Nhan Thu Chỉ không lên mạng, cũng không biết Trần Lục Nam tìm mình thì có cái gì đáng để người ta khiếp sợ.
Mặc dù hình như cũng có một chút.
Nhưng phản ứng của nhân viên công tác vượt ngoài dự liệu của cô, như thể tất cả mọi người đều bị sốc và cảm thấy không thể tin được.
Ngay sau đó, ánh mắt họ nhìn cô còn hơi không đúng lắm.
Cô ngơ ngác, nhất thời thật sự không biết nên phản ứng như thế nào.
Đạo diễn Tống và Thiệu Việt cũng bị dọa, tuy rằng đạo diễn Tống không lên mạng, cũng không biết những chuyện kia, nhưng những vấn đề và cách nghĩ của anh ấy tương đối trực tiếp.
Hơn nữa, anh ấy cũng khá “nhiều chuyện”.
Đạo diễn Tống nhìn Nhan Thu Chỉ, rồi lại nhìn Trần Lục Nam, hóng hớt một chút: "Thầy Trần tới tìm Thu Chỉ... là có chuyện gì liên quan tới công việc à?”
Trần Lục Nam thản nhiên, cúi đầu cười nói: "Không phải, chuyện riêng.”
Vừa dứt lời, mấy nhân viên công tác biết chân tướng hít sâu một hơi.
Chuyện riêng!!!
Bọn họ đồng loạt trợn to mắt, bọn họ vẫn chưa quên Weibo mà mình lướt thấy. Phòng làm việc đáp lại: thầy Trần muốn đi ngàn dặm xa xôi đến dỗ dành người ta!!
Kết quả hơn mười giờ tối anh xuất hiện ở đây, người được dỗ dành này là ai, không cần nói cũng biết!
Trong mắt nhân viên công tác dấy lên ngọn lửa hóng hớt, Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn hai lần, thoáng có chút kinh ngạc.
Đạo diễn Tống và Thiệu Việt nhìn nhau, anh ấy dừng lại một chút, hơi bất ngờ: "Việc riêng?”
Trần Lục Nam gật đầu.
Đạo diễn Tống nhìn hai người, nói thật cũng hơi muốn hóng chuyện, nhưng anh ấy còn chưa kịp hóng, Nhan Thu Chỉ đã nói chuyện trước.
Để đề phòng Trần Lục Nam nói gì đó, Nhan Thu Chỉ trực tiếp ngắt lời: "Đạo diễn Tống, tôi đi trước đây.”
Đạo diễn Tống: "... À, được rồi.”
Anh ấy hơi hối tiếc: "Cảnh quay ngày mai là vào buổi trưa, buổi trưa quay lại nhé."
"Được."
Nhan Thu Chỉ trả lời, cô nhìn về phía những đôi mắt hóng hớt xung quanh, mím môi nói: "Tôi đi trước, mọi người vất vả rồi.”
"Không vất vả."
Mọi người đồng thanh nói.
Trái tim nhỏ bé bị dọa sợ của Nhan Thu Chỉ run rẩy một chút, cô sờ sờ chóp mũi, hơi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô không nhìn Trần Lục Nam cái nào, đi thẳng ra ngoài.
Châu Châu chạy theo cô, khóe môi Trần Lục Nam hơi vểnh lên, quay đầu lại nhìn về phía mọi người: "Xin lỗi, đi trước nhé.”
Hai người vừa đi, còn chưa đi được bao xa, trong đám đông đã có người thét chói tai.
"Aaaaaa, có phải như tôi nghĩ không vậy?"
“Đúng… đúng là như chúng ta nghĩ đấy!”
"Ôi trời ơi!!!"
“Aaaaaaa tôi tôi tôi tôi kích động quá!”
Đạo diễn Tống nhìn mấy nhân viên công tác đang phát điên ở trước mặt, nhíu nhíu mày: "Mọi người kích động cái gì vậy?”
Anh ấy nhíu mày hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra thế hả?"
Ngày thường đạo diễn Tống ở chung với nhân viên cũng không tệ, lúc này lá gan của nhân viên cũng lớn, trực tiếp nói: "Đạo diễn Tống, có phải chiều nay anh không lên mạng không?”
"Không."
Đạo diễn Tống nhìn về phía mấy người kia: "Tôi bận quá.”
Nhân viên công tác cười hì hì nói: "Vậy anh mau lên mạng xem đi." Nói xong, người nọ lấy điện thoại di động của mình ra: "Aiya, xem điện thoại di động của tôi đi, Đạo diễn Tống, anh xem.”
