Ngay khi Weibo này xuất hiện, không chỉ Nhan Thu Chỉ kinh ngạc mà cả người hâm mộ của Trần Lục Nam và cư dân mạng đều kinh ngạc.
Mọi người đều biết, Weibo của anh đã ngừng hoạt đồng hơn một năm và gần hai năm rồi, thỉnh thoảng có chuyện gì cũng đều là do phòng công tác lên tiếng thanh minh.
Ngay từ đầu, người hâm mộ luôn hy vọng rằng một ngày nào đó anh sẽ có tâm trạng tốt, tâm tình thoải mái, mở cửa kinh doanh và cho mọi người ăn chút kẹo ngọt hay gì đó.
Sau một thời gian càng ngày càng dài, sau khi kỳ vọng của mọi người đều giảm xuống, kỳ vọng cũng dần dần biến mất.
Bọn họ đều hiểu, muốn anh đăng Weibo là chuyện không thể, đừng nghĩ tới, thành thật mà nói kiếm chút đồ ăn từ Weibo của phòng công tác và Weibo của người khác thôi!
Kết quả - bây giờ anh không chỉ đăng Weibo, mà nội dung đó dường như là đang trả lời đại đa số người hâm mộ nữa.
Càng quan trọng hơn là - anh đang thể hiện tình yêu!
Không sai.
Trần Lục Nam đang thực sự thể hiện tình yêu của mình!!!
Đã dỗ được rồi?!
Họ không biết người dỗ này là ai, nhưng họ biết những gì Trần Lục nam đã làm đêm qua!
Kết hợp với sự thanh minh của phòng công tác, dùng ngón chân nghĩ cũng biết rốt cuộc anh đang có ý gì.
Trong phút chốc, người hâm mộ trở nên phát cuồng lên.
(???????????)
(Chết tiệt!!! Tài khoản bị hack rồi sao??)
(Aaaaaaaaaaaa anh trai, cuối cùng anh đã trở về rồi, cuối cùng anh cũng bắt đầu kinh doanh rồi sao?)
(Gần hai năm không đăng Weibo, anh trai, anh trở lại là để ngược đãi chúng tôi sao! Đột nhiên cho chúng tôi ăn cơm chó!! Nhưng tôi vẫn không tức giận đâu! Con mẹ nó tôi cũng hèn mọn quá!)
(Đã dỗ được rồi? Tôi thực sự rất muốn biết anh đã dỗ được ai rồi đó! Rốt cuộc là ai may mắn như vậy!)
(Wow wow wow wow wow Tôi đã không thể dùng ngôn ngôn ngữ bình thường để diễn đạt cảm xúc của mình nữa.)
(wowwowwowwow Ai không muốn được Trần Lục Nam dỗ dành chứ.)
(Aaaaaaaaaaaa Anh trai đã dỗ như thế nào vậy!)
……..
Nhan Thu Chỉ nhìn những bình luận đang tăng lên chóng mặt trên Weibo của anh, quay đầu lại nhìn người đang bình tĩnh nghịch điện thoại kia.
"Anh đang làm gì vậy?"
Trần Lục Nam rũ mắt xuống nhìn cô, không hiểu tại sao nói: "Cái gì?"
Nhan Thu Chỉ: "Tại sao đột nhiên anh lại đăng lên Weibo?"
"Ừm."
Trần Lục Nam nhẹ giọng trả lời: "Không có gì, đột nhiên anh muốn đăng thôi.
Nhan Thu Chỉ: "……."
Cô im lặng vài giây, sau đó lẩm bẩm nói: "Em tưởng anh bỏ Weibo rồi chứ."
Trần Lục Nam mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi cô: "Không có."
Anh nói: "Trước đây anh cảm thấy không có gì thú vị."
Nhan Thu Chỉ nhướng mày kinh ngạc, nhìn anh: "Vậy bây giờ đã gặp được điều thú vị rồi sao?"
Trần Lục Nam đặt điện thoại di động sang một bên, ôm người vào trong lòng nói: "Ừm."
Đây là sự thật, Trần Lục Nam luôn cảm thấy rằng một số cư dân mạng trên mạng rất thù địch, bất kể anh đăng gì, họ luôn có thể hiểu sai những gì anh muốn diễn đạt.
Trần Lục Nam không phải là người sẽ đi xem ý kiến của người khác, trước đây anh anh giúp đỡ chia sẻ quảng bá, nhưng dần dần anh cũng không chia sẻ nữa, và cũng không có ai nói gì.
Sự nổi tiếng của anh đặt tại nơi đó, đối tác cũng không nói nhiều.
Vì vậy tự nhiên cứ vậy mà dừng lại.
Anh cũng không phải là người thích nghịch điện thoại, thỉnh thoảng Nhan Thu Chỉ cũng phàn nàn, anh thực sự là người có cuộc sống của người già.
Thỉnh thoảng uống trà đọc sách thật là nhàn nhã. Không giống như hầu hết những người trẻ tuổi khác.
Những điều này không có nghĩa là anh không động đến Weibo, khi không bắt gặp được bất cứ điều gì thú vị thực sự muốn chia sẻ cùng mọi người anh sẽ không đăng.
Con người lười biếng.
Nhưng đêm nay là một ngoại lệ.
