Ngàn Vạn Loại Tâm Động - Thời Tinh Thảo

Chương 64



Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Nhan Thu Chỉ, Trần Lục Nam thấp giọng cười, cố ý nén giọng hỏi: "Sợ rồi sao?"

Nhan Thu Chỉ: "….."

Cô nghẹn họng, liếc nhìn anh: "Em sẽ không bị uy hiếp đâu."

Trần Lục Nam cong môi dưới.

Nhan Thu Chỉ liếc nhìn anh, đưa mắt nhìn về phía tivi, trầm giọng nói: "Cư dân mạng đang khen ngợi anh kìa."

Trần Lục Nam cũng nhìn theo về phía này của mình, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ bọn họ nên nghị luận nên là em đó."

"…….?"

Một giây tiếp theo, Nhan Thu Chỉ nhìn thấy hình ảnh bản thân cô đang trèo cây.

Ngay lập tức, nhìn người trèo lên cây qua màn hình, cô cảm thấy người đó là đồ ngốc.

Nhan Thu Chỉ không thể nghĩ ra được, lúc đó có phải là cô bị điên rồi không, tại sao lại làm ra chuyện như vậy chứ?

Trong lúc nhất thời, Nhan Thu Chỉ rất xấu hổ.

Làn bom đạn càng lúc càng bay lên nhiều hơn, cư dân mạng đều bị sốc trước hành động của Nhan Thu Chỉ.

(?????)

(Đợi một chút!! Người leo cây này chính là nữ thần của tôi??)

(??? Nhan Thu Chỉ đang làm gì vậy!!)

(Nữ thần của tôi trèo cây thật giỏi! Tốt hơn cả đứa trẻ lớn lên ở nông thôn như tôi đó.)

(Nhìn dáng điệu mạnh mẽ của Nhan Thu Chỉ… tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày nhìn thấy một nữ minh tinh trèo cây như vậy, thậm chí còn xem một cách rất thích thú nữa.)

……

Nhan Thu Chỉ nhìn làn bom đạn, không nói nên lời.

Vô tình, cô vẫn có thể nhìn thấy nụ cười trong mắt của Trần Lục Nam.

Im lặng một hồi, Nhan Thu Chỉ nhìn anh: "….Anh cười cái gì?"

Trần Lục Nam: "Ừm?"

Nhan Thu Chỉ ậm ừ nói nhỏ: "Hình tượng tiên nữ của em có phải là mất rồi không?"

"Sẽ không đâu."

"Thật sao?"

"Ừm." Trần Lục Nam trả lời cô một cách bình tĩnh: "Với anh, em vẫn luôn như vậy."

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ rất vui vẻ.

Mặc dù điều này có có chút hơi giả dối, nhưng phụ nữ thỉnh thoảng vẫn sẵn sàng nghe những lời nói dối về bản thân như thế này, sự phù phiếm của họ được thỏa mãn ở một mức nhất định.

Hai người cùng nhau xem một chương trình tạp kỹ ở một khoảng cách xa, Nhan Thu Chỉ thích thảo luận với mọi người, cô vừa xem vừa nói chuyện với Trần Lục Nam.

Vào lúc này, cư dân mạng xem chương trình tạp kỹ không ngừng gửi lời khen ngợi, đặc biệt là khi Trần Lục Nam cũng xuất hiện dưới gốc cây dừa, họ mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn.

Mắc dù nó đã được biên tập bỏ bớt rất nhiều, nhưng người hâm mộ giống Sherlock Holmes luôn có thể tìm ra một số chi tiết rất nhỏ từ đó.

Họ luôn cảm thấy bầu không khí giữa Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam có chút kỳ lạ.

Và rốt cuộc Nhan Thu Chỉ làm như thế nào để xuống khỏi cây được? Tại sao sau khi xuống những vị khách mời khác ở xung quanh có vẻ hơi kỳ lạ.

Trần Lục Nam có vẻ hơi đặc biệt đối với Nhan Thu Chỉ, nó cũng hơi quá đặc biệt.

Đêm đó, sau khi chương trình tạp kỹ kết thúc.

Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam cùng lên hot search.

Không chỉ có vậy, còn có không ít cư dân mạng xem xong còn lén đăng lên Weibo hỏi - không có ai cảm thấy mối quan hệ giữa Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ có chút kỳ lạ sao?

Câu hỏi này đã được rất nhiều người trả lời.

Nhan Thu Chỉ trong thời gian đợi Trần Lục Nam đi tắm, cô lướt vài vòng Weibo.

Có rất nhiều bình luận dưới Weibo đó, cô mơ hồ cảm thấy mối quan hệ của mình và Trần Lục Nam có lẽ là thực sự không thể giấu được nữa rồi.