Cô ấy dí luôn điện thoại di động vào dưới mí mắt đạo diễn Tống.
Đạo diễn Tống cúi đầu nhìn, sau khi đọc xong thanh minh của phòng làm việc Trần Lục Nam và nghe ngọn nguồn sự việc từ nhân viên, anh ấy trầm mặc.
Anh ấy không thể tin được hỏi: "... Cho nên Trần Lục Nam xuất hiện ở chỗ này, là vì Thu Chỉ.”
Mọi người gật đầu: "Rõ ràng là vậy.”
Đạo diễn Tống tiếp tục: "... Người anh ấy thích là Thu Chỉ, hiện tại đang theo đuổi Thu Chỉ?”
Nhân viên: "Nếu tôi không hiểu sai thì hắn là như vậy."
Đạo diễn Tống: "..."
Anh ấy quay đầu nhìn Thiệu Việt cũng đang bất ngờ, thấp giọng hỏi: "Cậu có biết chuyện của hai người bọn họ không?”
Thiệu Việt lắc đầu: "Không rõ lắm.”
Đạo diễn Tống gật đầu.
Anh ấy im lặng, lẩm bẩm: "Sức quyến rũ của Thu Chỉ được đấy.”
Mọi người: "..."
Đạo diễn Tống! Đây không phải vấn đề mấu chốt! Vấn đề là chúng ta đã biết được một tin cực nóng!!
Đạo diễn Tống tự suy nghĩ một chút, nghĩ đến bóng lưng hai người rời đi mà anh ấy vừa mới nhìn thấy, một trước một sau, nói thật, trông thật sự rất xứng đôi.
Hai người mà mọi người muốn ngủ nhất, lén lút "thông đồng" với nhau.
Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, trông cũng không tệ lắm.
Đạo diễn Tống tự mình cân nhắc một chút, phỏng chừng còn có thể mang đến cho đoàn làm phim chút nhiệt độ, không sai không sai.
Anh ấy không để ý đến việc diễn viên trong phim của mình yêu đương gì đó, chỉ cần không nổ ra scandal, bình thường sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
Huống chi đạo diễn Tống là người hơi kiêu ngạo, anh ấy cảm thấy những chuyện khác không ảnh hưởng đến phim của anh được, chỉ có bản thân bộ phim và diễn xuất của chính diễn viên mới có thể khiến khán giả đưa ra lựa chọn.
"Đạo diễn Tống?"
Thiệu Việt nhìn người đang im lặng, gọi một tiếng.
"Hả?"
Đạo diễn Tống hoàn hồn, vừa ngẩng đầu liền đối diện với mấy nhân viên công tác còn lại ở trước mặt.
Bởi vì chỉ còn lại cảnh đêm nên không phải tất cả nhân viên đều ở trường quay, chỉ giữ lại một vài nhân viên bắt buộc phải có mặt.
Anh ấy suy nghĩ một hồi, nghĩ đến bài thanh mình của phòng làm việc Trần Lục Nam, tuy rằng nói là có thích một người, nhưng cũng không nói cho mọi người biết là ai, có thể là có suy tính khác.
Trầm tư một hồi, đạo diễn Tống dặn dò mọi người trong đoàn làm phim: "Về chuyện thầy Trần đến đoàn làm phim, mọi người nhớ giữ bí mật.”
Mọi người: "..."
Đạo diễn Tống nói: "Có lẽ là còn chưa theo đuổi được, lỡ như Thầy Trần bị mọi người chê cười thì làm sao bây giờ?”
Anh ấy cười nhạt và nói: "Mọi người biết một mình là được rồi, sau này rồi hẵng chia sẻ với bạn bè."
Mọi người không thể làm gì được mà gật đầu.
Làm nghề của bọn họ, hiểu rõ nhất chính là bảo mật.
Thật ra bình thường ở đoàn làm phim có thể thấy được không ít tin tức, nhưng bởi vì vấn đề nghề nghiệp và thỏa thuận bảo mật, đại đa số đều không thể nói lung tung.
Thỉnh thoảng có người tiết lộ ra ngoài, không tra thì thôi, một khi tra ra, công việc sẽ bị hủy bỏ.
Mọi người đều biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vì vậy tất cả đều có ý thức hơn.
Sau khi rời khỏi đoàn làm phim, Nhan Thu Chỉ cũng không biết trong lòng mọi người đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ là khi nghe thấy tiếng thét chói tai, chân cô mềm nhũn, lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống.
Chẳng bao lâu sau, cô điềm tĩnh lên xe.