Nhan Thu Chỉ dựa vào cánh tay của anh một lúc, ngáp một cái và nói: "Nhưng mà---"
"Cái gì?"
Trần Lục Nam nhìn cô khi cô đang cuộn tròn trong vòng tay anh, điều này đặc biệt động lòng người. Anh cúi đầu, khóe môi lướt qua má cô.
Rõ ràng là một động tác rất thường ngày nhưng không biết tại sao, Nhan Thu Chỉ lại cảm thấy có chút xúc động.
Cô cảm thấy má mình nóng bừng lên.
Nhan Thu Chỉ khẽ mím môi, nghiêng người nhìn nah: "Anh đâu đã dỗ được đâu?"
Trần Lục Nam: "….."
"Chưa dỗ được sao?"
Bàn tay anh ôm cô đang dần siết chặt, bên tai cô vang lên một giọng nói trầm thấp, như có ẩn ý gì đó: "Vậy lại dỗ dành tiếp vậy?"
Cơ thể Nhan Thu Chỉ cứng đờ lại, cảm thấy một bên tai đã tê dại rồi.
Người này thực sự là…. Biết cách câu dẫn mình mà.
Hai má cô ửng hồng, đưa tay vỗ vỗ anh: "Không cần."
Nhan Thu Chỉ hờn dỗi trừng mắt nhìn anh: "Em mới không cần kiểu dỗ dành đó."
Nhìn cô như vậy, Trần Lục Nam trầm mặc cười.
Anh thực sự có tâm trạng rất tốt, điều này khiến Nhan Thu Chỉ vô cùng ngạc nhiên.
"Vậy muốn kiểu nào?"
Nhan Thu Chỉ trợn tròn mắt, thản nhiên nói: "Nhìn anh kìa, chẳng lẽ anh dỗ em còn phải hỏi em sao?"
Trần Lục Nam hiểu, cười cười nói: "Được."
Anh nói: "Vậy để anh suy nghĩ."
"…..Ừm."
Căn phòng trở nên im lặng, một lúc sau, Nhan Thu Chỉ tiếp tục hỏi: "Anh đăng Weibo đó, thật sự là không sao chứ?"
"Không sao."
Trần Lục Nam nói: "Bản thân họ cũng biết tình hình."
Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, đúng là như vậy.
Dù sao thì Trần Lục Nam cũng không đi theo con đường thần tượng, anh cũng không làm bất cứ điều gì làm mất đi tư cách thần tượng, vì vậy người hâm mộ của anh sẽ không quá phiền.
"Buồn ngủ rồi sao?"
"Buồn ngủ rồi."
Nhan Thu Chỉ ngáp một cái, mí mắt không mở được nói: "Ngày mai mấy giờ anh phải đi?"
"Sau khi ăn sáng với em xong thì sẽ đi."
"Ừm, được."
Nhan Thu Chỉ khoan khoái chui vào lòng anh, Trần Lục Nam đưa tay ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng dỗ dành cô: "Ngủ đi, ngủ ngon nhé."
Nhan Thu Chỉ không nói chuyện, cảm giác được bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ về lưng mình, không lâu sau liền chìm vào trong giấc ngủ sâu.
Ngày hôm sau, Trần Lục Nam ăn sáng cùng cô xong thì thư thái rời đi.
Khi Nhan Thu Chỉ đến đoàn phim, các nhân viên công tác biết chuyện đã nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
Cô không biết nên khóc hay cười, sau khi lén đưa cho họ những tấm ảnh cô ép Trần Lục Nam ký tên lên đó, cô liền vội vàng bỏ chạy.
Sợ rằng những người hâm mộ nhỏ này sẽ hỏi đến điều gì đó riêng tư.
Vì bức ảnh có chữ ký, Nhan Thu Chỉ đã được các nhân viên trong đoàn phim giữ chân và tận hưởng sự đối xử như một nghệ sĩ "đỉnh cao".
Thật sự, quá nhiệt tình với cô rồi.
Nhiệt tình đến nỗi Châu Châu cảm thấy rằng cô ấy sắp bị cướp mất công việc của mình rồi.
Nhưng sau hai ngày nhiệt tình, Nhan Thu Chỉ đã ra ngoài để tham gia ghi hình chương trình tạp kỹ.
Lần này, buổi ghi hình của chương trình tạp kỹ vẫn là ở Trung Quốc.
Mọi người đều ngầm hiểu về mối quan hệ giữa Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam vì vậy khi ghi hình chương trình tạp kỹ, thỉnh thoảng mọi người lại trêu chọc vài câu.
Chỉ có Trang Tử Ngang, giống như một "đầu đất", khi Trần Lục Nam xuất hiện, cậu ta tò mò hỏi vài chuyện phiếm: "Anh Trần, người trên Weibo của anh là ai vậy."
Nhan Thu Chỉ: "……"
Trần Lục Nam: "….."
Những người khác: "……"
Nếu thật sự không nhìn thấy, Trang Tử Ngang sẽ bỏ cuộc.
Trần Lục Nam liếc nhìn người đàn ông đang cứng đờ ở biên kia đường với nụ cười nửa miệng, cười nhạt nói: "Anh đoán xem?"
Trang Tử Ngang bất lực trợn tròn mắt: "Cái này ai mà có thể đoán được, anh Trần, anh hãy chủ động nói cho chúng tôi biết đi."
