Ngàn Vạn Loại Tâm Động - Thời Tinh Thảo

Chương 60



Bọn họ có phải thật hay không Nhan Thu Chỉ không biết, cô chỉ biết bây giờ mình đang rất tức giận.

Nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người, Nhan Thu Chỉ không chút do dự lấy điện thoại di động của mình ra.

Cô mở Weibo ra, top 1 hot search là đỉnh lưu nào đó.

Anh đúng là có loại thực lực này, bất kể lúc nào, bất kể là chuyện nhỏ, đều có thể bị đưa lên hot search đầu tiên.

Đây là chuyện nghệ sĩ khác tha thiết ước mơ.

Từ trước đến nay tiêu đề truyền thông luôn hút mắt, chứ đừng nói là có liên quan đến Trần Lục Nam và Lâm Viện.

#Trần Lục Nam Lâm Viện hẹn hò ở nước ngoài, hai người từng ân ái có thừa, vì sao bây giờ bất hòa#

Đề tài này quá dài, nhưng có phần nên khen là... Đề tài này vừa ra tới, ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý mọi người.

Nhan Thu Chỉ lướt xuống xem, chủ blog đăng vài tấm hình, phía trên còn viết:【Đang dọn dẹp album ảnh thì thấy chút đồ vật, đây là ảnh chụp năm ngoái, lúc đó không muốn đăng ra ngoài, dù sao cũng chụp lén, nhưng hôm nay đột nhiên có chút tò mò, rõ ràng năm ngoái hai người ân ái có thừa, tham gia tụ họp cùng nhau, sao đến năm nay lại bất hòa? Thậm chí lần trước Trần Lục Nam còn trực tiếp đánh mặt Lâm Viện, đây là vì cái gì?】

Ảnh chụp phía dưới rất rõ ràng, có thể thấy sườn mặt Trần Lục Nam và chính diện mặt Lâm Viện.

Dường như hai người đang nói chuyện, dựa vào nhau rất gần.

Trần Lục Nam mặc âu phục, Lâm Viện mặc tiểu lễ phục, từ ảnh chụp nhìn qua vô cùng xứng đôi, giống như kim đồng ngọc nữ.

Hai người đều có giá trị dung nhan và khí chất, ảnh chụp này cũng có chút ý cảnh, nếu một trong số đương sự không phải là Trần Lục Nam, khả năng Nhan Thu Chỉ còn muốn khen ngợi một phen.

Vừa đăng cái này lên Weibo, fan hâm mộ đều sôi trào.

【A a a a a a a đây là cái gì đây là cái gì!! CP Nam Viên tôi lại nhìn thấy đường sao?】

【?? Không phải, tại sao lại đến rồi???】

【Lần trước người nào đó nhận công hàm luật sư còn chưa đủ phải không! Hiện tại lại bắt đầu cọ nhiệt độ?】

【Im lặng một khoảng thời gian, lại bắt đầu, tôi cũng cắt đứt.】

【Xin mời fan hâm mộ nhà nào đó nhảy ra chú ý một chút được không, anh trai chúng tôi cùng với cô thật sự không có quan hệ gì! Cho dù có cũng là trước kia!】

【Tôi phải nói một câu, hai người này nhìn qua rất xứng đôi ô ô ô ô ô không hổ là đôi trai gái bạch nguyệt quang trong lòng tôi.】

【Ô ô ô ô đây là ở nước ngoài đi! Rất muốn biết vì sao hai người lại biến thành như bây giờ, rõ ràng lúc trước rất tốt!】

...

Nhan Thu Chỉ nghiến răng, nhìn mấy tấm ảnh kia, còn! Thật! Là! Rất! Tốt!!

Châu Châu chạy từ bên kia tới, nhìn Nhan Thu Chỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn bức ảnh.

Trái tim nhỏ của cô ấy hơi run rẩy, thật cẩn thận hỏi: ''Chị Nhan Nhan, chúng ta nên đi sang kia đóng phim.''

Nhan Thu Chỉ ngước mắt nhìn cô ấy, trực tiếp đưa điện thoại cho cô ấy: ''Ừm.''

Châu Châu: ''... Em cảm thấy trên mạng đều là giả.''