Châu Châu nhìn cô, lại nhìn Trần Lục Nam: "Thầy Trần... thầy đi xe của tụi em hay tự lái xe?”
Trần Lục Nam dừng một chút, thấp giọng nói: "Tôi đi theo phía sau hai người.”
“...... Được ạ.”
Trần Lục Nam nhìn về phía tài xế đang chờ Nhan Thu Chỉ, dặn dò: "Đường không dễ đi, lái chậm một chút.”
Người lái xe gật đầu.
Nhan Thu Chỉ nhìn người ngoài cửa sổ, lập tức có suy nghĩ muốn xuống xe, nhưng hình như lại hơi vẽ vời thêm chuyện.
Tay cô vịn vào cửa xe một hồi, vẫn không đi xuống.
Hai chiếc xe một trước một sau đi về phía khách sạn.
Nơi bọn họ quay phim khá hẻo lánh, vốn dĩ cũng chẳng được mấy người, vị trí khách sạn tuy rằng náo nhiệt, nhưng vẫn còn thua xa thành phố hạng nhất.
Sau khi đến bãi đỗ xe, Nhan Thu Chỉ nói với tài xế một tiếng, đi cùng Châu Châu đến cửa thang máy bên kia.
Cô nhìn ánh sáng hóng hớt lấp lánh trong mắt Châu Châu, gõ vào đầu cô ấy: "Em lên trước đi.”
"Dạ."
Châu Châu mím môi, nhỏ giọng nói: "Chị Nhan Nhan đừng tức giận.”
Nhan Thu Chỉ cười: "Không tức giận, đi đi.”
"Dạ."
Sau khi Châu Châu đi, Nhan Thu Chỉ đè vành nón tựa vào thang máy chờ một hồi. Cô hơi buồn ngủ, mí mắt muốn mở cũng không mở lên nổi.
Trần Lục Nam bỏ lỡ một lần đèn xanh, chậm hơn Nhan Thu Chỉ một chút.
Anh biết số phòng của Nhan Thu Chỉ cho nên cũng không gọi điện thoại cho cô. Sau khi dừng xe xong, Trần Lục Nam đi đến thang máy tầng một.
Anh không ngờ Nhan Thu Chỉ sẽ chờ mình.
Không phải là anh cảm thấy cô nhẫn tâm hay gì cả, nhưng nguyên một buổi chiều cô không nghe điện thoại, hẳn là còn đang tức giận.
Trong khoảng thời gian gần đây, khi Nhan Thu Chỉ tức giận sẽ có vẻ hơi tùy hứng một chút, có hơi cố tình gây sự, nhưng Trần Lục Nam lại rất thích cô như vậy.
Cho nên vào lúc này, nhìn thấy người đứng ở bên cạnh, đầu còn thỉnh thoảng cúi xuống, là dáng vẻ mệt mỏi buồn ngủ, anh rất bất ngờ.
Đồng thời, trái tim cũng mềm mại theo.
Trần Lục Nam đến gần, giọng nói trầm thấp gọi một câu: "Nhan Nhan.”
Nhan Thu Chỉ mơ mơ màng màng đáp: "Ừm.”
Cô mở mắt ra nhìn Trần Lục Nam, nhíu nhíu mày: "Sao anh đi chậm thế?”
Trần Lục Nam thấy cô như vậy, thở phào nhẹ nhõm.
Anh vươn tay ra, sờ sờ đầu cô qua chiếc mũ và nói: "Ừ, không theo kịp.”
Nhan Thu Chỉ không để ý lắm, sau khi cửa thang máy mở ra, trực tiếp đi vào.
Trần Lục Nam đi theo phía sau.
Lúc trở lại khách sạn đã hơn mười một giờ, bấy giờ trong thang máy trống không, ngoại trừ hai người ra cũng không có ai khác.
Nhan Thu Chỉ tựa vào vách thang máy nghỉ ngơi, nhắm mắt lại dưỡng sức.
Trần Lục Nam cũng không nói lời nào.
Sau khi im lặng một hồi, Nhan Thu Chỉ xê dịch mũi chân một chút, chạm vào Trần Lục Nam: "Sao anh lại tới đây?”
Trần Lục Nam cụp mắt nhìn cô: "Buổi chiều em không xem điện thoại à?”
Nhan Thu Chỉ sửng sốt, “hả" một tiếng nói: "Điện thoại di động của em rơi xuống nước, không mở lên được.”
Cô nhíu mày nói: "Cũng không biết có thể sửa được không, bên trong có rất nhiều ảnh chụp không sao lưu.”
Nói xong, cô nhìn về phía Trần Lục Nam: "Trên mạng lại xảy ra chuyện gì sao?”
