Nhan Thu Chỉ thực sự thừa nhận cô có chút đạo đức giả, nếu không cũng sẽ không tố Trần Lục Nam lâu như vậy.
Nhưng đôi khi mọi người để tâm chuyện vụn vặt, là ai cũng không thể có cách nào kéo họ trở lại.
Cho đến tối nay, cô cảm thấy mình ám chỉ đủ rồi, nếu Trần Lục Nam còn không phản ứng lại, vậy cô cũng không nói lại nữa, cũng may…. Trần Lục Nam là một người thông minh.
Nói thật, khi anh hôn xuống dưới, Nhan Thu Chỉ vãn có chút hoảng hốt thất thần.
Dường như nhận thấy sự thiếu chuyên tâm của cô, Trần Lục Nam mở miệng cắn môi cô.
Nhan Thu Chỉ đau đớn, mở mắt nhìn về phía anh.
Vừa nâng mắt lên, liền rơi vào trong con ngươi sâu thẳm có tia lửa bốc lên cùng áp lực ** lên đó, nóng bừng khiến người ta không thể tránh được.
Cô dừng lại một chút, mờ mịt nhìn anh trong chốc lát, cô giơ tay lên, chủ động ôm cổ Trần Lục Nam, ngẩng đầu khỏi môi anh, hôn lên yết hầu của anh.
Không hôn còn không sao, nụ hôn này….liền không thể chịu được nữa.
Anh hôn lên môi cô, xoay người ma sát, khi Nhan Thu Chỉ nức nở không thở nổi, anh lại ngược xuống dưới.
Nụ hôn dày đặc rơi xuống, từ môi chuyển đến những nơi khác, má, mũi, trán, rồi sang bên cạnh, lên dái tai mềm mại của cô.
Anh mút nó, rõ ràng cảm thấy cơ thể Nhan Thu Chỉ hơi đông cứng lại.
Anh cười trầm mặc, ghé vào bên tai cô: "Như thế nào?"
Nhan Thu Chỉ không nói gì, trừng mắt giận dữ nhìn anh.
Trần Lục Nam cong môi, một đường đi xuống dưới.
………
Khi chiếc váy ngủ màu lam khói trên người cô bị ném xuống giường, Nhan Thu Chỉ đã không còn cảm giác nữa.
Trên người cô dường như không còn bất cứ cái gì ràng buộc nữa, cô chỉ cảm thấy được bàn tay nóng bỏng của Trần Lục Nam trên da thịt cô.
Lòng bàn tay anh cực nóng, vì công việc, lòng bàn tay thực sự thô ráp và không được bảo dưỡng tốt như những người khác.
Những nơi lòng bàn tay anh đi qua, khiến cơ thể cô giật mình run lên.
Trong phòng chỉ còn lại ánh sáng của chiếc đèn ban đầu kia, tông màu trầm, không gây cảm giác không thích ứng nào, cũng không khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Thỉnh thoảng cô còn có thể cảm nhận được tiếng thở dốc của Trần Lục nam, vọng vào tai cô.
Màn đêm bên ngoài cửa sổ dường như tối hơn một chút.
Hai người cũng lâu lắm rồi không thân mật, Trần Lục Nam cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra, có lẽ là để "trừng phạt" côm hoặc là vì gì đó khác, đột nhiên anh có nhiều kiên nhẫn hơn trong chuyện này.
Anh kiên nhẫn và cực kỳ chiều lòng cô, rồi mới bắt đầu tự mình hưởng thụ.
Ngón chân của Nhan Thu Chỉ co quắp vào nhau, cô có chút không chịu nổi anh như thế này, tay cô đặt trên lưng anh, gãi gãi, Trần Lục Nam bị đau cau mày, dùng tay còn lại bóp chặt môi cô mà hôn, nuốt hết những tiếng rên rỉ của cô đi.
………..
Cứ như vậy hai lần, Nhan thu Chỉ cảm thấy mình giống như một con cá nhỏ bơi trong hồ, lại bị người ta dụ dỗ lên xuống.
Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy ngoài cửa sổ có gió, rèm cửa dường như rung lên.
Nhưng sau đó, cô phát hiện ra rằng đó là ảo giác của chính mình.
Tấm rèm không di chuyển, là người trên người cô đang di chuyển.
Hai người không thể phân biệt được là mồ hôi hay là gì, tất cả đều hòa vào nhau.
Mồ hôi trên trán Trần Lục Nam chảy ròng ròng trên mặt, cảm giác hơi nhớp nháp dính dính, nhưng lại không khiến cho người ta khó chịu.