Nhan Thu Chỉ cười lạnh, nhướng mày: ''Ai biết được.''

''...''

Không biết vì sao, Châu Châu có chút lo lắng cho thần tượng mình. Chị Nhan Nhan mình rất ít khi tức giận, nhưng một khi đã tức giận, là loại rất khó dỗ dành.

*

Đạo diễn Quan đang sắp xếp phim trường, Bác Ngọc cũng viết kịch bản xong, đúng lúc hôm nay hẹn nhau mở họp nói chuyện.

Trần Lục Nam không đơn thuần là diễn viên chính, anh còn là nhà sản xuất của bộ phim này.

Hội nghị dài dòng, ý tưởng Trần Lục Nam rất nhiều, về phần chuyên nghiệp, từ trước đến nay anh luôn nghiêm túc lại có trách nhiệm.

Anh xuất ngoại đi bồi dưỡng cũng không phải chơi đùa không thôi, anh có chút cách nhìn và ý tưởng về phim nhựa, nghe rất có sức thuyết phục.

Người thạo công việc vừa nghe, liền biết anh thật sự hiểu rõ.

Điện thoại Trần Lục Nam vẫn để chế độ im lặng, sau khi kết thúc cuộc họp, Bác Ngọc và anh còn có đạo diễn Quan ở lại cùng nhau thảo luận chút vấn đề kịch bản.

Làm lần chỉnh sửa cuối cùng.

Mặc dù nói chính thức bắt đầu quay sẽ có sửa đổi, nhưng ít ra muốn quyết định trước một hai bản.

Đang nói, Vương Khang sốt ruột đến gõ cửa.

''Anh Lục.''

Trần Lục Nam ngước mắt nhìn: ''Xảy ra chuyện gì?''

Trên mặt Vương Khang hiện rõ sự gấp gáp, nhìn ánh mắt ba người, anh ấy hít sâu một hơi, thấp giọng nói: ''Trên mạng có scandal của anh.''

Trần Lục Nam còn chưa kịp nói thì Bác Ngọc đã nở nụ cười trước.

''Có scandal gì, cho tôi nhìn một chút.'' Anh ấy trêu chọc nói: ''Thầy Trần cùng ai ― ―''

Còn chưa nói xong câu nói tiếp đó, Bác Ngọc liền thấy được hot search.

Anh ấy không nhịn được cười nói: ''A Nam may mắn a.''

Trần Lục Nam: ''...''

Anh tiếp nhận điện thoại Vương Khang đưa cho, cúi đầu nhìn, cau mày.

''Để phòng làm việc làm sáng tỏ trước đi.''

Vương Khang hiểu rõ: ''Tìm phòng PR xử lý nhưng không áp xuống được.'' Anh ấy nhìn Trần Lục Nam nói: ''Đè xuống, ảnh chụp này vẫn sẽ có, không có cách nào chi phối suy nghĩ của người khác.''

Đây là sự thật, một khi ai với ai truyền ra scandal, cho dù có áp nhiệt độ xuống, cũng thể xóa bỏ đoạn ký ức này của mọi người.

Nói tóm lại, chỉ là làm sáng tỏ thôi không đủ.

Trần Lục Nam híp mắt nhìn tấm hình, trầm mặc.

Bác Ngọc tò mò hỏi: ''Ảnh chụp này từ lúc nào thế?''

Anh ấy nhìn sắc mặt khó coi của Trần Lục Nam, kinh ngạc nói: ''Sẽ không phải cậu xuất ngoại bồi dưỡng còn có Lâm Viện đi ― ―''

''Không có.''

Trần Lục Nam thản nhiên nói: ''Đó là một buổi giao lưu, tình cờ gặp thôi.''

Lúc ấy ra nước ngoài bồi dưỡng, tiếng tăm Trần Lục Nam cao, ngoại trừ quen biết người trong nước ở bên ngoài, nước ngoài cũng có không ít bạn bè.

Đó là tác phẩm buổi giao lưu, có mấy đạo diễn mới xuất sắc đều tham gia, bọn họ có ý tưởng rất đặc biệt nên Trần Lục Nam có chút hứng thú.