Cô ngáp một cái nói: "Lâm Viện lại làm ra chuyện tốt gì à?”
“...”
Trần Lục Nam thấy cô như vậy, cuối cùng cũng xác định được một chuyện.
"Không tức giận à?"
Nhan Thu Chỉ nghe thấy lời này, không chút do dự trợn trắng mắt: "Em giận cái gì, nếu em chỉ vì một chút chuyện nhỏ đã tức giận, vậy không phải em thành cái bao tức giận luôn sao?”
Cô nhỏ giọng lầm bầm: "Nhưng mà, khi em nhìn thấy cũng hơi tức giận, sao cô ta cứ tới ăn vạ mãi thế nhỉ.”
Nhưng sau đó suy nghĩ lại, thật ra cô biết Trần Lục Nam là người thế nào, thậm chí còn biết những chuyện này không phải là chuyện mà Trần Lục Nam có thể khống chế được.
Giống như lần trước cô xảy ra scandal với Lâm Cánh vậy, cô chủ động giải thích với Trần Lục Nam, cho nên đã qua rồi.
Trần Lục Nam trước đó cũng đã giải thích với cô một lần chuyện của Lâm Viện, hơn nữa với biểu hiện gần đây của Trần Lục Nam mà nói, không đáng để Nhan Thu Chỉ tức giận.
Sự tự tin của cô vẫn còn đó.
Tất nhiên... trong lòng chắc chắn không thoải mái. Một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ xuất sắc, luôn luôn nhìn chằm chằm vào chồng của bạn, thỉnh thoảng làm một vài việc gì đó, là người bình thường thì đều sẽ không thoải mái.
Bản thân Nhan Thu Chỉ cũng có chút nhỏ nhen.
Về mặt này, cô thừa nhận.
Trần Lục Nam nhìn bộ dạng tức giận của cô, trái tim vô cùng mềm mại.
Anh đưa tay xoa xoa đầu cô vỗ về, giọng khàn khàn nói: "Xin lỗi, là do anh không xử lý tốt.”
"Cũng không thể hoàn toàn trách anh được."
Nhan Thu Chỉ nói xong, thang máy cũng vừa tới.
Hai người lần lượt đi ra ngoài, trở về phòng.
Sau khi đến phòng, Nhan Thu Chỉ mới quay đầu nhìn anh: "Anh còn chưa nói sao anh lại đột nhiên tới đây? Không phải anh bận chuyện kịch bản sao?”
Trần Lục Nam "Ừ" một tiếng, sau khi biết cô không tức giận, anh cũng không chủ động đề cập đến chuyện trên Weibo.
Ánh mắt anh sáng rực nhìn Nhan Thu Chỉ, thấp giọng nói: "Không vì gì cả.”
Nhan Thu Chỉ hoài nghi nhìn anh: "Thật à?”
"Ừm."
Nhan Thu Chỉ "À" một tiếng, không hỏi thêm nữa. Cô lười biếng nói: "Anh có mang theo quần áo để thay không?"
“... Không.”
Nhan Thu Chỉ không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, bất lực.
"Vậy bây giờ đi ra ngoài mua nhé?"
Trần Lục Nam nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, thấp giọng nói: "Em tắm trước đi, để anh đi là được rồi.”
Nhan Thu Chỉ: "Không cần em đi à?”
"Không cần đâu."
Trần Lục Nam cũng không phải trẻ con, anh cúi đầu, hôn lên khóe môi cô: "Anh sẽ về nhanh thôi.”
Nhan Thu Chỉ mím môi, mặc anh hôn mình.
Cô thật sự hơi mệt mỏi, cũng không băn khoăn xem có cần đi cùng Trần Lục Nam hay không nữa, dù sao bên cạnh khách sạn cũng có một siêu thị, suy nghĩ một hồi, cô gật gật đầu: "Vậy anh đi đi.”
"Điện thoại di động đâu?"
Nhan Thu Chỉ "A" một tiếng: "Ở trong túi.”
Trần Lục Nam nhìn thoáng qua: "Sau khi về sẽ sửa lại à?”
"Dạ."
Nhan Thu Chỉ nói: "Không gấp.”
Trần Lục Nam nhìn mấy cái, không nói thêm nữa.
Sau khi Trần Lục Nam đi ra ngoài, Nhan Thu Chỉ cũng không đi tắm rửa ngay, cô luôn cảm thấy việc Trần Lục Nam xuất hiện ở đây quá kỳ lạ.
Trong đầu cô có một ý nghĩ, nhưng không dám chắc chắn 100%.