Khi Trần Lục Nam bước ra khỏi phòng tắm, những gì anh nhìn thấy là hình ảnh lo lắng của cô.

"Có chuyện gì vậy?"

Nhan Thu Chỉ ngẩng đầu nhìn anh, anh vừa mới tắm xong, tóc còn chưa khô hẳn, nửa khô nửa ướt, mềm mại, nhìn qua có chút trắng đục, mềm mại không thể tả được.

Cô nhìn chằm chằm vào anh một lúc, rồi mới rút lại suy nghĩ của mình: "Tại sao anh không sấy tóc vậy?"

Trần Lục Nam cười nhẹ: "Không cần lo lắng, có chuyện gì sao?"

Nhan Thu Chỉ hất cằm nói: "Em cảm thấy cư dân mạng sắp phát hiện ra rồi."

Cô nói: "Nếu anh xem hot search, rất nhiều người nói rằng chương trình tạp kỹ bị cắt nối biên tập có chút kỳ lạ, đặc biệt là bầy không khí giữa hai người chúng ta."

Nghe vậy, Trần Lục Nam nhướng mày: "Ừm."

Anh an ủi Nhan Thu Chỉ: "Đừng quá lo lắng, sẽ không có vấn đề gì đâu." Anh nói: "Anh Vũ và mọi người sẽ theo dõi ở đây."

"Ừm."

Hai người nói chuyện một lúc, Nhan Thu Chỉ nhìn thời gian: "Có phải anh nên đi ngủ rồi không?"

Trần Lục Nam nhìn cô cười mà như không cười nói: "Ngày mai mấy giờ em quay phim?"

"….giờ."

Trần Lục Nam gật đầu: "Anh sẽ đưa Nhan Gia Trì đến sân bay, em không cần phải đón đâu, anh sẽ sắp xếp người đưa cậu ta đến đó."

Nhan Thu Chỉ vô thức gật đầu, đột nhiên ngẩn ra: "Anh không đến sao?"

Trần Lục Nam nhướng mày nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: "Nhớ anh sao?"

"….." Nhan Thu Chỉ trừng mắt nhìn anh: "Không có."

Trần Lục Nam không nghe lời giải thích nghĩ một nẻo nói một nẻo của cô, anh giải thích nói: "Tối mai anh phải bay ra nước ngoài."

Anh nói: "Có một hoạt động phải tham gia, đã được quyết định từ trước rồi."

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ không biết là có chút mất hứng hay là có chuyện gì.

Cô gật đầu, tỏ ý đã hiểu: "Có phải là liên hoan phim không?"

"Ừm."

Trần Lục Nam lấy khăn lau tóc, trần giọng nói: "Đúng vậy, trước đây đã đồng ý sẽ tham dự rồi."

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ gật đầu, mỉm cười nói: "Vậy em sẽ lên mạng xem."

Trần Lục Nam cười cong môi nói: "Được."

Anh nhìn Nhan Thu Chỉ, hơi dừng lại một chút rồi nói: "Đợi khi nào rảnh chúng ta đi ra ngoài đi dạo nhé."

"Được."

Hai người nói chuyện một hồi, đến sau khi Nhan Thu Chỉ bất giác ngủ thiếp đi, Trần Lục Nam nghe thấy ở bên kia có tiếng thở dốc, liền tắt điện thoại.

Hai người đương sự không quan tâm đến tình hình trên mạng, nhưng họ hoàn toàn không biết người hâm mộ Sherlock Holmes đã bắt đầu tìm ra điểm giao nhau giữa hai người rồi.

Sáng sớm hôm sau, ngay khi Nhan Thu Chỉ đến đoàn phim, một vài nhân viên công tác đã kích động bắt chuyện với cô.

"Chị Thu Chỉ! Chương trình tạp kỹ của chị rất hay."

"Đúng vậy đúng vậy, tối qua chúng tôi đã xem rồi."

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ mỉm cười: "Thật sao?"

"Thật đó!"

Vài người kích động nói: "Ở giữa có phải là đã bị biên tập cắt bớt gì rồi không?"

Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt: "Cái này nên đi hỏi đạo diễn đi."

Tất cả mọi người: "……"

Rõ ràng là biết cô nhất định biết nội tình, nhưng mọi người thực sự không dám hỏi.

Sau khi vui đùa với mọi người, Nhan Thu Chỉ đi vào phòng thay đồ để trang điểm.

Ngay khi cô bước vào, ngay cả chuyên viên trang điểm cũng nói về chương trình tạp kỹ tối qua của cô: "Tôi phát hiện buổi casting chương trình tạp kỹ của các cô thật sự là rất tốt."