Khi đó đúng lúc có bạn mời anh đi qua, là một vị nam đạo diễn quen biết. Đêm đó Trần Lục Nam vừa vặn không có việc gì, liền đi qua.

Anh không ngờ tới sẽ gặp Lâm Viện, mặc dù hai người học cùng trường, nhưng trên cơ bản Trần Lục Nam thuộc kiểu lên lớp mới gặp được người, tan học xong liền biến mất không thấy.

Anh cũng không phải kiểu chủ động liên lạc với người khác.

Gặp trong buổi giao lưu, Trần Lục Nam cũng không muốn đi chào hỏi.

Anh từ nhỏ đã lạnh nhạt, cho dù đối với ai, thái độ không khác nhau quá nhiều.

Nhưng tương tự, người khác chủ động đến đây chào hỏi, anh cũng không thể không phản ứng.

Lâm Viện chủ động tới đây nói chuyện phiếm với anh, lúc ấy trong sân người trong nước không nhiều lắm, Trần Lục Nam liền đơn giản đối phó hai câu.

Không có bất kỳ hành động thân mật, cũng không trò chuyện đề tài đặc biệt gì, thái độ anh lạnh nhạt, sau khi Lâm Viện nói xong cũng tự giác trách đi.

Trần Lục Nam không nghĩ tới, chỉ một thời gian ngắn như vậy đã bị chụp, thậm chí còn ái muội không rõ như thế.

Anh liếc nhìn, dặn dò Vương Khang hai câu, rồi lấy điện thoại của mình gửi tin nhắn cho Nhan Thu Chỉ.

Đã gửi 1 phút, nhưng không ai trả lời.

Anh nhìn hai người bên cạnh đang xem kịch: ''Tôi đi gọi điện thoại.''

Đạo diễn Quan xua tay: ''Đi đi.''

Bác Ngọc cười: ''Tôi cảm thấy chắc chắn Nhan Nhan sẽ không nghe.''

''...''

Không thể không nói, Bác Ngọc miệng quạ đen rất linh.

Nhan Thu Chỉ thật sự không nhận.

Trần Lục Nam gọi tới, không có người nghe. Mặt mày anh tỏ ra có chút không kiên nhẫn, tiếp tục gọi, vẫn là không có người nghe.

Ngược lại Trần Lục Nam gọi điện thoại cho Châu Châu.

Khi có điện thoại gọi đến, Châu Châu kinh hồn bạt vía nhìn người nói chuyện với đạo diễn cách đó không xa, lúc này mới cầm điện thoại đi vào trong góc.

''Thầy Trần.''

Châu Châu cẩn thận từng li từng tí hô.

Trần Lục Nam đáp lại một tiếng, gọn gàng dứt khoát hỏi: ''Nhan Nhan đâu?''

''Đang nói chuyện với đạo diễn, bọn họ chuẩn bị quay phim.''

Trần Lục Nam thoáng dừng lại, không hiểu sao nhẹ nhàng thở ra: ''Ừ. Hôm nay cô ấy lên mạng chưa?''

Châu Châu: ''... Lên, nhìn thấy tin tức.''

Trần Lục Nam im lặng vài giây, thấp giọng hỏi: ''Tâm trạng hiện tại của cô ấy thế nào?''

''Hình như tức giận.''

Châu Châu nói: ''Tôi cũng không rõ lắm. nhưng tâm trạng chị Nhan Nhan không phải rất tốt.'' Cô ấy không nhịn được nói nhỏ một câu: ''Thầy Trần anh thế nào mà có nhiều scandal nha.''

Vấn đề này, nói thật Trần Lục Nam rất khó trả lời.

Ý nghĩ và hành vi của người khác, anh không thể nào chi phối được, điều anh có thể làm, là tự kiểm soát mình tốt.

Sau khi nói xong, Châu Châu cũng ý thức được hình như mình nói lời không nên nói. Cô ấy mím môi, che loa điện thoại nhỏ giọng nói: ''Thầy Trần trước cứ như vậy, tôi phải qua chỗ chị Nhan Nhan.''

"Ừm."

Trần Lục Nam tạm dừng hai giây: ''Cảm ơn.''

Sau khi cúp máy, Trần Lục Nam gọi điện thoại cho người đại diện.