Tiếng thở của anh trở nên gấp gáp hơn, đốt cháy lỗ tai cô.
Đến phía sau, Trần Lục Nam vẫn thực sự không phải là người dỗ dành cô, muốn làm cho cô phát ra tiếng, anh thích nghe âm thanh của cô lúc này.
Nhan Thu Chỉ bị anh dỗ dành, như anh mong muốn.
Cả hai dường như hoàn toàn hòa hợp trong vấn đề này, bất kể là trước đây hay là bây giờ, dường như đều vô cùng phù hợp.
Nếu như trước đây là một trăm phần trăm thì lần này… Nhan thu Chỉ cảm thấy có thể đạt đến một trăm hai mươi phần trăm rồi.
Dường như đã vượt quá giá trị tối đa.
Đêm càng ngày càng tối.
Trước đây Nhan Thu Chỉ không phát hiện ra sức chịu đựng của Trần Lục Nam lại tốt như vậy, rõ ràng trước đây…. Anh không phải như vậy.
Cô không thể chịu được, nức nở cầu xin anh, Trần Lục Nam căn bản không nghe thấy.
Đàn ông thường làm theo ý mình trong những việc như thế này.
Cuối cùng, Nhan Thu Chỉ chỉ có thể chủ động, câu dẫn anh không thể không thỏa hiệp.
…….
Căn phòng tràn đầy cảnh đẹp, mùi vị sau chuyện đó vô cùng nồng đậm.
Nhan thu Chỉ ngửi thấy liền đỏ mặt, trên người còn cảm thấy có chút không thoải mái.
Cô ôm lấy Trần Lục Nam, người anh dựa vào cổ cô, hơi thở của anh phả vào trên mặt.
"Em muốn đi tắm."
Giọng nói Nhan Thu Chỉ cũng khàn đi.
Trần Lục Nam dừng một chút, khàn giọng nói: "Được."
Nhan Thu Chỉ cho rằng, nói tắm rửa hẳn là có thể ngủ rồi.
Chỉ là cô dường như quá ngây thơ rồi.
Đối với người đàn ông đã ăn chay trường lâu như vậy, anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc nếu anh không đòi được lãi một lần nữa.
Tiếng nước trong phòng tắm chồng lên tiếng nói của người đàn ông và người phụ nữ, trong lúc nhất thời cũng khiến người nghe không còn rõ ràng như vậy.
Đuôi mắt Nhan Thu Chỉ đỏ hoe, có chút không chịu được sự quăng quật của người đàn ông này.
Sau lưng cô là những viên gạch lạnh, và phía trước là một cơ thể nóng bóng như thiêu đốt.
Cô ở trên người Trần Lục Nam, giống như cá nằm trên thớt, mặc cho anh tàn sát.
Đèn trong phòng tắm chói mắt, Nhan Thu Chỉ nhắm mắt lại, vô tình cọ vào yết hầu đang cuộn lên của anh.
Ham muốn vừa mới dừng lại, lại lần nữa bị khơi dậy.
………..
Khi tiếng nước ngừng lại, Nhan Thu Chỉ thậm chí không muốn cử động cả ngón chân của mình.
Trần Lục Nam nhìn bộ dạng của cô trong lồng ngực mình, những suy nghĩ vừa bị đè nén xuống lại lần nữa bừng lên.
Anh hít một hơi thật sâu, vừa định chạm vào cô, liền bị Nhan Thu Chỉ tránh đi.
Nhan Thu Chỉ hất tay anh ra, khàn giọng lẩm bẩm: "Anh tránh ra."
Trong cổ họng Trần Lục Nam tràn đầy ý cười, giọng nói trầm thấp gợi cảm: "Chỉ là tắm cho em thôi."
Nhan Thu Chỉ mới không tin anh.
Vừa rồi anh cũng nói sẽ chỉ tắm cho cô, nhưng kết quả là…. Liền đè cô lên tường rồi lăn lộn trong bồn tắm một hồi.
Hơn nữa… người này dường như bị bệnh vậy, ngay khi thói hư tật xấu của người đàn ông bộc lộ ra, liền hoàn toàn không thể thu lại được, giống như không thể kìm nén được bản tính vậy.
Nhan Thu Chỉ thậm chí còn không nhìn thấy mình ở trong gương.
Mặc dù cô không phải là người nhút nhát, nhưng loại chuyện này… thực sự chỉ có "kẻ biến thái" mới có thể làm ra được.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, Nhan Thu Chỉ liền cảm thấy cơ thể lại nóng bừng lên.