Nhan Thu Chỉ mỉm cười: "Thật vậy sao?"

"Thật đó." Chuyên viên trang điểm nói: "Có cô, và có cả anh Trần Lục Nam, còn có đạo diễn Lâm, Quan Hà cảm thấy khá dễ thương trong chương trình tạp kỹ này, Trang Tử Ngang cũng rất vui tính, còn có cô gái xinh đẹp đó nữa, cô ấy tên là gì vậy?"

"Hướng Minh Nguyệt."

"Đúng đúng đúng, cô ấy thật là xinh đẹp."

Nhan Thu Chỉ và chuyên viên trang điểm đang nói chuyện, Mục Hân cũng đã đến.

Sau khi nghe thấy chủ đề này, cô ấy cũng trò chuyện với hai người: "Chị Thu Chỉ, chương trình tạp kỹ của chị nổi tiếng quá."

Nhan Thu Chỉ sửng sốt, cười nói: "Có vậy sao?"

"Có đó."

Mục Hân nói: "Buổi sáng em lướt Weibo, cũng lướt qua rất nhiều lượt tìm kiếm hot của các chị đó." Cô ấy tò mò nhìn Nhan Thu Chỉ: "Chị Thu Chỉ, tại sao chị có thể leo lên cây, sau đó làm sao chị xuống được?"

Nhan Thu Chỉ cười nhẹ nói: "Thì cứ vậy xuống thôi."

Cô nói: "Có người giúp tôi, mượn thang đến."

Mục Hân gật đầu, lẩm bẩm nói với chính mình: "Em luôn cảm thấy rằng đó đã bị cắt bớt một số nội dung gì đó chứ."

Nhan Thu Chỉ: "…..Ừm, có lẽ là do đạo diễn cảm thấy không thích hợp."

Mục Hân quay đầu lại nhìn cô cười nói: "Có thể là vậy."

Nhan Thu Chỉ nhắm mắt lại và để cho chuyên viên trang điểm trang điểm lên mặt cô, cũng không mở mắt nhìn biểu cảm của cô ấy.

Không lâu sau, Nhan Thu Chỉ đã trang điểm xong đi ra ngoài quay phim.

Cô bảo Châu Châu giúp chú ý điện thoại di động của cô, có điện thoại đến thì cần kịp thời nghe máy.

-----

Trần Lục Nam đưa Nhan Gia Trì đến sân bay, dặn dò hai câu.

"Đến bên đó đừng chọc giận chị gái cậu."

"Không đâu."

Nhan Gia Trì cứng rắn nói: "Biết rồi."

Cậu ta nói: "Tại sao anh nói dài dòng thế, chị gái tôi không chê anh sao?"

Trần Lục Nam một tay đút túi đứng ở bên cạnh, nhẹ nói: "Vậy cậu phải hỏi chị gái cậu."

Nhan Gia Trì: "……."

Anh cúi đầu nhìn Nhan Gia Trì như vậy, khó có thể dịu dàng được.

"Bây giờ vẫn còn thời gian, có đói không?"

Nhan Gia Trì: "……Tôi vừa mới ăn cơm xong chưa đầy hai giờ."

Trần Lục Nam ho khan một tiếng, có chút bất lực nói: "Có muốn cái gì không?"

"Không có."

Hai người lúng túng như vậy ngồi trong nửa giờ, đến khi gần đến giờ, Nhan Gia Trì trực tiếp rời đi.

Cậu ta đi lên hai bước, lại quay lại nhìn Trần Lục Nam, trầm giọng nói: "Cám ơn."

Trần Lục Nam đưa tay vỗ vỗ đầu cậu ta: "Đừng gây chuyện cho chị gái cậu, tôi sẽ gọi điện thoại cho cha cậu." "Ừm."

Sau khi Nhan Gia Trì rời đi, Trần Lục Nam mới bước ra khỏi sân bay.

Dù là như vậy, nhiều người có mặt ở sân bay đã nhìn thấy Trần Lục Nam, thậm chí còn lén lút chụp ảnh và đăng lên mạng.

Khi Nhan Thu Chỉ nhìn thấy tin tức, Nhan Gia Trì đã sắp đến rồi.

Cô xin phép đạo diễn Tống và tự mình đến sân bay.

Khi Mục Hân đi ra, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng Nhan Thu Chỉ đang bỏ chạy.

Cô ấy sửng sốt, nhìn về phía Thiệu Việt: "Không phải là buổi chiều chị Thu Chỉ còn có cảnh quay sao? Chị ấy đi đâu vậy?"

Thiệu Việt nhìn cô ấy, nhẹ nhàng nói: "Có chút việc thôi, buổi chiều cô ấy sẽ quay lại."