''Xử lý thế nào rồi?''

Anh Vũ bất đắc dĩ: '' Bộ phận PR đang xử lý, sẽ không có vấn đề gì, nhưng điều kiện tiên quyết là... Nhan Thu Chỉ bên kia cậu định làm gì?''

Một tay Trần Lục Nam đút túi, im lặng vài giây nói: ''Để tối nay em đăng Weibo.''

"Được.''

Anh Vũ buột miệng đồng ý, sau khi trả lời xong, đột nhiên hậu tri hậu giác ý thức được Trần Lục Nam nói cái gì, anh ấy không thể tin trợn to mắt nói: ''Cậu nói gì cơ? Cậu muốn đăng Weibo?''

Trần Lục Nam nhướng mày: ''Không được à?''

Anh Vũ: ''... Không phải không được, chỉ là cậu muốn đăng cái gì? Công khai quan hệ với Nhan Thu Chỉ sao?''

''Sẽ không.''

Trần Lục Nam nói: ''Cô ấy không đồng ý việc này.''

Nghe vậy, ngay lập tức anh Vũ yên tâm.

''Vậy hôm nay nhân viên công tác Weibo vẫn có thể đúng giờ tan sở đấy, tôi cũng có thể.''

''...''

Im lặng, anh ấy nói: ''Vậy cậu định đăng cái gì?''

Trần Lục Nam ngước mắt ngắm nhìn nơi xa, không để ý nói: ''Khi phòng làm việc lên tiếng thanh minh, để một câu, tôi có người yêu thích.'' Anh Vũ suýt nữa lên cơn hen.

''Cậu nói gì cơ?''

Giọng điệu Trần Lục Nam bình tĩnh: ''Như anh nghe thấy.''

Anh tạm dừng vài giây, thấp giọng nói: ''Bất cứ lúc nào phải làm tốt ứng đối quan hệ công chúng.''

Anh Vũ: ''...''

Hết cách.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Lục Nam trở về phòng.

Bên trong hai người đang lướt điện thoại, Bác Ngọc nhìn thấy anh đi vào, còn không sợ chết nói: ''Trần Lục Nam, không thể không nói nhìn qua anh và Lâm Viện còn rất xứng đôi đấy.''

Vừa mới nói xong, ghế dựa của Bác Ngọc bị đạp một cái.

Trần Lục Nam nghiêng đầu nhìn đạo diễn Quan, giọng nói trầm thấp: ''Đạo diễn Quan, tôi hôm nay đi trước.''

Đạo diễn Quan hiểu rõ, gật đầu một cái nói: ''Được.''

Anh ấy nở nụ cười: ''Đi đi, chúng ta cũng không gấp.''

"Ừm."

Trần Lục Nam nói hai câu rồi vội vàng rời đi từ tòa nhà văn phòng.

Sau khi lên xe, anh gửi tin nhắn cho Nhan Thu Chỉ, nhưng vẫn không có hồi đáp.

Đến mức điện thoại, cũng vẫn trong trạng thái không có người nghe.

Lần đầu tiên Trần Lục Nam cảm thấy bất lực, giống như cảm giác lần trước Nhan Thu Chỉ muốn ly hôn, dường như không khác biệt lắm.

Thậm chí còn thấy bất lực hơn so với lúc đó.

Không có cách nào.

Ngược lại anh gọi cho trợ lý nhỏ của Nhan Thu Chỉ, lần này... Ngay cả điện thoại trợ lý nhỏ cũng không gọi được.

Vương Khang nhìn sự buồn bực trên mặt Trần Lục Nam, không dám thở mạnh.

Trần Lục Nam rất ít khi tức giận, cũng rất ít biểu hiện cảm xúc của mình ra bên ngoài, nhưng giờ phút này, dường như tất cả mọi thứ đều bày ra trên mặt bàn.

Vương Khang vừa định nói chuyện, điện thoại của Trần Lục Nam vang lên trước.

Anh cúi đầu thì thấy là điện thoại của mẹ Trần.

''Alo.'' Giọng nói Trần Lục Nam trầm thấp, lộ ra chút mệt mỏi.