Không phải vì mình không trả lời tin nhắn của anh, không gọi điện thoại cho anh, Trần Lục Nam sợ cô tức giận nên mới chạy tới đấy chứ?
Trong trí nhớ của Nhan Thu Chỉ, Trần Lục Nam không phải là người bốc đồng như vậy, huống chi tối hôm qua anh có nhắc tới với Nhan Thu Chỉ, nói hôm nay phải họp cả một ngày, có lẽ không thể gọi video với cô được.
Khi xa nhau, cả hai dựa vào gọi video mà sống qua ngày.
Mặc dù hơi đau khổ, nhưng tổng thể vẫn không tệ lắm.
Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, cầm thẻ phòng đi ra ngoài, đến chỗ Châu Châu.
"Chị Nhan Nhan, sao chị lại tới đây?"
Nhan Thu Chỉ nhìn cô ấy: "Cho chị mượn điện thoại một chút.”
Châu Châu đưa cho cô, vội vàng nói: "Chị Nhan Nhan, em vừa mới phát hiện chiều nay phòng làm việc của thầy Trần đã đăng weibo!”
Cô ấy kích động không thôi: "Chị mau tới xem đi! Thì ra Thầy Trần đặc biệt đến dỗ dành chị đấy.”
"Cái gì?"
Nhan Thu Chỉ không đợi Châu Châu trả lời đã thấy nội dung Weibo của phòng làm việc Trần Lục Nam.
Cô cụp mắt lại, đọc nhanh như gió.
Đọc đến cuối, cô xem đi xem lại hai đoạn đó nhiều lần.
Một lúc lâu sau, mãi đến khi cô đứng mỏi rồi, Châu Châu nhắc nhở thì cô mới hoàn hồn.
Cô định trả lại điện thoại cho Châu Châu, nhưng rồi dừng lại, mở hotsearch ra xem. Hiện tại cái tên Trần Lục Nam vẫn còn bị treo trên hotsearch.
Vừa mở ra xem, trên đó toàn là lời nói kích động của fan, có người tò mò không biết anh theo đuổi ai, còn có người mắng nhiếc Lâm Viện ăn vạ vân vân.
Nhan Thu Chỉ nhanh chóng nhìn xuống dưới, phát hiện thế mà không có ai mắng "mình".
Fan của Trần Lục Nam thậm chí còn vô cùng ủng hộ anh theo đuổi người khác, thậm chí còn có người bày chiêu cho anh.
Châu Châu dè dặt nhìn cô: "Chị Nhan Nhan, thầy Trần tuyệt quá.”
Nhan Thu Chỉ ngừng lại, trả điện thoại di động lại cho cô ấy, mặt còn hơi đỏ lên: "Tuyệt gì mà tuyệt, quay nhiều phim như vậy mà anh ấy còn chưa học được một phần ba của nam chính nữa.”
Châu Châu: "?”
Không, cái này sao có thể so sánh như vậy được!
Cô ấy vừa định phản bác, Nhan Thu Chỉ đã khoát tay nói: "Chị về ngủ đây.”
Cô nhìn về phía Châu Châu: "Ngày mai không cần gọi chị, đi trễ một chút.”
"Được ạ."
Sau khi ra khỏi phòng Châu Châu, Nhan Thu Chỉ leo thẳng lên lầu.
Cô cảm thấy có lẽ đêm nay mình ăn quá nhiều, muốn leo cầu thang để tiêu hóa một chút.
Sau khi trở về phòng, Nhan Thu Chỉ đi vào phòng tắm.
Cô bắt đầu tẩy trang, rửa mặt, lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy mình trong gương, hai gò má đỏ bừng, là kiểu đỏ mà phấn nền cũng không che giấu được.
Lỗ tai cũng đỏ ửng, có một hương vị khó tả.
Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm mình trong gương một hồi lâu, đột nhiên thấy hơi phiền.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cũng không phải cô chưa từng được người ta thả thính, đây chỉ là một Weibo do phòng làm việc đăng mà thôi, cô lại mặt đỏ tai hồng, trái tim thiếu nữ đập thình thịch như vậy là thế nào!
Nhan Thu Chỉ thầm mắng mình, bình tĩnh bình tĩnh, bình tĩnh một chút, chỉ là một chút thủ đoạn nho nhỏ của Trần Lục Nam mà thôi, nhất định đừng bị mê hoặc.
Nhan Thu Chỉ thôi miên mình một lúc, bấy giờ mới nhanh chóng tẩy trang tắm rửa.
Lúc cô tắm rửa xong đi ra ngoài, Trần Lục Nam đã mua đồ về.