Mục Hân trả lời: "Trông cô ấy có chút kích động, có phải là phải đi gặp bạn trai không?"

Thiệu Việt không nói gì.

Mục Hân nói xong, cũng nhận ra có chút xấu hổ, cười ngượng nói: "Tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi."

Thiệu Việt "ừm" một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Đừng nói nhảm, đoàn làm phim rất nhiều tai mắt."

Mục Hân tiếp thu nói: "Được rồi, tôi biết rồi."

Thiệu Việt nhìn cô ấy rồi trực tiếp rời đi.

Mục Hân nhìn theo bóng lưng của cậu ta, bĩu môi, sau đó nhếch môi bước sang một hướng khác.

Phong cảnh nơi đoàn làm phim của Nhan Thu Chỉ lấy thực sự rất đẹp, thực ra đã chuyển đi vài nơi rồi, nhưng cũng đều được quay tại nơi này.

Khoảng cách cũng không xa lắm.

Nhan Thu Chỉ và Châu Châu cùng đến sân bay.

Mặc dù cô có quan hệ bình thường với Nhan Thu Chỉ, nhưng khi người đến đây, dù thế nào thì cô cũng là chị gái của cậu ta, đón người vẫn là cần thiết.

Nhan Thu Chỉ ăn mặc xuề xòa, đợi một lúc ở sân bay thì mới nhìn thấy Nhan Gia Trì đi ra.

Thời tiết dần dần ấm lên, Nhan Gia Trì mặc một chiếc áo phông và quần jean sáng màu, cậu ta cao gầy, dáng vẻ trẻ trung.

Cậu ta không mang theo thứ gì, chỉ đẩy một chiếc vali nhỏ trong tay, nhìn qua có vẻ như hơi tùy tiện.

Châu Châu ghé vào tai Nhan Thu Chỉ thì thầm: "Chị Nhan Nhan, em trai chị cũng đẹp trai nhỉ."

Nhan Thu Chỉ liếc nhìn cô ấy, gõ đầu cô ấy nói: "Em trai tôi chưa đủ mười tám tuổi đâu."

Châu Châu: "…..Em chỉ cảm kích chút thôi, ở trường học là nam thần trường học sao."

Nhan Thu Chỉ bật cười: "Đây là một câu hỏi hay đó, chị không biết."

Cô chưa bao giờ đến trường Nhan Gia Trì.

Nghĩ về điều đó, có vẻ như cả gia đình họ đều phớt lờ Nhan Gia Trì…. Kỳ thật cũng bỏ qua cậu ta.

Cô còn tốt, cô đã lớn rồi, ít nhất từ khi còn nhỏ cô đã được mẹ yêu thương nuông chiều, nhưng Nhan Gia Trì thì khác.

Nghĩ rồi, lần này Nhan Thu Chỉ quyết định đối xử với Nhan Gia Trì tốt hơn một chút.

Đương nhiên, tiền đề là cậu ta đừng nổi loạn.

Cô giơ tay lên, khi Nhan Gia Trì nhìn thấy cô, còn nhìn xung quanh một chút.

Nhan Thu Chỉ mở to mắt, không dám tin mà nhìn động tác của cậu ta.

"Vừa rồi em đang làm gì vậy?"

Sau khi đám người đi qua, Nhan Thu Chỉ hỏi.

Nhan Gia Trì lạnh lùng nói: "Để xem có ai lén lút chụp ảnh không."

Nhan Thu Chỉ: "….."

Cô liếc xóe cậu ta: "Làm sao vậy, có người lén chụp ảnh thì em sẽ không định đến đây sao?"

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ: "????"

Cô nhìn Nhan Gia Trì với vẻ khó tin: "Cái gì vậy?"

Nhan Gia Trì bình tĩnh phân tích: "Em không muốn cùng chị lên hot search đâu."

"……."

Nhan Thu Chỉ tức giận, kéo kính râm xuống trừng mắt nhìn cậu ta: "Vậy bây giờ em về đi cho chị."

Nhan Gia Trì mím chặt khóe miệng.

Châu Châu nhìn sự tương tác giữa hai người bên cạnh cô ấy, sợ hãi.

"Bình tĩnh đi, chị Nhan Nhan hôm nay đến đây ăn mặc cực kỳ trang nhã, sân bay này không có nhiều người nên sẽ không bị chụp ảnh đâu."

Nhan Thu Chỉ hừ lạnh một tiếng, chán ghét nói: "Chị còn không muốn cùng em lên hot search ấy."

Cô ấy gằn giọng nói: "Chị sợ mọi người nói chị bao nuôi trẻ vị thành niên, chị lại dính đầy nước bẩn mất."

Nhan Gia Trì: "….."