Hôm nay Mẹ Trần cũng ngoài ý muốn, bà và chị em của mình đi uống trà chiều, kết quả nghe được bát quái của con trai mình.

Bà rất ít lên mạng, năm gần đây sẽ lên bởi vì Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ là người trong vòng, thỉnh thoảng sẽ xem chút tin tức liên quan đến hai người.

''A Nam.''

Mẹ Trần nói: ''Mẹ vừa xem tin tức trên mạng nói...''

''Không có.''

Trần Lục Nam lời ít ý nhiều nói: ''Không thể nào.''

Nghe vậy, mẹ Trần yên lòng.

Bà khẽ nói: ''Con đừng phụ lòng Nhan Nhan, Nhan Nhan là một người khiến người ta đau lòng, con đừng liên tiếp truyền ra scandal như vậy, là một cô gái cũng không chịu nổi.''

Bà nhướng mày, không quá hiểu nói: ''Con và người bạn kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì?''

Trần Lục Nam tạm dừng, thấp giọng nói: ''Không phải bạn bè.''

Anh nói: ''Có hợp tác qua một lần, lần trước đó là ngoài ý muốn.''

Mẹ Trần: ''Con hãy tránh tiếp xúc mấy chuyện ngoài ý muốn đi, nếu Nhan Nhan thật tức giận, con sẽ hối hận đó.''

Trần Lục Nam nặng nề đáp lại: ''Con biết.''

Anh nhìn thời gian: ''Mẹ, bên này con có việc, cúp trước.''

Nói xong, Trần Lục Nam cũng không chờ mẹ Trần nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.

Anh nhìn Vương Khang, thấp giọng nói: ''Đưa tôi ra sân bay.''

Vương Khang: ''... Vâng.''

Khi Trần Lục Nam khiêm tốn xuất hiện ở sân bay thì phòng làm việc đăng lời thanh minh.

@Phòng làm việc Trần Lục Nam V: Đối với scandal hôm nay, phòng làm việc giải thích phía dưới ― ― Ông chủ chúng tôi và Lâm tiểu thư ngoại trừ đã từng hợp tác qua một lần ở ngoài thì không có bất kỳ quan hệ đặc biệt gì, cho dù trước đây hay hiện tại, cũng hoặc là tương lai, đều không có bất kỳ khả năng nào.

Bọn họ chỉ có thể làm bạn hợp tác, mời mọi người chấm dứt truyền bá tin nhảm.

Về phần trên mạng đăng ảnh ông chủ tôi, là ông chủ tôi ra nước ngoài bồi dưỡng tham gia một hoạt động gặp gỡ, hai người chỉ đơn giản giao lưu hai câu, cũng không có hành động quá mức thân mật.

Lời đồn dừng ở độc giả, nhằm muốn tuyên bố ảnh chụp và cố ý dẫn đường marketing tài khoản, chúng tôi sẽ khởi tố, kính xin đều biết.

Cuối cùng ông chủ để chúng tôi chuyển lời đến mọi người ― ― Anh ấy đã có người thích. Gần đây theo đuổi rất vất vả, hy vọng mọi người không cần gia tăng độ khó cho anh ấy, mắt thấy sắp thành công, các người vừa đưa ra, ông chủ hôm nay cách nghìn dặm xa xôi cũng muốn mắng người.

Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã quan tâm đến Trần Lục Nam tiên sinh, chúng ta nên để mắt nhiều hơn ở tác phẩm của anh ấy, về những chuyện sinh hoạt cá nhân, hy vọng mọi người dành cho không gian nhất định.

Phòng làm việc vừa lên tiếng thanh minh, không chỉ làm sáng tỏ không có bất kỳ quan hệ gì với Lâm Viện, thậm chí còn ám chỉ có người cố ý truyền bá.

Đương nhiên càng quan trọng hơn là, Weibo này tiết lộ hai tin tức.

Một, Trần Lục Nam đã có người mình thích.

Hai, anh ấy con chưa theo đuổi được người mình thích.

Vậy mà Trần Lục Nam buông xuống tư thế chủ động theo đuổi người khác?!!

Người này là thần tiên à! Thế mà có thể để Trần Lục Nam chủ động theo đuổi?!