Không được, không được.
Cô muốn gạt bỏ những hình ảnh "bẩn thỉu" đó ra khỏi tâm trí.
Trần Lục Nam nhìn bộ dạng lắc đầu của cô, cổ đỏ bừng, chắc là sau khi ở phòng tắm một lúc lâu, cơ thể cô đều đỏ lên, trên đó còn lưu lại dấu vết của anh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh lại tối sầm lại một chút.
Trần Lục Nam hắng giọng, tựa vào tai cô nói: "Ngoan."
Anh nói: "Thật sự không đến nữa."
Nhan Thu Chỉ ngừng động tác tay lại, ngẩng đầu nhìn anh: "Thật sao?"
"Ừm."
Trần Lục Nam đảm bảo: "Để anh."
"…..Ừm."
Lúc này Nhan Thu Chỉ cũng không còn sức lực nauwx, sau khi Trần Lục Nam đảm bảo, cô thực sự tùy ý anh.
Khi cô "hơi thở thoi thóp" được bế từ phòng tắm về giường, cô hiểu rõ một đạo lý.
Lời nói của người đàn ông chó hoàn toàn không thể tin được!!!
Vừa mới lên giường, Nhan Thu Chỉ liền quấn chăn bông lại trốn trong góc.
Nhìn thấy cô như vậy Trần Lục Nam mím môi cười: "Em ngủ trước đi, anh dọn dẹp phòng tắm một chút đã."
"……"
Nhan Thu Chỉ không muốn nói lời nào với anh, lẳng lặng kéo chăn bông quấn chặt mình hơn.
Thật đáng sợ.
Người này là biến thái sao?
Tại sao trước đây không biết anh có nhiều thủ đoạn như vậy, đàn ông đều tự học loại chuyện này sao?
Nhan Thu Chỉ sâu sắc cảm thấy rằng mình đã nhìn nhầm Trần Lục Nam rồi, người này thực sự là sự kết hợp của bên ngoài hiền lành, bên trong nhiệt tình và khát khao tột độ trong lòng có ý đồ rõ ràng.
Ai nói tính tình anh nhạt nhẽo, lạnh nhạt.
Ở trong chuyện này- anh! Có thể! Nhiệt tình! Hơn! Bất kỳ! Ai! Cả!
Nhan Thu Chỉ rùng mình, đột nhiên cảm thấy rằng tương lai tính mạng của mình sẽ không giữ nổi.
Rõ ràng là cô có thể lực tốt, nhưng chính là không thể chịu đựng nổi.
Một lát sau, Trần Lục Nam đi ra khỏi phòng tắm.
Anh vén chăn bông lên giường, lúc anh muốn ôm Nhan Thu Chỉ, Nhan Thu Chỉ lại trốn sang bên cạnh: "Anh đừng qua đây."
Trần Lục Nam: "……"
Anh không nhịn được cười, kéo người vào trong lòng, cúi đầu hôn cô: "Anh xin lỗi."
Nhan Thu Chỉ: "Lời xin lỗi của anh không chân thành chút nào."
"Ừm."
Trần Lục Nam thừa nhận rằng anh đã hôn lên má cô, khàn giọng nói: "Anh không kiềm chế được."
Lần cuối cùng, anh không định làm nữa.
Nhưng con người trước mặt lại quá mê người, khiến cho anh nhất thời không thể kiềm chế được.
Nhan Thu Chỉ đạp anh trong chăn bông, Trần Lục Nam chịu đựng, nhỏ giọng hỏi: "Vẫn còn có sức sao?"
"…….." Nhan Thu Chỉ rùng mình một cái: "Không có."
Trần Lục Nam đưa tay vỗ vỗ lưng cô: "Ngủ đi."
"Ừm."
Nhan Thu Chỉ không do dự, ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.
Tuy nói rằng có chút quẫn bách, nhưng giống như….. Kỳ thật cô cũng rất thích, mặc dù Trần Lục Nam chăm sóc cô rất tốt, nhưng trước khi vui vẻ, dường như anh cũng khiến cho cô rất thoải mái.
Nghĩ đến đây, Nhan Thu Chỉ mang theo chút tâm trạng phức tạp.
Trần Lục Nam dỗ dành cô, một lúc sau Nhan Thu Chỉ đã ngủ thiếp đi.
Đến lúc này, Trần Lục Nam mới thực sự yên tâm và nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Anh ôm cô vào trong lòng, cúi đầu hôn lên mắt cô, cảm giác thỏa mãn khó tả.
Nắng xuân rực rỡ.