Trần Lục Nam chưa kịp nói thì Quan Hà đã nói: "Đừng kéo chúng tôi và anh lại với nhau."
Trang Tử Ngang không chút nghĩ ngợi mắng cô ta: "Làm sao nào? Quan Hà cô không tò mò sao?"
Quan Hà: "…."
Cô ta nhìn Trang Tử Ngang hồi lâu rồi mới mở miệng nói: "Anh thật hết thuốc chữa."
Trang Tử Ngang: "????"
Cậu ta ủy khuất nhìn về phía Lâm Cảnh: "Đạo diễn Lâm, Quan Hà ghét tôi sao."
Lâm Cảnh thở dài, vỗ vỗ vai cậu ta nói: "Nói thật, tôi cũng ghét anh."
Trang Tử Ngang mở to mắt không dám tin, sau đó lại quay đầu sang nhìn Hướng Minh Nguyệt: "Hướng Nguyệt…. Cô tò mò không?"
Hướng Minh Nguyệt trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu: "Tôi biết."
"Cái gì?"
Trang Tử Ngang kêu lên: "Cô biết sao? Tại sao tôi lại không biết?"
Hương Minh Nguyệt: "…."
Nhan Thu Chỉ thực sự không nhịn được mà cười thành tiếng.
Tại sao trước đây cô không biết Trang Tử Ngang là một nghệ sĩ như thế này, thật sự là rất hay mà.
May mắn thay, sau khi làm loạn xong, Trang Tử Ngang cũng không hề tức giận.
Mọi người đều trêu đùa ồn ào, không bao lâu sau lại tiếp tục xem đoạn ghi hình bình thường.
Lần ghi hình này cũng không khác với lần trước cho lắm, chính là một ngày nghỉ phép nhỏ.
Cuộc sống thật sự nhàn nhã.
Nhan Thu Chỉ cảm thấy chương trình tạp kỹ này thực sự rất thoải mái và dễ chịu, ít nhất là cô rất thích.
Thỉnh thoảng cô công khai nấu ăn cùng Trần Lục Nam trong bếp, mặc dù không thể thể hiện quá nhiều nhưng dường như cũng không tệ lắm.
Thỉnh thoảng, cả hai lén lút né tránh nhiếp ảnh gia để hẹn hò, vừa kích thích lại làm cho người khác vui sướng.
Khi nghĩ lại điều này sau khi ghi hình xong, trên môi Nhan Thu Chỉ luôn nở một nụ cười.
Là vui vẻ và hạnh phúc.
Sau khi ghi hình kết thúc, cả hai vẫn không thể bay về như ý muốn.
Bộ phim của Nhan Thu Chỉ sắp kết thúc, đang trong quá trình quay chụp ngoài giờ để làm hầu kỳ, tương đối bận rộn.
Sau khi trở về đoàn phim, liền toàn tâm toàn ý quay phim, căn bản không quan tâm đến thế giới bên ngoài như thế nào.
Trong nháy mắt, đã đến ngày chương trình tạp kỹ phát sóng.
Chương trình tạp kỹ được phát sóng vào lúc mười giờ tối, được gọi hoa mỹ là để mọi người hưởng thụ cuộc sống nghỉ phép, có thể nằm trên giường xem cũng có thể gọi đồ ăn đêm và coca cola hoặc bia để cùng xem, nói tóm lại, cảm giác nhất định sẽ rất tốt.
Cảnh quay buổi tối của Nhan Thu Chỉ sẽ kết thúc vào lúc bảy giờ, nghĩ đến việc muốn quay về xem chương trình tạp kỹ, cô vội vàng đi vào phòng thay quần áo.
Vừa thay quần áo xong, cô tình cờ gặp Mục Hân.
Mục Hân nhìn cô cười nói: "Chị Thu Chỉ, tại sao lại vội vàng như vậy?"
Nhan Thu Chỉ "ừm" một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Tôi hơi mệt, muốn về sớm nghỉ ngơi, tôi đi trước đây."
"Được ạ."
Mục Hân nhìn theo bóng lưng vội vàng rời đi của cô, đứng yên tại chỗ một lúc lâu rồi mới đi vào phòng thay quần áo.
Nhan Thu Chỉ không quan tâm đến những gì Mục Hân hỏi cô, cô và Châu Châu trở về khách sạn, cô đi vào phòng tắm để tắm rửa, tính toán thời gian lúc mười giờ nhất định có thể ngồi trước tivi xem chương trình tạp kỹ của cô và Trần Lục Nam.
Lúc chín giờ năm mươi phút, Nhan Thu Chỉ vừa thu dọn xong, Trần Lục Nam đã gọi video call đến.
"Alo."
"Đến khách sạn rồi sao?"
Giọng nói Trần Lục Nam trầm thấp, mang theo tiếng điện sột soạt, có chút gợi cảm khó tả.
Nhan Thu Chỉ nhéo nhéo lỗ tai của mình, nhẹ giọng trả lời: "Đúng vậy."
Cô nói: "Em đã tắm rửa xong rồi đang định xem ti vi."
Trần Lục Nam trầm thấp cười: "Được."
Nhan Thu Chỉ bĩu môi, nghe giọng nói của anh rõ ràng là có gì đó không ổn: "Còn anh, hôm nay anh có việc sao?"
"Ừm."