Ngay lập tức, sự chú ý của fan hâm mộ bị rời đi.

Mọi người đều chú ý đến Trần Lục Nam có người thích và đang theo đuổi người mình thích nói trên.

Nhiều fans hâm mộ sau khi xem xong, càng điên rồ.

【?????】【CMN CMN!!! Truyện có ngoài đời?! CMN!!】

【A a a a a a a a a a đây là cái gì?! Thần tượng của tôi đã có người mình thích? Thần tượng của tôi còn đang theo đuổi người ta??!】

【Má ơi!! Tôi rất muốn biết người phụ nữ có thể để cho Trần Lục Nam chủ động theo đuổi là ai! Lại có sức quyến rũ này.】

【A a a a a a a tôi thất tình, nhưng tôi rất vui vẻ.】

【Ha ha ha ha ha ha ha cho hỏi chút Lâm Viện và fan hâm mộ có đau mặt không, lặp đi lặp lại nhiều lần cọ nhiệt độ, là gần đây không lấy được tài nguyên, không có năng lực sao.】

【A a a a a a a a tôi chỉ biết như vậy!】

【Không biết vì sao, đoạn lời nói chuyển cáo kia, cách màn hình tôi cũng cảm nhận được sự nuông chiều và bất đắc dĩ!!】【Thử hỏi xem ai không muốn Trần Lục Nam theo đuổi!!!】

【Vị chị gái kia bị thầy Trần chúng ta thích, ngàn vạn lần đừng tức giận, thầy Trần chúng ta đã độc thân ba mươi năm, cầu xin chị đồng ý anh ấy sớm một chút!】

...

Từ trước đến nay fan hâm mộ Trần Lục Nam rất đáng yêu.

Trần Lục Nam không phải idol, cũng không phải do các cô ấy đập tiền ra thành thần tượng, huống chi nhiều năm như vậy, hình tượng anh ấy chưa bao giờ gần gũi, sau khi so sánh mà nói hầu như đều là fan sự nghiệp.

Là kiểu chỉ cần anh có tác phẩm liền ủng hộ.

Về phần sinh hoạt cá nhân của Trần Lục Nam, các cô ấy tự nhiên cũng chú ý, nhưng sẽ không trói buộc quá nhiều.

Anh muốn yêu là chuyện của anh, anh muốn theo đuổi ai cũng là chuyện của anh. Chỉ cần anh vui vẻ là được.

Mặc dù mọi người có cảm giác thất tình, nhưng tổng thể mà nói sẽ chúc phúc nhiều hơn.

Suy cho cùng ― ― coi như anh không yêu đương, cũng không yêu đương với mình được.

Suy nghĩ của fan hâm mộ Trần Lục Nam rất trưởng thành, ở mặt này lại rất khác với những nhà khác.

Trần Lục Nam phải đợi máy bay một tiếng.

Anh ngồi ở phòng VIP chờ máy bay, bởi vì phòng làm việc thanh minh nên có không ít nhân viên công tác đều len lén quan sát anh.

Trước kia cũng có, nhưng hôm nay vô cùng nhiều.

Trần Lục Nam nhìn phòng làm việc thanh minh, rất rõ ràng sáng tỏ.

Hơn nữa, anh còn nhận được tin nhắn của đám người Trình Trạm vui sướng khi có người gặp họa và tin nhắn của fan hâm mộ gửi tới, hỏi anh có lòng tin dỗ được người không, bây giờ dỗ được chưa.

Trần Lục Nam bất đắc dĩ nhéo mi tâm.

Nói thật, anh không có lòng tin gì.

Nhưng thật ra tính cách của Nhan Thu Chỉ mềm, nhưng thật để tâm vào chuyện vụn vặt, người khác không có cách nào cả.

Tính cách cô bướng bỉnh, mềm, nhưng cố chấp, đây là chuyện Trần Lục Nam đã biết từ mấy năm trước.

Anh cúi đầu, tiếp tục vuốt vuốt điện thoại gửi tin nhắn cho Nhan Thu Chỉ, chỉ tiếc tin nhắn như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không có động tĩnh.

Không bao lâu sau, Trần Lục Nam lên máy bay, gửi cho Nhan Thu Chỉ một tin nhắn.