Châu Châu: "……"

Châu Châu chớp mắt nhìn về phía Nhan Thu Chỉ: "Chị Nhan Nhan, chị đừng bao giờ nói như vậy chứ."

"Làm sao nào?"

Châu Châu nhắc nhở cô: "Chị quên rồi sao, chị nói những chuyện tốt thì đều không linh nghiệm, nhưng khi chị tự nguyền rủa bản thân thì miệng của chị lại đặc biệt linh nghiệm đó."

"….."

Lời còn chưa dứt, vừa nói Nhan Thu Chỉ liền nghĩ đến một chuyện trước đây.

Cô thực sự đã gặp vài lần, khi miệng có chút quạ đen, vừa nghĩ đến đây, Nhan Thu Chỉ cảm thấy mình sắp bị nhồi máu cơ tim rồi.

Cô xua xua tay, thản nhiên nói: "Đi thôi đi thôi, thật sự đừng để bị chụp ảnh được."

Hai người: "….."

Sau khi lên xe, Nhan Thu Chỉ nhìn nghiêng sang người đang yên lặng: "Em muốn về khách sạn nghỉ ngơi hay cùng chị đến đoàn phim?"

Nhan Gia Trì nhìn cô: "Cái gì cũng được."

Nhan Thu Chỉ "ừm" một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Em về khách sạn nghỉ ngơi đi, buổi chiều chị còn có một cảnh quay phải quay, buổi tối có thời gian rảnh, chị sẽ dẫn em đi ăn tối ở gần đây."

"Ừm."

Nhan Gia Trì nói chúng không có ý kiến gì về sự sắp xếp của cô.

Sau khi đưa Nhan Gia Trì đến khách sạn, cô sắp xếp cho cậu ta ở bên cạnh phòng của mình, Nhan Thu Chỉ và Châu Châu cùng trở lại phim trường.

Cảnh quay buổi chiều có chút quan trọng, Nhan Thu Chỉ cũng không quan tâm Nhan Gia Trì đang làm gì, cậu ta đã lớn như vậy rồi, nên cũng không cần người ta thời thời khắc khắc phải canh chừng.

Sau khi quay xong phim, đúng lúc đến thời gian ăn tối.

Sau khi Nhan Thu Chỉ thay quần áo đi ra, Thiệu Việt nhìn cô: "Tối nay cùng nhau đi ăn cơm đi?"

"Có liên hoan sao?"

Thiệu Việt gật đầu: "Tôi mời khách, đi không?"

Anh ấy cười nói: "Cũng không phải là liên hoan, chỉ là một vài người bạn cùng đi thôi."

Nhan Thu Chỉ không suy nghĩ gì từ chối luôn: "Không được rồi, buổi tối tôi còn có việc nữa."

Thiệu Việt nhìn cô đầy nghi hoặc.

Nhan Thu Chỉ cười nói: "Là thật sự có việc, các anh ăn uống vui vẻ nhé."

Nói xong cô trực tiếp dẫn Châu Châu đi.

Khi trở về khách sạn, Nhan Gia Trì đã mở cửa ra.

"Buổi chiều đã nghỉ ngơi chưa?"

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ nhìn cậu ta: "Đói chưa?"

"Một chút."

Nhan Thu Chỉ dừng lại, nhỏ giọng nói: "Thay quần áo đi, rồi chị đưa em đi ăn."

Nhan Gia Trì thay quần áo và hai chị em bắt đầu đi ăn, vốn dĩ Nhan Thu Chỉ muốn bảo Châu Châu cùng đi, nhưng cô lại bị Châu Châu từ chối.

Với thay độ như vậy ở sân bay, Châu Châu cảm thấy hai người có thể cãi nhau bất cứ lúc nào không hay.

Mặc dù em trai cô rất đẹp trai nhưng cô ấy cũng không thể rung động trái tim quân nhân của mình mà ở lại trong khách sạn!

Màn đêm buông xuống, đêm mùa hè đặc biệt mát mẻ.

Xung quanh khách sạn có khá nhiều người qua đường, một số đi bộ sau bữa tối, cũng có một số người vừa tan ca đi ngang qua.

Con đường đang tắc nghẽn, ô tô tắc nghẽn chật chội.

Nhan Thu Chỉ và Nhan Gia Trì đi cách nhau một đoạn, đi được một lúc, cô quay lại nhìn cậu ta: "Em muốn ăn cái gì?"

"Cái gì cũng được."

Nhan Thu Chỉ rất khó chịu khi hỏi người khác muốn ăn gì lại nói cái gì cũng được.

Cô nhìn xung quanh và gửi một tin nhắn cho Châu Châu để hỏi xem có cửa hàng nào ngon ở gần đây không.