Anh ngồi trên một chiếc bàn nhỏ, trước mặt bày không ít đồ.
Nhan Thu Chỉ kinh ngạc nhìn một cái, trực tiếp đi qua.
"Anh đang làm gì vậy?"
Trần Lục Nam ngẩng đầu nhìn cô, ánh đèn trong phòng khách sạn có màu cam ấm, trông vừa ấm áp vừa thoải mái.
Anh ngước mắt lên, đập vào mắt là một mảng da thịt trắng nõn.
Nhan Thu Chỉ trắng như tuyết, đụng nhẹ vào người một cái cũng có thể để lại dấu vết rất sâu, điểm này Trần Lục Nam biết rõ hơn bất kỳ ai.
Bởi vì là vợ chồng, Nhan Thu Chỉ cũng không giả vờ bảo thủ, trong phòng này chỉ có cô và Trần Lục Nam, lúc cô vừa vào phòng cũng thuận tay cầm bộ đồ ngủ cô thích nhất và thoải mái nhất.
Đó là một chiếc váy ngủ hai dây.
Điều hòa của khách sạn không tệ, mặc váy ngủ để ngủ cũng rất thích hợp, váy ngủ này là loại màu xanh khói, vô cùng tôn da.
Dáng người Nhan Thu Chỉ rất đẹp, cho dù mặc váy ngủ rộng thùng thình cũng có thể gợi ra những ý vị khác nhau.
Trên người cô còn mang theo một mùi hương khác, là chanh.
Mùi của sữa tắm.
Trần Lục Nam nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dần dần sâu hơn.
Nhan Thu Chỉ thấy anh không đáp lại mình, bèn nhìn theo tầm mắt của anh, trước ngực lộ ra một mảng da thịt lớn.
Nhan Thu Chỉ cứng đờ, lấy tay che lại, đỏ mặt mắng anh: "Anh không thể... nghĩ đến chuyện khác à?”
Trần Lục Nam cúi đầu cười, ánh mắt trầm xuống nhìn cô: "Nghĩ đến cái gì khác?”
Anh hỏi: “Em biết anh đang nghĩ gì à?"
Nhan Thu Chỉ: "..."
Cô trừng mắt nhìn anh: "Em không biết."
Trần Lục Nam cười, thu lại ánh mắt: "Sửa điện thoại di động.”
Anh đẩy một chiếc điện thoại vừa mới mua sang cho Nhan Thu Chỉ: "Em dùng tạm cái này đi.”
Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, nhìn chiếc điện thoại mới thuộc hãng cô quen dùng, lấy lại tinh thần.
Cô mím môi, thấp giọng nói: "Cảm ơn anh.”
Trần Lục Nam không trả lời lời cô.
Anh cúi đầu sửa điện thoại cho cô, thật ra anh không có công cụ gì trong tay cả, vừa rồ phải mua ở trong cửa hàng.
Anh tháo cái điện thoại di động Nhan Thu Chỉ dùng trước đó, tách ra bắt đầu sửa.
Nhan Thu Chỉ bật điện thoại mới, app gì cũng đã tải xong hết, cô định đăng nhập Wechat.
Nhưng WeChat cần có người xác minh mới vào được, cô nhìn điện thoại Trần Lục Nam: "Em dùng điện thoại di động của anh một chút.”
Trần Lục Nam trực tiếp đưa cho cô.
Nhan Thu Chỉ: "... Mật khẩu là gì?”
“0529.”
Nhan Thu Chỉ sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: "Cái gì?”
Trần Lục Nam ngước mắt lên: “Quên rồi à?”
"Không có."
Nhan Thu Chỉ nói: “Chỉ là không ngờ anh lại dùng số này làm mật khẩu.”
"Ừm."
Trần Lục Nam thản nhiên nói: "Vẫn luôn là số này.”
Tuy rằng anh cũng không biết vì sao lại cài đặt số này, nhưng từ sau khi kết hôn với Nhan Thu Chỉ, mỗi lần đổi điện thoại cần cài đặt mật khẩu, Trần Lục Nam đều dùng dãy số này.
Đó là ngày bọn họ đăng ký kết hôn.
Trước kia, anh sẽ cảm thấy đó chỉ là thói quen, nhưng bây giờ... Trần Lục Nam phát hiện có thể trước kia mình chỉ đang tự lừa mình dối người mà thôi.
Nhan Thu Chỉ thu tầm mắt lại, nhập mật khẩu đăng nhập vào Wechat của anh.