Trần Lục Nam đưa tay xoa xoa giữa hai lông mày: "Đạo diễn Quan và các nhà đầu tư đi ăn cơm, anh cũng đi."
Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt: "Ồ."
Cô im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Bây giờ anh đang ở đâu?"
"Trong xe."
Cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua, màn đêm dày đặc.
Bây giờ đang là đầu mùa hè, nhiệt độ càng ngày càng cao, màn đêm cũng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, khi vận may vẫn còn tốt còn có thể nhìn thấy một hai ngôi sao.
Trần Lục Nam mở cửa sổ một chút để gió thổi vào.
Thật ra lúc này anh vừa mới rời khỏi bữa tiệc tối, vẫn còn chưa có cảm giác gì, lúc này bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng, Trần Lục Nam đột nhiên muốn nhìn thấy cô.
"Bộ phim của các em khi nào sẽ đóng máy?" Chủ đề thay đổi quá nhanh, Nhan Thu Chỉ sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại: "Hả?"
Cô suy nghĩ một chút: "Còn cần một tháng nữa, cần phải đổi chỗ nữa."
Trần Lục Nam trầm giọng đáp: "Sắp rồi."
Nhan Thu Chỉ mỉm cười: "Đúng vậy, một bộ phim truyền hình khác của em cũng sắp được phát sóng rồi."
Đó là bộ phim được quay cùng Lâm Cảnh vào năm ngoái, đã được định phát sóng vào mùa hè rồi.
Trần Lục Nam cong môi, tiếng nói trầm thấp: "Anh biết rồi."
Anh nghiêng đầu, nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, khẽ nói: "Anh rất mong chờ biểu hiện của em năm nay."
Nhan Thu Chỉ cười vui vẻ: "Ừm."
Cô thực sự thích diễn xuất.
Hai người trò chuyện một lúc lâu, Nhan Thu Chỉ dặn dò anh hai câu rồi mới tắt điện thoại.
Đúng lúc xe cũng sắp về đến nhà, Trần Lục Nam tắt điện thoại, lơ đãng nhìn ra bên ngoài, liền nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Anh cau mày, hét lên: "Dừng xe lại."
Xe dừng lại, Trần Lục Nam mở cửa xe đi ra ngoài, nhìn về phía xa xa một chút hét lên: "Nhan Gia Trì."
Nhan Gia Trì đang đi ở ven đường, nghe thấy tiếng động liền ngước mắt lên nhìn về phía anh.
Hai người nhìn nhau, Trần Lục Nam cau mày sau khi nhìn thấy những vết thương trên mặt cậu ta: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì."
"Không có là không có cái gì?" Trần Lục Nam đến gần nhìn vết thương trên mặt cậu tay dưới ánh đèn đường, giống như là vừa bị người ta tát xong.
Anh dừng lại, nhỏ giọng hỏi: "Đến tìm chị cậu sao?"
"….Ừm."
Trần Lục Nam cau mày nói nhỏ: "Chị gái cậu đang quay phim trong đoàn phim."
Nhan Gia Trì: "Ừm."
Cậu ta lạnh lùng đáp lại, cũng không có phản ứng gì khác, chỉ mím khóe miệng lại, nhìn có chút đáng thương.
Nhìn thấy cậu ta như vậy, Trần Lục Nam đột nhiên có ảo giác, giống như anh nhìn thấy Nhan Thu Chỉ bướng bỉnh thời trung học.
Mặc dù hai người là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng họ thực sự có tính cách rất giống nhau.
Họ đều là những người cứng đầu và có chút khó xử.
Anh nhìn Nhan Gia Trì một lúc, sau đó cười nhẹ nói: "Nếu không ngại, thì tối nay đến cùng tôi xem chương trình tạp kỹ của chị cậu đi?"
Nhan Gia Trì không nói gì.
Trần Lục Nam cũng không quan tâm đến tính khí của cậu ta: "Ăn cơm chưa?"
"Ăn…."
Chưa kịp dứt lời, bụng cậu ta đã bắt đầu réo lên.
Trên mặt Nhan Gia Trì hiện lên một chút xấu hổ, khi cậu ta đang định bào chữa thì Trần Lục Nam đã lên tiếng.
"Đi thôi."
Anh nhìn về phía Nhan Gia Trì: "Cậu như thế này, chị gái cậu sẽ không yên tâm đâu."
Khi nói đến Nhan Thu Chỉ, Nhan Gia Trì lập tức xúc động.
Cậu ta lúng túng nói: "Cám ơn."
"Ừm."
Trần Lục Nam bảo lái xe trực tiếp về nhà, anh và Nhan Gia Trì chậm rãi đi bộ về.
Khoảng cách cũng không xa, mười phút đi bộ là tới.
Kỳ thực trước đây Nhan Gia trì chưa từng đến chỗ này, nhưng cậu biết.
Sau khi đi vào, Trần Lục Nam tìm cho cậu ta một đôi dép và bảo cậu ta thay ra.
Lúc này anh với xắn tay áo đi vào trong bếp: "Muốn ăn cái gì?"
Nhan Gia Trì liếc nhìn đồng hồ, nhỏ giọng nói: "Cái gì cũng được."
Trần Lục Nam gật đầu nhìn cậu ta: "Trong phòng khách có điều khiển, cậu xem chương trình tạp kỹ trước đi."