Sau khi nhận được câu trả lời của Châu Châu, cô nhìn Nhan Gia Trì: "Buổi tối ăn lẩu đi."

Nhan Gia Trì gật đầu.

Nhà hàng lẩu nằm trong một trung tâm mua sắm, rất lớn, là một loại nhà hàng lẩu chuỗi nổi tiếng.

Hương vị cũng không tệ lắm, dịch vụ cũng đặc biệt tốt.

Nhan Thu Chỉ và Nhan Gia Trì đi vào, cố tình tìm một vị trí ở trong góc.

Sau khi ngồi xuống, cô bỏ khẩu trang và mũ ra, người phục vụ đứng bên cạnh nhìn cô, có chút kinh ngạc nhưng ngay sau đó lại bình tĩnh trở lại.

Sau khi gọi món xong, Nhan Thu Chỉ ngẩng đầu nhìn Nhan Gia Trì: "Uống chút nước đi."

"Ừm."

Hai chị em rất yên lặng.

Nhan Thu Chỉ cũng không biết phải nói gì với Nhan Gia Trì, cô không giỏi tìm đề tài, huống chi là ở cùng với Nhan Gia Trì.

Nghĩ rồi, cô click mở Wechat và bắt đầu nhờ Thẩm Mộ Tình giúp đỡ.

Nhan Thu Chỉ: (Tình Tình của tớ! Nhanh xuất hiện đi.)

Thẩm Mộ Tình: (?Nhớ tớ sao?)

Nhan Thu Chỉ: (….Tại sao cậu lại giống Trần Lục Nam vậy, tớ tìm cậu có chuyện.)

Thẩm Mộ Tình: (Nói đi.)

Sau khi Nhan Thu Chỉ giải thích tình hình từ đầu đến cuối của mình, Thẩm Mộ Tình trả lời một dấu chấm câu.

Nhan Thu Chỉ: (?)

Thẩm Mộ Tình: (Nhan Gia Trì đi tìm cậu sao, tớ cũng muốn đi tìm cậu, tại sao cậu không dẫn tớ đi ăn lẩu, trong mắt cậu còn có người bạn tốt là tớ không vậy.)

Nhan Thu Chỉ: (?Cậu đừng có gây sự vô cớ như vậy.)

Thẩm Mộ Tình: (Tra nam.)

Nhan Thu Chỉ: (…..Tớ với cậu ta nên nói cái gì đây?)

Thẩm Mộ Tình: (Nói về trò chơi, con trai đều thích chơi trò chơi, hoặc nói về những mỹ nữ ở trường học, nhưng không thể nói về bài tập ở trường và sự lộn xộn trong việc gia đình cậu.)

Nhan Thu Chỉ: (……Tớ đâu biết kỹ thuật trò chơi rơi xuống đất thành hộp đó, cậu thấy tớ có thể nói ra được cái quái gì chứ?)

Thẩm Mộ Tình: (Cũng đúng, vậy hỏi xem trường học của họ có mỹ nam và mỹ nữ nào, tớ định tìm một tiểu thịt tươi.)

Nhan Thu Chỉ: (.)

Cô cảm thấy bản thân hỏi Thẩm Mộ Tình những câu hỏi này, là điều ngu ngốc nhất mà cô đã làm.

Cô cất điện thoại di động đi, người phục vụ cũng mang đồ ăn đến.

Nhan Thu Chỉ liếc nhìn người đang chơi điện thoại ở đối diện, vừa xuống đồ vừa hỏi: "Em đang xem cái gì vậy?"

Nhan Gia Trì cất điện thoại di động đi, kinh ngạc nhìn cô: "Không xem gì cả."

Nhan Thu Chỉ nhướng mày: "Nói chuyện với bạn học sao?"

"Không có."

Nhan Thu Chỉ: "…. Ở trường học của các em có nhiều bạn học đẹp trai không?"

Tay Nhan Gia Trì dừng lại, nhìn cô với một biểu tình vi diệu.

Sau khi nhận được ánh mắt của Nhan Gia Trì, Nhan Thu Chỉ không nói nên lời.

Cô cứng họng, bất lực giải thích: "Chị chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, không có suy nghĩ gì khác."

Nhan Gia Trì: "Không có."

"Trường học của các em lớn như vậy mà không có anh chàng đẹp trai nào sao?" Nhan Thu Chỉ không thể tin được.

Nhan Gia Trì: "…..Ừm."

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ ngượng ngùng nói: "Này, tương lai sẽ lại không còn mấy anh đẹp trai nữa rồi."

"……"

Nhan Gia Trì không muốn để ý đến lời nói điên rồ của cô, cậu ta vùi đầu vào ăn.