Tôi hôm qua đến khoảng năm giờ mới ngủ, có thể coi là rạng sáng, Nhan Thu Chỉ quá mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, cô ngủ một giấc đến mười hai giờ mới tỉnh dậy.
Cảnh diễn của cô hôm nay là vào buổi chiều, nên cô cũng không quá vội vàng qua đó.
Khi cô tỉnh dậy, Trần Lục Nam đã không còn ở bên cạnh nữa.
Anh ngồi đối diện, trước mặt có máy vi tính, trên người mặc đồ không biết là ai đã đưa đến, là áo sơ mi trắng và quần tây đen, trông rất nghiêm túc.
Nhưng chỉ có Nhan Thu Chỉ biết rằng người đàn ông này là một con thú ăn mặc chỉnh tề.
Sau khi mặc quần áo lên và khi cởi quần áo ra, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Dường như nhận ra ánh mắt của cô, Trần Lục Nam ngước mắt lên nhìn cô.
"Dậy rồi sao?"
"Ừm."
Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt nhìn anh: "Tại sao anh lại dậy sớm như vậy?"
Tại sao tinh lực của người đàn ông chó lại tốt như vậy, tối qua xuất lực là anh, thể nhưng lại dậy sớm như vậy, còn làm việc nữa.
Trần Lục Nam đứng dậy, đi đến bên giường cô và trả lời: "Bây giờ đã dậy rồi?"
Nhan Thu Chỉ giật mình cử động, đau.
Giống như bị xe cán qua, toàn thân đau nhức.
Cô cau mày không nói gì.
Nhìn thấy cô như vậy, Trần Lục Nam hôn lên khóe môi cô nói: "Em ngủ thêm đi, vẫn còn có thời gian."
Nhan Thu Chỉ nhìn anh: "Mấy giờ em có cảnh quay?"
Trần Lục Nam cười: "Ba giờ bắt đầu."
"……Ừm."
Nhan Thu Chỉ tính toán thời gian: "Em không ngủ nữa, em sẽ qua đó sớm một chút."
Cô thường đến sớm một tiếng, ngoài việc trang điểm, cô sẽ em lại kịch bản thêm hia lần nữa, để tránh mình gặp những sai sót khác.
Trần Lục Nam hiểu, anh vén chăn bông lên, bế người lên.
Nhan Thu Chỉ kinh ngạc nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"
Trần Lục Nam thản nhiên hỏi: "Có thể dậy được không?"
"…….."
Nhan Thu Chỉ ghé vào vai anh trầm mặc một lúc, lẩm bẩm: "Em đâu có phải là phế vật."
Cô có chút không thoải mái nhưng cô có thể gượng dậy được.
Nhưng nếu có người muốn phục vụ, hãy để anh phục vụ vậy, hưởng thụ một chút cũng khá tốt.
Nhan Thu Chỉ là loại người có thể mềm và có thể cứng rắn được.
Cô có thể làm nũng với Trần Lục Nam, nhưng cô hiểu như thế nào là đúng mực và không làm quá lên.
Trần Lục Nam rất hữu dụng, cũng thích cô làm nũng, thích sự nóng nảy của cô.
Mọi người đều thích một cái gì đó khác nhau, những thứ này của Nhan Thu Chỉ cũng đúng là những gì Trần Lục Nam thích, cũng chính vì vậy, hai người mới có thể phát triển lâu dài hơn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Trần Lục Nam bảo khách sạn mang đồ ăn đến.
Hai người ăn cơm trưa trong phòng, sau khi ăn xong, Nhan Thu Chỉ thay quần áo định đến đoàn phim.
Cô nhìn người vẫn đang ngồi trong phòng khách, mím môi hỏi: "Buổi chiều nay anh sẽ làm gì?"
Trần Lục Nam nhìn cô: "Về phía đoàn phim, anh sẽ nói chuyện với đạo diễn Tống, sẽ không tiết lộ ra ngoài."
Nhan Thu Chỉ "ừm" một tiếng, gật đầu nói: "Em biết rồi."
Cô dừng lại, trầm giọng nói: "Thật ra, cho dù chuyện bại lộ cũng không có gì, dù sao cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi."
Trần Lục Nam đưa tay nhéo nhéo mặt cô: "Ừm, không cần lo lắng."
Anh nói: "Tuần tự từng bước một."
Bây giờ lập tức phơi bày, anh không có ảnh hưởng, nhưng Nhan Thu Chỉ sẽ có. Trong chuyện này, Trần Lục Nam không muốn Nhan Thu Chỉ bị thương, anh muốn sắp đặt, sau khi mọi chuyện đã xác định mới làm động tác bước tiếp theo.