"Ừm."
Trần Lục Nam vào bếp một lúc, liếc nhìn cậu nhóc đang ngồi trong phòng khách qua cửa kính.
Thực ra từ nhỏ Nhan Gia Trì đã được giáo dục tốt, đặc biệt có quy củ, đương nhiên tính nổi loạn cũng bị giấu đi, bề ngoài cậu ta có khí chất của một thiếu gia nhà giàu.
Cậu ta cũng không nổi loạn và thiếu hiểu biết nhưng những phú nhị đại khác.
Kiểu nổi loạn của cậu ta là đối với cha mẹ.
Cậu ta đang ngồi trên ghế sô pha, lưng thẳng, hai chân không được dang rộng, có vẻ như rất kiềm chế.
Mặc áo phông và đồng phục học sinh, bộ dạng cao cao gầy gầy, trong rất trẻ trung.
Cậu ta có chút giống với Nhan Thu Chỉ, đặc biệt là đôi mắt đó, khi nhìn vào sẽ khiến người ta không khỏi mềm lòng.
Trần Lục Nam suy nghĩ một lúc, nhưng tạm thời không gửi tin nhắn gì cho Nhan Thu Chỉ.
Anh đang nấu mì trong bếp, lúc này anh không định làm bữa ăn thịnh soạn nào cho Nhan Gia Trì, thậm chí trong khi nấu nước anh còn tìm thuốc cho Nhan Gia Trì.
"Đi bôi thuốc đi."
Nhan Gia Trì không cử động.
Trần Lục Nam cười, thấp giọng hỏi: "Ngày mai có phải là cuối tuần không?"
"Ừm."
Trần Lục Nam gật đầu, trầm giọng nói: "Đêm nay cậu hãy thành thật uống thuốc đi, tôi sẽ không nói cho chị gái cậu biết đâu."
Nhan Gia Trì: "……"
Cậu ta im lặng một lúc, sau đó cầm lấy thuốc mỡ trước mặt.
Chương trình tạp kỹ bắt đầu phát sóng, Nhan Gia Trì không dám ăn gì, vì vậy chỉ có thể ngồi bên cạnh nhìn điện thoại di động của mình.
Bởi vì ti vi, không thể nhìn thấy bom đạn, vì vậy cô mở máy tính bảng ở bên cạnh và cùng xem.
Thẩm Mộ Tình và mọi người cũng đang xem, thỉnh thoảng lại thảo luận trong nhóm.
Chương trình tạp kỹ này rất được mong đợi, dù sao thì đây cũng là chương trình tạp kỹ nghiêm túc đầu tiên của Trần Lục Nam, và người hâm mộ nhất định phải cổ động.
Ngay khi vừa phát sóng, người hâm mộ đã nhanh chóng đổ bộ vào.
Nhan Thu Chỉ nhìn làn bom đạn tràn ngập màn hình, trong mắt có chút nhức nhối. Hầu hết các bom đạn này là bởi vì Trần Lục Nam, thỉnh thoảng nghiêm túc trục vớt một chút mới có thể tìm thấy người hâm mộ của mình.
Nhan Thu Chỉ cảm thấy ghen tị.
Nghĩ rồi, cô mở Wechat của Trần Lục Nam và gửi một bức ảnh qua.
Nhan Thu Chỉ: (Anh có thể nhìn thấy em không?)
Trần Lục Nam không trả lời ngay.
Nhan Thu Chỉ cảm thấy nhàm chán, phàn nàn trong nhóm với Thẩm Mộ Tình.
Nhan Thu Chỉ: (Đã xem chương trình tạp kỹ chưa, đã xem chương trình tạp kỹ chưa? Các cậu có nhìn thấy làn bom đạn của người hâm mộ tớ không?)
Khương Thần: (Trần Lục Nam có chút phiền đó! Tại sao anh lại có nhiều người hâm mộ như vậy, khiến chúng ta không nhìn thấy người hâm mộ của Nhan Thu Chỉ ở đâu.)
Thẩm Mộ Tình: (Đúng vậy.)
Trình Trạm: (Mọi người đều thích kiểu đàn ông ngoại lạnh trong nóng này.)
Phó Ngôn Trí: (.)
Nhan Thu Chỉ: (….Bác sĩ Phó hôm nay thực sự đang xem chương trình tạp kỹ sao?)
Phó Ngôn Trí: (Không xem.)
Nhan Thu Chỉ: (….)
Thẩm Mộ Tình: (….Vậy tốt hơn là bác sĩ Phó đừng nên nói chuyện nữa.)
Khương Thần: (Hahahaha sao vậy, hôm nay sao các cô lại có thể khinh bỉ bác sĩ Phó của chúng ta như vậy, anh ấy quá bận không có thời gian xem các chương trình tạp kỹ được.)
Thẩm Mộ Tình: (Vậy nếu như sau này bạn gái anh muốn xem thì sao, anh có xem cùng không?)
Trình Trạm: (Làm sao anh ấy có thể tìm được bạn gái chứ, với bộ dạng giữ tâm hồn thanh tịnh của anh ấy, tôi vô cùng nghi ngờ rằng anh ấy có thể học y cả đời hoặc là xuất gia làm hòa thượng quá.)