*

Nhan Thu Chỉ thật không phải cố tình tức giận hoặc gì đó.

Điện thoại của cô bị rơi xuống nước.

Ban đầu nhìn thấy tin tức, cô rất tức giận.

Nhưng sau khi quay phim xong, cả người lấy lại chút bình tĩnh.

Thực ra cô tin tưởng Trần Lục Nam, nếu anh đúng là kiểu người đàn ông đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi thì cô cũng sẽ không thích anh.

Về điểm này, Nhan Thu Chỉ nhìn người vẫn rất chuẩn.

Sau khi quay xong, cô lấy điện thoại từ tay Châu Châu, vừa định mở ra trả lời tin nhắn, đạo diễn Tống gọi cô qua nói vai diễn.

Nhan Thu Chỉ không xoắn xuýt nhiều, cầm di động đi theo.

Buổi chiều bọn họ có một cảnh quay trong hồ, đặc biệt lấy cảnh ở hồ này, còn có thuyền nhỏ bè trúc.

Nhan Thu Chỉ và Mục Hân đóng phim cùng nhau, thực ra cô không sợ nước, nhưng chẳng qua nhìn hồ nước bẩn thỉu, trong đầu cô không tự chủ nhớ lại lần trước bắt cá uống ngụm nước hồ.

Vừa nghĩ tới đó, Nhan Thu Chỉ rùng mình một cái.

Đúng lúc Thiệu Việt đứng bên cạnh, nhìn cô như vậy, tò mò nhướng mày: ''Cô sợ nước à?''

''Không.''

Nhan Thu Chỉ nói: ''Chỉ cảm thấy nhảy xuống nước thời tiết này, sẽ rất lạnh.''

Đạo diễn Tống nghe nói như thế, liền lườm cô nói: ''Yên tâm, sẽ không rơi trong nước, biện pháp an toàn rất tốt.''

Nhan Thu Chỉ: ''Ngộ nhỡ.''

Đạo diễn Tống dở khóc dở cười: ''Ngỗ nhỡ thì đưa cô đi bệnh viện trước.''

''... A.''

Nhan Thu Chỉ cười một tiếng: ''Tôi chỉ đùa chút thôi, đóng kịch chắc chắn sẽ cố hết sức.''

''Cố gắng bảo đảm mọi người an toàn.''

Đạo diễn Tống cam kết: ''Thử một chút cảm giác trước đi.''

Nghe vậy, mấy diễn viên cũng không rối rắm, trực tiếp lên.

Nhan Thu Chỉ và Thiệu Việt cùng Mục Hân đứng trên một thuyền nhỏ, thực sự rất không an toàn, nhưng phía dưới có nhân vân công tác che chở, cô cũng không xoắn xuýt cái gì.

Thử diễn trên thuyền bè trúc xong, cũng cố định vị trí tối nay chụp, liền quyết định.

Nhan Thu Chỉ chờ nói xong, điện thoại trong tay vẫn luôn rung.

Cô nhìn đạo diễn một cái rồi định cúi đầu trả lời tin nhắn cho người kia.

Nhưng còn chưa gõ xong một câu, bè trúc đột nhiên lung lay lảo đảo một cái, Nhan Thu Chỉ được Thiệu Việt kéo lại, nhưng tay cô cầm điện thoại lỏng nên cứ thế nhìn nó rơi xuống hồ.

Mấy người ngơ ngác nhìn nhau, Nhan Thu Chỉ kêu lên: ''Điện thoại của tôi.''

Mọi người: ''...''

Cũng may hồ không quá sâu, trong hồ có nhân viên công tác cho nên vớt lên cho cô trước.

Nhưng máy không khởi động được.

Nhan Thu Chỉ rất bất đắc dĩ, chỉ có thể chờ sau khi kết thúc lại đi sửa.

Mặc dù không có khả năng sửa được, nhưng ảnh chụp trước đó, cô muốn lấy lại.

Điện thoại không mở được, Nhan Thu Chỉ không để ý nữa.

Vừa lúc đạo diễn Tống cũng thúc giục mọi người quay phim, cô đặt sự chú ý nhiều hơn đến việc quay phim, còn những chuyện khác, buổi tối về khách sạn lại ''Chất vấn'' Trần Lục Nam cho tốt.