Tất nhiên, nếu có yếu tố bên ngoài, những cái mà họ không thể khống chế được, thì cũng không có biện pháp gì.
Nhưng trong những trường hợp có thể xảy ra, Trần Lục Nam chắc chắn sẽ đảm bảo điều đó.
Nhan Thu Chỉ suy nghĩ rồi gật đầu: "Tùy anh đó."
Cô nhìn Trần Lục Nam, nghiêm túc nói: "Em chỉ muốn nói với anh rằng, nếu anh muốn công khai, phía em cũng sẽ không có vấn đề gì."
"Được."
Trần Lục Nam trầm thấp cười: "Anh đưa em đến đoàn phim."
"…..Ừm."
Nhan Thu Chỉ không khách khí coi Trần Lục Nam là tài xế, nhưng người đàn ông này còn có việc phải làm, sau khi đưa Nhan Thu Chỉ và mọi người đến đoàn phim thì liền đi luôn.
Vừa xuống xe, Châu Châu đã đi tới.
Nhan Thu Chỉ bất lực nhìn ánh mắt hóng chuyện của cô ấy nói: "Nhìn cái gì vậy?"
Châu Châu chớp chớp mắt: "Chị Nhan Nhan, kéo áo của chị lên chút đi."
Nhan Thu Chỉ cúi đầu nhìn xuống, rất tốt, có một dấu hôn trên cổ cô.
"….."
Châu Châu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cẩn thận hỏi: "Chị Nhan Nhan… không ngờ anh Trần Lại là anh Trần như vậy đó."
Nhan Thu Chỉ gõ đầu cô, ngượng ngùng nói: "Câm miệng đi."
Châu Châu: "….."
Cô ấy im lặng một hồi, đột nhiên nhớ đến tin tức lúc sáng: "Đúng rồi, sáng nay em có xem được một số tin tức mới."
"Cái gì?"
Nhan Thu Chỉ vừa đi vào trong vừa hỏi.
Châu Châu nói: "Là về Lâm Viện."
Nhan Thu Chỉ ngẩn ra: "Ừm, rồi sao nữa?"
Thực ra hôm qua sau khi Trần Lục Nam đến, cô không hỏi lại, một là vì không có thời gian, hai là cảm thấy không cần thiết. Trong chuyện của Lâm Viện, cô cảm thấy Trần Lục Nam sẽ xử lý tốt.
Hơn nữa, cho dù Trần Lục Nam không xử lý thì Lâm Viện cũng nhảy dựng lên không thể không làm gì.
Phòng làm việc của Trần Lục Nam đã có sự thanh minh như vậy, đã tách hoàn toàn triệt để giới hạn với Lâm Viện, nếu như cô ta mặt dày táo tợn hơn, có lẽ cô ta không cần mọi người làm gì, cô ta cũng có thể bị chế giễu lên tận trời rồi.
Châu Châu nói những gì cô ấy nhìn thấy với Nhan Thu Chỉ: "Em xem tin nóng trên mạng, sau khi tuyên bố của anh Trần được đưa ra ngày hôm qua, Lâm Viện đã mất một số vị trí người đại diễn đã đang đàm phán, sáng sớm cũng nhìn thấy tin nóng, nói rằng một số vị trí người đại diện trước đây định gia hạn hợp đồng với cô ta cũng đã bị thổi bay rồi, còn có một bộ phim điện ảnh cô ta vừa giành được dường như cũng đã suy nghĩ đổi người.
Nhan Thu Chỉ hơi giật mình, có chút kinh ngạc nói: "Trần Lục nam đã làm sao?"
"Trên mạng không nói, có lẽ là do anh Trần làm, cũng có thể là mọi người đang theo chiều gió."
Nhan Thu Chỉ hiểu, điều này là rất bình thường.
Trong giới cũng có những quy tắc trong giới, mặc dù thân phận của Trần Lục Nam chưa bị bại lộ nhưng anh có chút năng lực, và kỳ thực cũng biết anh rốt cuộc là ai, danh tính thực sự của anh là gì.
Trước đó trên mạng cũng rò rỉ nói rằng Trần Lục Nam chính là con trai của một tập đoàn nào đó, nhưng điều đó vẫn chưa được xác nhận.
Trình Thịnh đã cố gắng dập tắt tin tức, mọi người dường như muốn phơi bày tin nóng đó, cũng không có khả năng lắm.