Cô liếc nhìn người đàn ông đang chuyên tâm sửa điện thoại di động ở đối diện, ậm ờ hỏi: "Em có thể xem WeChat không? Có bí mật gì không đấy?”
Nghe vậy, Trần Lục Nam buông điện thoại xuống.
Anh ngước mắt lên nhìn về phía Nhan Thu Chỉ, không nhanh không chậm nói: "Em muốn xem cái gì cũng được.”
Nhan Thu Chỉ: "... Em gửi tin nhắn cho bọn Tình Tình, bảo bọn họ xác minh cho em một chút.”
"Ừm."
Nhan Thu Chỉ nhắn tin cho Thẩm Mộ Tình, sau khi xác minh xong, cuối cùng cũng vào được Wechat trên điện thoại mới.
Vừa đăng nhập, tin nhắn của Thẩm Mộ Tình liền kêu lên leng keng.
Thẩm Mộ Tình: [Mẹ kiếp!! Trần Lục Nam thật sự đi dỗ dành cậu à?]
Thẩm Mộ Tình: [Hiện tại Trần Lục Nam được thật đấy!]
Thẩm Mộ Tình: [Chậc chậc chậc, hơn nửa đêm rồi cậu còn chơi điện thoại làm gì, đã đến bước này rồi, tại sao còn không mau đi ngủ!!!]
Thẩm Mộ Tình: [Tớ là một người ngoài cuộc mà còn sốt ruột thay các cậu đấy, bây giờ Trần Lục Nam nên ấn cậu lên giường, sau đó thế này thế kia! Không làm như vậy thì Trần Lục Nam không phải là đàn ông!]
......
Nói thật, từ buổi chiều sau khi bài thanh minh của phòng làm việc Trần Lục Nam được đăng lên, Thẩm Mộ Tình liền thảo luận với bọn Khương Thần một chút, còn bảo đám bọn họ nghiêm túc học theo.
Trần Lục Nam quá trâu bò.
Thủ đoạn dỗ dành bà xã này, quả thực là người bình thường không thể nào học được.
Cô ấy cũng gửi cho Nhan Thu Chỉ một loạt tin nhắn, nhưng cô không trả lời, Thẩm Mộ Tình chỉ có thể tạm thời từ bỏ ý nghĩ đó.
Nhưng bây giờ, cô ấy cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa.
Cô muốn cổ vũ người chị em của mình phải nhanh lên, người chồng thế này phải bắt lại, trói chặt, không thể để anh chạy mất.
Nhan Thu Chỉ nhìn loạt tin nhắn của Thẩm Mộ Tình, rất cạn lời.
Cô im lặng một lúc lâu, sau khi trả lời Thẩm Mộ Tình một dấu chấm, cô len lén ngước mắt lên nhìn Trần Lục Nam.
Lúc làm việc Trần Lục Nam rất chuyên chú, anh cụp mí mắt xuống, tay không ngừng nghỉ, thật sự đang giúp cô lau sạch nước trong điện thoại.
Người ta nói đàn ông khi nghiêm túc là đẹp trai nhất, Nhan Thu Chỉ hết sức đồng ý với cách nói này.
Trần Lục Nam bây giờ như vậy... rất hấp dẫn cô, khiến cô hơi không dời mắt nổi.
Rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng lại không muốn nghỉ ngơi.
Một hồi lâu sau, Trần Lục Nam cầm điện thoại di động của cô vào phòng tắm, dùng máy sấy tóc sấy khô, rồi ráp toàn bộ lại cho cô.
Nhan Thu Chỉ trợn mắt há mồm nhìn chuỗi hành động này: "Anh còn học được cách sửa điện thoại di động nữa à?”
"Không có."
Trần Lục Nam nói: "Nhìn một chút thôi, chắc là bị vào nước.”
Sau khi anh ráp máy lại, thật sự mở lên được.
Nhan Thu Chỉ: "..."
Cô nhìn cái điện thoại di động "không hư hại gì" trước mặt, khẽ chớp chớp mắt: "Anh giỏi quá đi à!”
Khóe môi Trần Lục Nam nhếch lên, nhìn về phía cô: "Không buồn ngủ à?”
Nhan Thu Chỉ lắc đầu: "Có.”
"Đi ngủ đi."
Trần Lục Nam đứng dậy: "Anh đi tắm.”
“... Ừm”
Thấy anh vào phòng tắm, Nhan Thu Chỉ chậm rãi bò lên giường.
Cô chui vào trong chăn, lấy chăn che đầu một lúc, rồi lại lặng lẽ thò đầu ra.
Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn về phía ba chiếc điện thoại đang bày ra bên cạnh, suy nghĩ một hồi, gửi tin nhắn cho Thẩm Mộ Tình.
Nhan Thu Chỉ: [Tớ cảm thấy, cậu nói cũng hơi đúng.]
Thẩm Mộ Tình: [?]
Nhan Thu Chỉ: [Tối nay đừng gửi tin nhắn cho tớ nữa.]
Thẩm Mộ Tình: [Ok, tớ tuyệt đối sẽ không quấy rầy thế giới hai người của cậu và anh ấy, nhớ tắt chuông.]
Nhan Thu Chỉ: […]
Nước trong phòng tắm cứ chảy không ngừng.
Nhan Thu Chỉ nằm trên giường nghe, đôi mắt rất mệt mỏi, nhưng lại... không muốn ngủ.
Cô đấu tranh một hồi, lấy điện thoại ra lướt Weibo, cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn một chút.
Không bao lâu sau, Trần Lục Nam từ bên trong đi ra.
Sau khi nhìn thấy ánh sáng ở đầu giường, anh nhíu mày: "Vẫn chưa ngủ à?"
"Dạ."
Nhan Thu Chỉ khẩu thị tâm phi nói: "Lướt Weibo, cả buổi chiều em không xem điện thoại nên bỏ lỡ rất nhiều tin tức.”
Trần Lục Nam không nghĩ nhiều.
Anh vén chăn lên.
Nhan Thu Chỉ đột nhiên trợn to mắt nhìn anh, cái tay đang nắm lấy chăn của Trần Lục Nam thoáng dừng lại, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
Anh cụp mắt lại, nhìn về phía Nhan Thu Chỉ nói: "Anh đến muộn quá, không đặt phòng.”
Nhan Thu Chỉ: "..."
Cô lặng lẽ nhích sang một bên: "Ồ.”
Trần Lục Nam nằm lên.
Không biết vì sao, Nhan Thu Chỉ cảm thấy hình như không khí xung quanh loãng hơn một chút.
Thậm chí cơ thể của cô cũng căng thẳng theo, rõ ràng cô không phải thiếu nữ không hiểu sự đời, nhưng mà... có một cảm giác căng thẳng không thể diễn tả.
"Anh tắt đèn đây."
"Dạ."
Trần Lục Nam để lại một ngọn đèn bàn.
Hai người nằm cùng nhau, sau khi im lặng một hồi, Nhan Thu Chỉ đưa tay chọc chọc vào mặt Trần Lục Nam: "Em nhìn thấy rồi.”
Trần Lục Nam giơ tay lên, nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô: “Thấy cái gì?”
"Weibo ấy."
Nhan Thu Chỉ nghiêng người, dựa gần Trần Lục Nam hơn một chút. Cô mở mắt ra nhìn người đàn ông trước mặt, sự mệt mỏi trên mặt Trần Lục Nam tiêu tan đi một chút, ngay cả tâm trạng cũng tốt hơn vài phần.
Cô nhìn chằm chằm vào anh, mím môi nói: "Anh bảo phòng làm việc đăng như vậy à?”
"Ừm."
Trần Lục Nam nắm tay cô chơi đùa, thấp giọng hỏi: "Sau này sẽ cố gắng tránh đi.”
Nhan Thu Chỉ im lặng một hồi, nói: "Em cũng vậy.”
Cô nói: "Em và mấy người Lâm Cánh không có quan hệ gì cả, chuyện ở sân bay ngày hôm đó, thực ra em cảm thấy anh ta nói đùa thôi. Anh ta biết chúng ta ở bên nhau, lúc ghi hình chương trình cũng không làm gì quá đáng.”
Thật ra Nhan Thu Chỉ cảm thấy, Lâm Cánh có thể chỉ đơn giản là tức giận không chịu nổi, muốn chọc tức Trần Lục Nam.
"Anh biết."
Điểm này, Trần Lục Nam cũng hiểu rõ.
Anh khép mắt lại, nghe giọng nói líu ríu bên tai một lúc, đột nhiên hỏi: "Không buồn ngủ à?"
Nhan Thu Chỉ nhìn về phía anh: “Dạ" một tiếng: "Hình như là không mệt nữa.”
Cô mím môi, đang suy nghĩ xem phải mở miệng như thế nào, Trần Lục Nam đột nhiên xoay người.
Hai tay anh chống hai bên cô, giọng nói trầm thấp: "Vậy làm cái khác đi.”
"Dạ?"
"Lát nữa rồi ngủ."
Anh tìm môi cô cúi đầu hôn xuống, có cảm giác gấp gáp không thể nhịn được.