Cả buổi chiều và buổi tối, Nhan Thu Chỉ đều ngâm mình trong đoàn phim.

Tất cả sự chú ý của cô đều đặt trên kịch bản, bên ngoài có hơi ầm ĩ, sau khi diễn xong cô về phòng nghỉ mình xem kịch bản, ngăn cách tất cả tiếng ồn ở bên ngoài.

Đến mười giờ tối, cuối cùng Nhan Thu Chỉ cũng quay xong xuất diễn hôm nay.

Cô đưa tay xoa xoa cái cổ nhức mỏi, mệt mỏi không chịu được.

Nhan Thu Chỉ ngáp một cái, bị Châu Châu thúc giục đi thay quần áo.

Cô "Ừ" một tiếng, uể oải nói: ''Châu Châu, chị mệt quá.''

Châu Châu: ''... Thay quần áo xong chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi.''

Nhan Thu Chỉ dựa vào ghế, lẩm bẩm: ''Nhưng không muốn cử động.''

Cô mở nửa mắt hỏi: ''Mấy giờ rồi?''

Châu Châu ''A'' một tiếng, nghĩ cầm điện thoại, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó nói: ''Điện thoại em đang sạc, vẫn luôn cắm đây, để em xem.''

Nhan Thu Chỉ: ''...''

Cô bất đắc dĩ đứng dậy: ''Được rồi, em đi thu dọn đồ đạc, chị đi thay quần áo, chúng ta quay về khách sạn.''

"Được.''

Nhan Thu Chỉ trở về phòng hóa trang thay quần áo, hiện trường chỉ còn lại Thiệu Việt có hai cảnh quay tối sau cùng.

Nhan Thu Chỉ thay quần áo mình, định về khách sạn tháo trang sức.

Cô ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt chua xót của mình nhìn ra bên ngoài.

Mới vừa ra mở cửa, Nhan Thu Chỉ liền nghe được tiếng hô của nhân viên công tác: ''Thầy Trần, sao anh lại tới đây?''

Bước chân cô dừng lại, theo bản năng ngẩng đầu lên.

Vừa ngẩng đầu, cách đó không xa Nhan Thu Chỉ nhìn thấy người đàn ông phong trần mệt mỏi xuất hiện. Trong tay anh cầm một cái áo khoác, bên trong mặc một bộ đồ đơn giản, trên mặt còn có vẻ chán nản, mệt mỏi rất rõ ràng.

Dưới bóng đêm, bóng anh bị kéo rất dài rất dài.

Trần Lục Nam còn chưa kịp đến nói chuyện, đã phát hiện.

Anh ngước mắt, nhìn Nhan Thu Chỉ đi phía này, cách không gian cùng dòng người, ánh mắt hai người giao nhau.

Khoảnh khắc nhìn thấy Nhan Thu Chỉ, thần kinh căng thẳng một đường của Trần Lục Nam cuối cùng cũng yên tâm một chút.

Anh nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

Tay Nhan Thu Chỉ vẫn để ở tay nắm cửa, trong lúc nhất thời có chút ngốc.

Sao Trần Lục Nam lại tới đây?

Bộ dáng anh như này, là đến giải thích cho mình sao???

Nhan Thu Chỉ còn chưa kịp nghĩ ra cái gì thì nghe thấy tiếng nói của những người khác.

Là đạo diễn Tống, anh ấy nghe được trở lý báo cho nên đến đây, khi nhìn thấy Trần Lục Nam cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

''Lục Nam, sao anh lại tới đây?''

Trần Lục Nam "Ừ" một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn, giống như đã lâu chưa uống nước.

"Đến tìm người.''

Đạo diễn Tống sửng sốt: ''Tìm ai?''

Trần Lục Nam liếc mắt nhìn Nhan Thu Chỉ nói: ''Cô ấy.''

Đạo diễn Tống nhìn theo, nheo mắt: ''Thu Chỉ?''

Trần Lục Nam: "Ừ, tôi tới nhìn cô ấy.''

Nhân viên công tác: ''???''

Cmn!!!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.