Hơn nữa ngoài Trình Thịnh ra, bản thân Trần Lục Nam cũng là một nhân vật quan trọng cao cấp, nếu anh thực sự không thích ai hoặc là nhìn thấy ai không vừa mắt, không cần anh ra tay, tự nhiên có người giúp đỡ.
Nhan Thu Chỉ trầm tư một hồi, sau đó nhìn Châu Châu nói: "Đây đều là tin nóng trên mạng sao?"
"Có lẽ là thật đó."
Châu Châu gật đầu: "Tin tức trước đây của tin nóng đó đều là sự thật." Cô ấy nhìn Nhan Thu Chỉ, trầm giọng hỏi: "Chị Nhan Nhan, chị không hỏi anh Trần sao?"
"Không có."
Nhan Thu Chỉ: "Quên rồi."
Châu Châu: "….."
Sau khi hai người đi vào, Nhan Thu Chỉ cũng không nói chuyện này với Châu Châu nữa.
Cô vừa bước vào, ánh mắt mọi người nhìn cô có chút không đúng, Nhan Thu Chỉ mím môi, mặt dày đi vào trong phòng thay đồ.
Mục Hân cũng có cảnh quay buổi chiều, khi cô ấy đến, Nhan Thu Chỉ đã trang điểm xong và đang nói chuyện phiếm với các nhân viên công tác.
Cô ấy nhìn qua, luôn cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ.
Trước đây các nhân viên công tác đối xử với Nhan Thu Chỉ rất tốt, nhưng dường như cũng không đến mức này.
Cô ấy cau mày nhìn về phía nhân viên công tác ở bên cạnh nói: "Chị Thu Chỉ hôm nay làm sao vậy?"
"Gì?"
Nhân viên công tác không hiểu ý của cô ấy: "Cái gì?"
Mục Hân nói: "Tôi cảm thấy mọi người hôm nay đang chăm sóc đặc biệt cho chị Thu Chỉ."
Nghe vậy, nhân viên công tác cũng không hiểu ra sao.
Tối hôm qua cô ấy không ở lại mà đi về trước, cho nên không biết chuyện Trần Lục Nam đã đến sau đó.
Cô ấy quay đầu nhìn xung quanh Nhan Thu Chỉ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Có vẻ như không phải, vẫn giống như trước đây vậy."
Lúc nào cô ấy cũng chú ý đến động tác của Nhan Thu Chỉ cho nên cô ấy không cảm thấy có khác biệt gì nhiều.
Mục Hân nhíu mày lẩm bẩm nói: "Thật sao?"
"Đúng vậy."
Nhân viên công tác nói: "Được rồi."
Mục Hân gật đầu: "Ừm."
Cô ấy bước đến chỗ Nhan Thu Chỉ, bên cạnh Nhan Thu Chỉ có một vài nhân viên công tác tối qua, họ rất tò mò về Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam, lại không thể gióng trống khua chiêng nói cho người khác biết, cho nên chỉ có thể tiến đến hỏi Nhan Thu Chỉ vài câu chuyện phiếm ở đây mà thôi.
Hai người trong số họ là người hâm mộ của Trần Lục Nam, hỏi cô rằng Trần Lục Nam còn có thể đóng phim gì đó không.
Nhan Thu Chỉ dở khóc dở cười, suy nghĩ rồi nói: "Có."
Cô nói với các nhân viên công tác: "Đang chuẩn bị quay một bộ phim mới, nhất định sẽ còn nhìn thấy được."
Các nhân viên công tác kích động không thôi, nhỏ giọng hỏi: "Vậy…. Thu Chỉ có thể xin chữ ký cho chúng tôi được không?"
Nhan Thu Chỉ gật đầu: "Được thôi, sau khi quay phim xong các cô đưa cho tôi, tôi sẽ bảo anh ấy ký cho các cô."
"Được được được ạ, cám ơn chị Thu Chỉ."
……….
Mọi người đang trò chuyện thì Mục Hân đi tới.
Các nhân viên công tác lập tức im lặng.
Mục Hân không biết tại sao: "Làm sao vậy? Đang nói chuyện gì vậy chị Thu Chỉ."
Nhan Thu Chỉ mỉm cười, chưa kịp nói chuyện thì nhân viên công tác bên cạnh đã nói: "Chúng tôi đang nói chuyện với chị Thu Chỉ về chương trình tạp kỹ của chị ấy có vẻ như lại chuẩn bị phải ghi hình rồi phải không?"
Nhan Thu Chỉ gật đầu: "Ừm, qua hai ngày nữa sẽ ghi hình."
"Vậy khi nào sẽ phát sóng?"