Nhan Thu Chỉ nhìn cậu ta một cái rồi hỏi: "Vậy có phải em là người đẹp trai nhất trường em sao?"

Nhan Gia Trì bị sặc.

"Không phải, chị chỉ nói về chủ đề như vậy, tại sao em lại kích động như vậy?"

Nhan Gia Trì: "…..Chị, chị ăn cơm đi."

"……"

Sau khi bị từ chối, Nhan Thu Chỉ rất buồn cô chỉ có thể lặng lẽ ăn cơm.

Sau khi ăn xong, bởi vì đúng lúc là ở trung tâm thương mại, Nhan Thu Chỉ không bỏ sót bản thân nhìn thấy hành lý, có lẽ là chỉ có vài bộ quần áo.

Cô kéo Nhan Gia Trì đi xuống dưới lầu: "Đi mua hai bộ quần áo đi."

Nhan Gia Trì không thể phản kháng được, chỉ có thể tùy theo ý cô.

Giữa lúc đang mua sắm, Trần Lục Nam cũng gọi điện thoại đến, anh chuẩn bị lên máy bay nên cố ý gọi điện thoại cho Nhan Thu Chỉ.

"Em đang làm gì vậy?"

"Mua quần áo cho Nhan Gia Trì."

Nghe vậy, Trần Lục Nam nhướng mày, trầm giọng nói: "Mua quần áo cho cậu ta sao?"

"Đúng vậy."

Nhan Thu Chỉ nói: "Cậu ta cũng không mang quần áo gì, trông quá tồi tàn rồi."

Trần Lục Nam: "……"

Anh trầm mặc một lát, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ cậu ta vẫn là học sinh."

"Sau đó thì sao?"

"Mặc đồng phục học sinh là được rồi."

Nhan Thu Chỉ không nhịn được, cong môi lên thành ý cười nói: "Không đúng, anh Trần anh làm sao vậy, bây giờ anh còn ghen cả với Nhan Gia Trì sao?"

Trần Lục Nam không phủ nhận.

Nhan Thu Chỉ mỉm cười, cúi đầu nhìn quần áo nam ở trước mặt nói: "Đừng ghen nữa, em sẽ mua cho anh nữa."

Cô cười nói: "Đó không phải là bởi vì anh Trần chỉ mặc quần áo cao cấp sao, dù em có muốn mua cũng không thể nào mua được mà."

"Không có."

"Cái gì không có?"

Trần Lục Nam nhàn nhạt nói: "Em mua về tự nhiên sẽ mặc thôi."

Nhan Thu Chỉ không thể nhịn được cười, khi cô cười lên trông rất đẹp, cô không để ý đến hình ảnh của mình và những người xung quanh ở trong cửa hàng, khóe môi cô cong lên, trông như một người đang yêu cuồng nhiệt.

Những người phục vụ xung quanh nhìn cô một lúc, đều cảm thấy rất kinh ngạc.

Nhan Thu Chỉ dỗ dành anh: "Được được được rồi, em sẽ mua cho anh."

Cô hỏi: "Bây giờ anh phải lên máy bay sao?"

"Ừm, gần đến giờ rồi."

Anh dừng lại, nhỏ giọng nói: "Khi nào xuống máy bay anh sẽ gọi cho em."

"Được."

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút rồi nói: "Trở về bình an."

"Ừm."

Sau khi tắt điện thoại, Nhan Thu Chỉ nhìn Nhan Gia Trì: "Đã chọn xong chưa?"

"Chưa xong."

Nhan Thu Chỉ: "….Chị chọn cho em?"

Nhan Gia Trì gật đầu, không từ chối chút nào: "Được."

Cuối cùng, Nhan Thu Chỉ không chỉ mua một vài bộ quần áo và giày dép cho Nhan Gia Trì mà cô còn mua một bộ cho Trần Lục Nam nữa.

Tất nhiên giá một bộ quần áo của Trần Lục Nam vượt qua tất cả giá của Nhan Gia Trì. Ở chỗ Nhan Thu Chỉ, người tiêu tiền nhiều nhất là người quan trọng nhất.

Sau khi mua xong quần áo, Nhan Thu Chỉ còn kéo Nhan Gia trì đi đến khu phố gần đó đi dạo.

Thật ra ý định ban đầu chính là để cậu ta giải sầu, đừng luôn giữ chút cảm xúc nào trong lòng, Nhan Thu Chỉ không biết an ủi người khác, cho nên cô chỉ có thể dùng cách này làm cho cậu thiếu niên mười mấy tuổi này vui vẻ một chút.

Hai người đã đi dạo vòng quanh hai vòng, thổi gió buổi tối mùa hè, sau khi tâm trạng thoải mái hơn mới trở về khách sạn.

