến phủ.

Công công mặt mày tươi cười. Lúc đưa thánh chỉ đã đọc xong cho ta, ông ta vui vẻ chúc mừng: "Chúc mừng Vũ Đức huyện chủ, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử!"

Quản gia đã nói với ta rồi.

Tạ tướng quân đã tiến cử "An Lương thực ký" của ta với Hoàng thượng, và hết lời khen ngợi, nói rằng lần này tướng sĩ đại thắng, cũng là nhờ cuốn sách này.

Hoàng thượng luận công ban thưởng, lại nghĩ đến công lao của cha và huynh trưởng, nên đã phá lệ phong cho ta làm Huyện chủ.

Nghe nói ban đầu người định phong cho Tùng Nhi làm Quận chúa.

Nhưng vài vị lão tướng quân ở trên điện đã tâu rằng: "Cuốn sách này là công lao của hai cha con Tiết gia, phong thưởng cho một đứa trẻ con làm gì?"

Hoàng thượng mới chuyển sang phong cho ta làm Huyện chủ.

Ta tự nhiên biết bọn họ đang giúp ta.

Ta khiêm tốn đáp lời công công: "Đâu có, đều là công lao của cha, tiểu nữ chỉ là chỉnh lý lại một chút."

Nói rồi, ta dâng lên một túi bạc.

Công công vui vẻ nói lời cảm tạ, để lại hết thảy quà mừng rồi rời đi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.