Nhan Thu Chỉ tính toàn thời gian: "Có lẽ là tuần sau sẽ phát sóng, hình như đã được ấn định rồi."
Một vài người trò chuyện cùng nhau, chủ đề cũng nhanh chóng được thảo luận.
Nhan Thu Chỉ đã quay phim cả buổi chiều.
Thiệu Việt gặp được cô vài lần, anh ấy muốn nói gì đó nhưng lại kìm xuống.
Khi đến thời gian ăn cơm, Thiệu Việt nhìn cô: "Người đi rồi sao?"
Nhan Thu Chỉ đã nói chuyện với Thẩm Mộ Tình, đột nhiên nghe thấy một câu, vẫn còn chưa kịp phản ứng lại.
Cô sửng sốt: "A? Cái gì?"
Thiệu Việt nhìn cô: "Anh ấy đi rồi sao?"
Nhan Thu Chỉ lắc đầu: "Không có."
Cô dừng lại đột nhiên nghĩ đến vụ bê bối trước đó: "Tối qua anh ấy đã ở đây."
Thiệu Việt: "….."
Anh ấy cười khổ nhìn Nhan Thu Chỉ: "Cứ như vậy không để lại cơ hội cho những người khác."
Anh nghe hiểu ý của Nhan Thu Chỉ.
Nhan Thu Chỉ gật đầu: "Ừm."
Cô thậm chí còn không quan tâm, nhàn nhạt nói: "Ngoại trừ anh ấy, tôi dường như không thể thích ai khác được."
Thiệu Việt kinh ngạc.
Trong ấn tượng của anh ấy, Nhan Thu Chỉ thực ra không phải là người sống tình cảm, cô có vẻ là một người không giỏi bộc lộ cảm xúc, trước đây cô đã trả lời phỏng vấn tại một cuộc phỏng vấn, cũng khá dè dặt và kiềm chế hơn, nhưng trả lời thẳng thắn như vừa rồi là lần đầu tiên.
Thiệu Việt dừng lại, còn muốn hỏi thêm từ khi nào thì Mục Hân cũng đi đến.
Anh ấy nheo mắt, nhỏ giọng nói: "Biết rồi."
Nhan Thu Chỉ không nói thêm gì nữa.
Sau khi ăn tối xong, Nhan Thu Chỉ nhận được cuộc gọi của chị Manh.
Cô nhìn xung quanh nhũng người phía sau mình, trốn trong một góc trả lời: "Chị Manh."
Chị Manh hừ một tiếng: "Đã ăn cơm chưa?"
"Vừa mới ăn xong."
Chị Manh: "Trần Lục Nam ở chỗ em sao?"
"……Đúng vậy."
Nhan Thu Chỉ tò mò: "Tại sao chị biết vậy?"
Chị Manh bất lực nói: "Tại sao chị không biết, người đại diện của anh ấy bảo tôi chuẩn bị trước, nên tôi đoán được."
"…."
Nhan Thu Chỉ bật cười: "Làm chuẩn bị gì chứ?"
"Chuẩn bị cho công khai chuyện hai người."
Chị Manh nói: "Cũng may không có ai chụp được hành trình của Trần Lục Nam, ngay cả khi có, mọi người cũng không đoán được điều gì đó về em."
Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ nhất thời cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Cô trầm mặc một hồi, nhỏ giọng hỏi: "Chị gọi điện thoại cho em có chuyện gì sao?"
"Có."
Chị Manh nói: "Đạo diễn Quan có một bộ phim điện ảnh mới em có biết không?"
Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, hai mắt sáng lên: "Em biết."
"Đạo diễn quan đã công khai casting, có người ở phía anh ấy đã gọi điện thoại đến bảo em tham gia." Cô ấy nói: "Em đi cửa sau sao?"
Nhan Thu Chỉ cứng họng: "Nếu như em đi cửa sau thì có lẽ nên trực tiếp quyết định luôn mà?"
Chị Manh suy nghĩ một chút: "Đúng vậy, em chuẩn bị đi, một tuần sau casting, chỗ chị đã nhận được một kịch bản rồi, chút nữa sẽ gửi cho em."
"Được."
Sau khi nói chuyện công việc xong, Chị Manh dừng lại vài giây rồi nói: "Nói về chuyện riêng nhé."
"Cái gì?"
"Có phải em bảo Trần Lục Nam làm gì đó với Lâm Viện không?"
Nhan Thu Chỉ: "……Em cũng không phải là kẻ gây rối, em có thể bảo anh ấy làm gì chứ."