Nhan Thu Chỉ: (?Cũng không thể nói như vậy được, với gia thế của bác sĩ Phó có rất nhiều phụ nữ theo đuổi anh ấy.)
Trình Trạm: (Có nhiều, nhưng với tính cách của anh ấy, một người phụ nữ nhất định sẽ lùi bước sau khi theo đuổi anh ấy nửa tháng.)
Khương Thần: (Tán thành.)
Nhan Thu Chỉ bị hai người họ chọc cười.
Thẩm Mộ Tình: (Nào, chúng ta cùng thảo luận lý trí xem bác sĩ Phó thích hợp với loại phụ nữ nào.)
Khương Thần: (?Tại sao không thảo luận về Trình Trạm?)
Nhan Thu Chỉ: (Trình Trạm trực tiếp loại bỏ, anh ấy không cần thảo luận.)
Thẩm Mộ Tình: (Tại sao vậy?)
Nhan Thu Chỉ: (Bởi vì tôi đã phát hiện ra một bí mật lớn của giám đốc Trình.)
Trình Trạm: (Tôi có việc rồi, lúc khác nói.)
Nhan Thu Chỉ: (Đừng đi giám đốc Trình, xem chương trình tạp kỹ đi, không phải bảo anh xem tôi và Trần Lục Nam sao, tôi sẽ cho anh xem tiểu mỹ nữ trong chương trình tạp kỹ của tôi, em gái hai mươi tuổi, thật sự rất xinh đẹp đáng yêu, mặc dù tính cách hơi lạnh lùng một chút, nhưng làn da vô cùng tốt, hơn nữa người cùng tốt, giám đốc Trình cảm thấy như thế nào?)
Thẩm Mộ Tình: (….Giám đốc Trình và em gái đó có quan hệ gì sao?)
Khương Thần: (?? Vì vậy Trình Trạm đã bỏ tôi thoát ế rồi sao? Bây giờ trong nhóm này tôi là con chó độc thân duy nhất sao?)
Thẩm Mộ Tình: (Anh đặt vị trí của bác sĩ Phó ở đâu?)
Khương Thần: (Anh ấy không phải là một người đàn ông bình thường.)
Phó Ngôn Trí: (?)
Nhan Thu Chỉ thực sự vui vẻ trò chuyện với bọn họ, sau khi cười vui vẻ một lúc, Hướng Minh Nguyệt cũng xuất hiện.
Thẩm Mộ Tình và Khương Thần đều là con người, họ điên cuồng gửi ảnh chụp màn hình trong nhóm, than thở rằng cô em gái hai mươi tuổi này thật là ưa nhìn, da dẻ đẹp, da dẻ mềm mại.
Đáng tiếc là Trình Trạm không biết là đang bận hay đang làm gì, hoàn toàn mặc kệ bọn họ.
Sau khi xem hơn một giờ rưỡi, Trần Lục Nam mới trả lời tin nhắn của cô.
Nhan Thu Chỉ liếc nhìn, trực tiếp gọi video call sang.
"Anh làm xong việc rồi sao?"
Nhan Thu Chỉ không chút suy nghĩ hỏi.
Trần Lục Nam gật đầu, vừa định nói chuyện, anh lại nhận ra điều gì đó. Anh nhỏ giọng nói: "Anh vẫn chưa lên lầu."
Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm vào anh một lúc: "Em còn tưởng anh tắm rửa xong rồi chứ?"
"Không có."
Trần Lục Nam cầm điện thoại di động, đang định lên lầu thì giọng nói của Nhan Gia Trì từ bên kia truyền đến: "Tôi không có quần áo."
Một giọng nam bất ngờ phát ra, Nhan Thu Chỉ sững sờ vài giây, rồi mở to mắt nhìn Trần Lục Nam.
Đồ vật trong ánh mắt đó….nhất thời thực sự khiến người ta không thể nói rõ được.
"Trong nhà có người sao?"
Nhan Thu Chỉ ngạc nhiên hỏi: "Anh còn giấu một người đàn ông trong nhà sao?"
Trần Lục Nam: "….."
Anh khâm phục mạch não này của Nhan Thu Chỉ, bất lực quay ống kính lại, anh hỏi: "Em nhìn thấy chưa?"
Nhan Thu Chỉ: "…..Tại sao Nhan Gia Trì lại ở trong nhà chúng ta?"
Trần Lục Nam "ừm" một tiếng: "Có muốn nói chuyện với cậu ta không?"
Nhan Thu Chỉ nhíu mày, gật đầu nói: "Được."
Co nói: "Đưa điện thoại của anh cho Nhan Gia Trì đi."
Trần Lục Nam đưa cho cậu ta, dặn dò một câu: "Tôi lên lầu tìm quần áo cho cậu ta, không được tức giận."
Nhan Thu Chỉ: "…Em biết rồi."
Ngay khi Trần Lục Nam rời đi, hai chị em đã nhìn nhau rất lâu.
Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt sưng tấy của cậu ta, rất nhiều lời muốn nói nhưng vẫn không thể nói ra được.
Cô dừng lại: "Trần Lục Nam nấu cơm cho em ăn sao?"
"Ừm."
Nhan Gia Trì thất thần: "Nấu mì sợi."
"Ồ."
Nhan Thu Chỉ nói: "Nhớ cám ơn anh ấy."
Nhan Gia Trì nheo mắt: "Em biết rồi."