Sau khi trở về, vừa ra khỏi thang máy, Nhan Phong đã gọi điện thoại đến.

Hai người nhìn nhau không thể không cùng nhau đi vào phòng.

Nhan Thu Chỉ trực tiếp bật loa ngoài lên, nghe giọng nói của Nhan Phong từ bên kia truyền đến, cô và Nhan Gia Trì đều im lặng, để ông ấy tùy ý giáo huấn hai người.

Đợi khi ông ấy giáo huấn đủ rồi, Nhan Thu Chỉ lười biếng nói.

Cuộc điện thoại kéo dài hơn nửa giờ, khi Nhan Thu Chỉ sắp ngủ say, cuối cùng người đàn ông này cũng ngừng nói.

Đến cuối cùng, Nhan Phong bất lực nói thêm một câu: "Con chăm sóc tốt cho Nhan Gia Trì đấy."

"Vâng."

"Phía trường học cha đã xin phép cho cậu ta nghỉ mấy ngày rồi."

Nhan Thu Chỉ: "Con biết rồi."

Tắt điện thoại, Nhan Thu Chỉ nhìn cậu thiếu niên ở bên cạnh, cô vươn tay xoa tóc cậu ta nói: "Vẫn còn có người yêu thương em."

Nhan Gia Trì cúi đầu nhìn cô, trầm mặc một lúc nói: "Xin lỗi chị."

Nhan Thu Chỉ sững sờ, hai mắt lập tức trở nên nóng lên.

Cô cười nói: "Xin lỗi cái gì chứ?" Cô xoa đầu Nhan Gia Trì nói: "Sẽ để em tự do mấy ngày này, mấy ngày nữa sẽ thành thật trả em về đi học! Sang năm sẽ thi đại học rồi, em có biết chưa."

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ không thích kiểu ảnh lừa tình này, cô liếc nhìn quần áo đã mua rồi đột nhiên nói: "Đi đi đi, em đi thử hết mấy bộ quần áo này xem nào, để chị nhận xét đánh giá cho."

Nhan Gia Trì: "…."

Chờ khi Nhan Thu Chỉ nhận xét từ phòng của Nhan Gia Trì ra thì đã là hai giờ sau rồi.

Để nói chuyện với Nhan Gia Trì, cô đã cưỡng ép cậu ta chơi hai trò chơi, cuối cùng vì cô chơi trò chơi quá tệ lại bị Nhan Gia Trì ghét bỏ nên cô chỉ có thể ủy khuất đi ra.

Bước tới cửa, Nhan Thu Chỉ dặn dò cậu ta: "Nghỉ ngơi sớm đi."

"Ừm."

"Ngày mai có muốn đến phim trường xme không?"

"Có thể không?"

"Có thể." Nhan Thu Chỉ nói: "Em là em trai chị, tại sao lại không thể."

Nói rồi, cô cũng không quan tâm tới ánh mắt của Nhan Gia Trì, thấp giọng nói: "Chị về đây."

Nửa giờ sau khi cánh cửa đóng lại, Nhan Gia Trì nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi mới đưa tay dụi đôi mắt chua xót của mình.

----

Sau khi trở về phòng, Nhan Thu Chỉ đi tắm rửa và định nghỉ ngơi.

Nói thật, đi chơi cùng người khác thật sự là rất mệt, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Vừa mới ra khỏi phòng tắm, Nhan Thu Chỉ vô tình liếc nhìn điện thoại di động của mình, phát hiện trên mặt có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Cô sững sờ một lúc, vừa định mở ra xem thì Hướng Minh Nguyệt đã gọi điện thoại đến trước rồi.

Mặc dù hai người có trao đổi phương thức liên lạc, nhưng chưa từng gọi điện thoại bao giờ, lúc này gọi đến, Nhan Thu Chỉ còn cảm thấy có chút bối rối, là xảy ra chuyện gì rồi sao?

"Alo, Minh---"

Cô còn chưa kịp dứt lời, giọng nói lạnh lùng và lo lắng của Hướng Minh Nguyệt đã vang lên: "Chị Nhan Nhan, chị lên hot search rồi."

"Hả?"

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, thấp giọng hỏi: "Hot search gì vậy?"

Hướng Minh Nguyệt nói: "Em vừa mới lên mạng xem, chị và một người con trai đi ăn uống mua sắm bị chụp lén rồi, hơn nữa còn có video quay cảnh hai người cùng đi vào khách sạn nữa, còn có video chị và người đó đi vào phòng…."

Cô ấy nói: "Bây giờ hot search của chị đã bùng nổ, nói rằng chị bao nuôi trẻ vị thành niên đó."

Nhan Thu Chỉ: "……."

"????"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.