Chị Manh cười nói: "Vị trí chị cả của cô ta chắc không còn nữa, vụ bê bối lần này hơi lớn, chấm dứt hợp đồng cũng nhiều rồi, nghe người ta nói cô ta đang vội vàng từ nước ngoài trở về."
Nhan Thu Chỉ sửng sốt một chút, sau khi im lặng lại nói: "Cô ta tự làm mà."
Bất cứ ai tinh ý nhìn bức ảnh đều biết chuyện gì đang xảy ra, bị phơi bày thì thôi đi, kỳ thật nếu Weibo cá nhân đăng thì sẽ không có tác động lớn như vậy, nhưng còn liên hệ nhiều tài khoản tiếp thị chia sẻ tuyên truyền, thậm chí còn lật lại những đoạn video trước đây khi hai người còn hợp tác nữa, đều là để ám chỉ cho mọi người biết, hai người họ có gì đó.
Chị Manh cười nói: "Muốn chuyển thân sẽ khó rồi."
Nhan Thu Chỉ không nói gì.
Sự thật đã chứng minh những gì Chị Manh nói quá đúng.
Sau khi Trần Lục Nam ra tay, Lâm Viện không chỉ mất hợp đồng, mà ngay cả một số tài liệu đen trước đây của cô ta cũng đã bị phơi bày ra.
Vốn tính tình hiền lành tốt bụng, thuộc lại chị em thân thiết nhưng trên mạng lại phơi bày hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, thậm chí còn có video cho thấy trước đây Lâm Viện đã từng ra tay tát trợ lý và đánh nhau với nhân viên công tác.
Thậm chí còn nói thật ra thái độ của cô ta vô cùng kém, chỉ là trước đây không phơi bày ra, không có người tin tưởng lời nói từ một phía thôi.
Ngoài ra, thậm chí còn có người tung tin khi cô ta đi du học, đã ngủ với đạo diễn nổi tiếng nước ngoài chỉ để được đóng vai phụ trong một bộ phim lớn.
Tối hôm đó, Nhan Thu Chỉ về khách sạn, sau khi tắm rửa sạch sẽ cô nằm trên giường, có lẽ Trần Lục Nam cảm thấy tối qua đã vật lộn cô quá thảm hại nên thương hoa tiếc ngọc không động vào cô mà chỉ ôm cô vào lòng thôi.
Nhan Thu Chỉ cầm điện thoại di động nhìn tin tức bị phơi bày trên Weibo, cả người cô đều kinh ngạc.
Đời tư của Lâm Viện…. Thực sự là như vậy sao?
Nghĩ rồi, cô chọc chọc vào cánh tay Trần Lục Nam: "Trước đây anh và Lâm Viện quay phim, anh có cảm thấy cô ta là như vậy không?"
Trần Lục Nam nhìn lướt qua giao diện trên điện thoại di động của cô, đọc lướt qua: "Có chút cảm giác."
"Nói như thế nào?"
Trần Lục Nam nhìn cô.
Nhan Thu Chỉ cứng họng: "Em sẽ không tức giận cũng không ghen tuông, em chỉ muốn nghe chuyện phiếm thôi."
Trần Lục Nam "ừm" một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Có lần vô tình đụng phải đồ của cô ta một lần."
Nhan Thu Chỉ nhướng mày.
"Kích thích như vậy sao?"
Trần Lục Nam nhéo nhéo mặt cô: "Đừng đọc Weibo này."
Nhan Thu Chỉ: "Không được, em không xem cái này xem cái nào?" Cô thì thầm nói: "Anh cũng không đăng Weibo, những thứ khác đều không có ý nghĩa gì."
Trần Lục Nam: "……"
Nhan Thu Chỉ nói xong, cũng không cảm thấy có nào đó không đúng.
Cô thuận miệng nói vậy mà thôi, cũng không chú ý đến Trần Lục Nam đã cầm điện thoại ở bên cạnh lên, đăng nhập vào Weibo.
Vừa đăng nhập, Trần Lục Nam đã nhìn thấy rất nhiều bình luận.
Khi anh đang định đăng gì đó thì đột nhiên nghĩ đến những tin nhắn bên dưới do phòng làm việc để lại, hỏi anh dỗ dành người ta như thế nào, các nhận xét đã dỗ được người chưa…, lời ít mà ý nhiều gõ ra vài chữ.
Khi Nhan Thu Chỉ đang vui vẻ dùng biểu cảm vui vẻ, có một thông báo đặc biệt xuất hiện.
@Trần Lục NamV: Đã dỗ được rồi.
Nhan Thu Chỉ: ?