Nhan Thu Chỉ không thể không tức giận với khuôn mặt của cậu ta.
Sau khi im lặng một lúc, cô hỏi: "Cuối tuần có việc gì sao?"
"Không có."
Nhan Thu Chỉ gật đầu nhìn cậu ta: "Vậy em định cuối tuần làm như thế nào?"
Nhan Gia Trì không nói gì.
Hai người đối diện không nói gì một lúc lâu, một lúc sau Trần Lục Nam mới đi từ trên lầu xuống.
Nhan Thu Chỉ cũng không biết nói gì với cậu ta, dặn dò vài câu rồi bảo cậu ta đưa điện thoại di động cho Trần Lục Nam.
Trần Lục Nam nhận lấy, nhìn về phía Nhan Gia Trì nói: "Nghỉ ngơi sớm đi, nếu cần gì thì gọi tôi."
Nhan Gia Trì trả lời: "Cám ơn."
Trần Lục Nam không nói gì nhiều với cậu ta, cầm điện thoại di động lên lầu.
Sau khi lên lầu, anh nhìn về người trước ống kính, ngón tay mảnh khảnh nới lỏng cổ áo, thấp giọng hỏi: "Tại sao lại không nói gì?"
Nhan Thu Chỉ hoàn hồn, nằm trên ghế sô pha nói: "Không biết nên nói cái gì."
Cô hỏi: "Vết thương trên mặt Nhan Thu Chỉ không phải là do bạn học đánh chứ?"
Trần Lục Nam nhìn cô.
Nhan Thu Chỉ có chút buồn phiền, cô vò đầu bứt tóc nói: "Nếu em đoán không nhầm thì có lẽ là mẹ cậu ta đánh."
Người có thể tát cậu ta chắc chắn không phải là bạn học hay gì đó, Nhan Gia Trì đánh nhau rất giỏi, không ai có thể trực tiếp giáng cho cậu ta một cái tát như vậy, ngoại trừ cha mẹ cậu ta.
Mặc dù Nhan Phong không phải là một người chồng tốt, cũng không phải là một người cha tốt, nhưng ông ấy không chủ động dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, ông ấy sẽ không động tay, huống chi đối tượng là đứa con trai quý giá của ông ta. Vì vậy sau khi suy nghĩ kỹ thì cũng chỉ có một người.
Trần Lục Nam dừng lại một chút, sau đó trầm mặc nhìn cô nói: "Khó chịu sao?"
"Một chút."
Nhan Thu Chỉ nói: "Trước đây em thực sự vẫn luôn ngưỡng mộ Nhan Gia Trì, câu jta có cha mẹ nuôi dưỡng từ nhỏ, không giống như em."
Cô dừng lại một chút: "Nhưng sau đó em phát hiện ra rằng dường như không phải là như vậy."
Cô nói: "Mặc dù từ nhỏ em chỉ có mẹ nhưng mẹ rất yêu thương em."
Còn Nhan Gia Trì…. Cô không biết diễn tả tình yêu của Đỗ Băng dành cho Nhan Gia Trì như thế nào, nó thật hoang tưởng và bệnh hoạn.
Sau khi cô được đưa về nhà Nhan Gia, cô thực sự bắt gặp vài lần Đỗ Băng đánh người.
Khi tâm trạng không tốt, bà ấy thích lấy Nhan Gia Trì để trút giận, cũng từ lúc đó, Nhan Thu Chỉ đột nhiên không còn ghét Nhan Gia Trì nữa.
Thực ra, cậu ta cũng không có cảm giác an toàn.
Những điều cậu ta làm với cô khi còn nhỏ chẳng qua là sợ rằng Nhan Thu Chỉ sẽ cướp cha cậu ta đi, bởi vì ở chỗ Nhan Gia Trì, mẹ thực sự không yêu cậu ta, thậm chí cậu ta chỉ là một bao cát để mẹ cậu ta trút giận.
Nhan Thu Chỉ thực sự không hiểu tại sao, Đỗ Băng lại làm như vậy với Nhan Gia Trì.
Cô không thể nghĩ ra được.
Nhưng cô cũng không muốn tham dự vào, chẳng qua sau đó có gặp được vài lần, cô đều âm thầm làm ồn ào ở bên ngoài, để Đỗ Băng khoogn thể thực hiện được.
Sau đó, cô và Nhan Gia Trì luôn duy trì mối quan hệ chị em khó xử.
Không tốt cũng không xấu.
Trần Lục Nam nhìn cô với ánh mắt rực lửa, nhưng không nói gì.
Nhan Thu Chỉ thở dài nhìn về phía Trần Lục Nam: "Anh nói đã xảy ra chuyện gì, lần trước không về nhà, hôm nay cũng không về nhà nữa."
Trần Lục Nam lắc đầu: "Anh đi hỏi xem?"
"Hay là thôi bỏ đi."
Nhan Thu Chỉ nói: "Nhan Gia Trì có lòng tự trọng cao, em cũng chưa bao giờ trực tiếp hỏi cậu ta."
"Ừm."
Hai người im lặng một hồi, Nhan Thu Chỉ nói: "Ngày mai anh có việc gì không?"
"Làm sao vậy?"
Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút nói: "Anh sắp xếp cho Nhan Gia Trì đến chỗ em hai ngày đi, coi như là thư giãn gì đó đi."
Nhan Gia Trì và Trần Lục Nam chắc không có nhiều chuyện để nói, chi bằng đến chỗ cô để tìm việc gì đó cho cậu ta thì hơn.
Trần Lục Nam gật đầu: "Được, ngày mai anh sẽ đưa cậu ta ra sân bay."
"Hãy hỏi ý kiến cậu ta trước đi."
"Biết rồi."
Nhan Thu Chỉ vẫn luôn nói về chuyện của Nhan Gia Trì, Trần Lục Nam nhìn thời gian, đột nhiên cắt ngang nói: "Còn anh thì sao?"
"Cái gì?"
Nhan Thu Chỉ đột nhiên không kịp đề phòng, vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Trần Lục Nam ủy khuất nhìn cô và hỏi: "Nói nhiều chuyện của Nhan Gia Trì rồi, còn anh thì sao?"
Nhan Gia Trì: "…."
Cô kinh ngạc chớp mắt, không khỏi bật cười thành tiếng: "Anh làm gì vậy? Anh còn tranh sủng với cả Nhan Gia Trì sao?"
Trần Lục Nam không nói gì, cứ nhìn chằm chằm cô như vậy.
Ánh mắt đó…. Khiến Nhan Thu Chỉ cảm thấy chột dạ. Cô dở khóc dở cười nói: "Được rồi, không nói về cậu ta nữa."
Cô nhìn Trần Lục Nam: "Anh cùng em xem chương trình tạp kỹ đi, vẫn còn nửa giờ nữa."
Trần Lục Nam cũng không vội đi tắm, anh trực tiếp ngồi trên ghế sô pha, cổ áo buông lỏng một nửa, nhìn vô cùng lười biếng và gợi cảm.
Nhan Thu Chỉ nhìn và nuốt nước bọt.
Trần Lục Nam vô tình ngước mắt lên, đập vào mắt đó là ánh mắt rực lửa của cô.
Anh dừng lại, cúi xuống tìm điều khiển và hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"
"Nhìn anh đó."
Nhan Thu Chỉ biết lúc này có nói cái gì thì Trần Lục Nam cũng không thể làm gì cô, cô cố ý trêu chọc: "Anh thật sự rất đẹp trai."
Trần Lục Nam: "….."
Anh bật cười: "Chỉ đẹp trai thôi sao?"
"Còn khá gợi cảm nữa."
Nhan Thu Chỉ mạnh dạn nói: "Yết hầu của anh rất gợi cảm."
"….."
Cô nói xong, tiếp tục bình luận: "Còn cả mồm, mũi, mắt…." Cô nói rất nhiều trong một lần.
Đến cuối cùng, Trần Lục Nam liếc mắt đánh giá cô, trầm giọng hỏi: "Cố ý sao?"
Vẻ mặt Nhan Thu Chỉ giống như là em cố ý đó anh có thể làm gì được, cô cười nói: "Em đâu có cố ý đâu, em thực sự nghiêm túc khen ngợi anh đó, làm sao, em không thể khen anh sao?"
"Có thể."
Trần Lục Nam không vội mà bật tivi lên để cùng cô xem chương trình tạp kỹ từ xa.
Nhan Thu Chỉ nhướng mày với vẻ mặt đắc ý: "Đó không phải là."
"Ừm."
Trần Lục Nam dừng lại một chút và nói thêm: "Ngày mai anh cũng không có việc gì."
Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, bế tắc: "Hả?"
Trần Lục Nam nhẹ nhàng nhìn cô, có chút ẩn ý nói: "Anh cùng Nhan Gia Trì đi thăm em."
"….."
Cô đột nhiên chớp chớp mắt, thận trọng nói: "….Không cần đâu, ngày kia anh còn có việc phải làm mà, không cần chạy tới chạy lui đâu, sẽ mệt đó."
"Không mệt."
Trần Lục Nam nhẹ giọng nói: "Thăm vợ của anh thì có gì mệt chứ."
Nhan Thu Chỉ: "……."
Cô hối hận rồi.
Ô ô ô ô lúc nãy còn không sợ chết mà trêu chọc anh.
Nhan Thu Chỉ chua xót nhìn anh: "Anh nói nghiêm túc sao?"
Trần Lục Nam trầm thấp cười nhìn cô: "Em nghĩ như thế nào?"
"Em nghĩ anh đang nói đùa."
Nhan Thu Chỉ thổi rắm cầu vồng vô cùng vang dội: "Anh Trần quả nhiên là hài hước và vui tính."
Trần Lục Nam nhìn cô, không nói gì.
Nhan Thu Chỉ cảm thấy có lỗi và tránh ánh mắt của anh.
"Em thực sự cảm thấy anh đừng đến, cư dân mạng sẽ phát hiện ra gian tình của hai chúng ta."
Trần Lục Nam: "…..Gian tình?"
Nhan Thu Chỉ: "Anh cảm thấy không giống sao?"
Cô tự nhủ: "Em luôn cảm thấy hai chúng ta đang lén lút yêu đương vụng trộm vậy."
Nghe vậy Trần Lục Nam cong môi, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô.
"Hóa ra là em thích như vậy?"
Nhan Thu Chỉ: "…..?"
Trần Lục Nam: "Lần sau sẽ thử xem."
"?????"