Ngàn Vạn Loại Tâm Động - Thời Tinh Thảo

Chương 59



Nhan Thu Chỉ uống rượu say rất khác so với ngày thường.

Từ trước đến nay Trần Lục Nam đều biết.

Hơi thở trong khoang miệng tràn đầy mùi rượu, lần đầu tiên, anh cảm thấy không khó ngửi.

Trần Lục Nam cúi đầu cắn môi cô, tiến quân thần tốc.

Lúc đầu Nhan Thu Chỉ chưa có cảm giác quá lớn, dần dần tỉnh táo hai giây.

Mi mắt cô run lên, theo bản năng muốn né tránh, nhưng ngón tay Trần Lục Nam vuốt vành tai cô, khiến cô không thể không mở miệng đáp lại anh.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Nhan Thu Chỉ giống như ngã vào trong đôi mắt dịu dàng của anh, lún sâu vào đó không thể nào kiềm chế được.

Sau đó xảy ra chuyện gì, Nhan Thu Chỉ liền không có ký ức.

Khi tỉnh dậy, trong phòng Nhan Thu Chỉ không có người.

Đầu đau như búa bổ, cô tê liệt ngã xuống giường một lát, đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương, còn cúi đầu ngửi ngửi mùi trên người, toàn là mùi rượu rất khó ngửi.

Nhan Thu Chỉ liếc nhìn thời gian, lúc này mới bò dậy vào phòng tắm rửa mặt.

Chờ cô rửa mặt xong ra ngoài, trong phòng xuất hiện thêm Quan Hà.

Hai người nhìn nhau, Nhan Thu Chỉ không khỏi cảm thấy ánh mắt Quan Hà nhìn mình... Vô cùng vô cùng quỷ dị.

Cô không rõ nguyên nhân, hỏi một tiếng: ''Cô nhìn tôi như vậy làm gì?''

Quan Hà không lên tiếng, cô ta cứ quan sát Nhan Thu Chỉ như vậy.

Trước khi nói chuyện, thực ra Quan Hà không cảm thấy mình có chỗ nào không sánh bằng Nhan Thu Chỉ, trong nhận thức của cô ta, Nhan Thu Chỉ có số may mắn, thực lực cũng chỉ thế thôi.

Cô ta cũng có tướng mạo và dáng người, điểm kém duy nhất là bằng cấp.

Cho nên cô ta rất khinh thường Nhan Thu Chỉ, hơn nữa hai người đi chung một con đường, chắc chắn sẽ có giẫm đạp và cạnh tranh.

Về sau Quan Hà đụng không ít vách tường, lâu dần dường như cũng thông suốt.

Khi cố gắng tranh thủ tới chương trình này, cô ta không phải nói thích Nhan Thu Chỉ, thay đổi cái nhìn với cô, cũng chỉ vì bảo vệ tất cả mọi thứ của mình. Cô ta ở đây, Nhan Thu Chỉ cũng giống như mình có loại tâm tư kia với Trần Lục Nam, muốn ôm đùi.

Mãi đến lúc chính thức bắt đầu quay, cô ta mơ hồ cảm giác được có gì đó không thích hợp.

Quan Hà không phải người ngu, cũng không phải Trang Tử Ngang cái loại thiếu niên 2G trên mạng nói, tự nhiên hiểu rõ ràng một người đàn ông đối với một người phụ nữ như vậy có ý nghĩa thế nào.

Chỉ có điều, trong lòng cô ta không quá muốn tin tưởng, Nhan Thu Chỉ lại có thể bắt được Trần Lục Nam, cô ta liền cảm thấy... Chẳng qua trong lúc nhất thời Trần Lục Nam bị ma quỷ ám ảnh, Nhan Thu Chỉ hiểu nên trêu chọc mà thôi.

Nhưng tối hôm qua Trần Lục Nam đưa Nhan Thu Chỉ trở về phòng, Quan Hà chưa ngủ.

Cô ta tận mắt thấy Trần Lục Nam đối xử với Nhan Thu Chỉ đặc biệt thế nào, Nhan Thu Chỉ muốn rửa mặt, lúc đầu Quan Hà muốn giúp một tay nhưng bị Trần Lục Nam ngăn cản.

Anh tháo trang sức cho Nhan Thu Chỉ, cầm khăn lông ấm áp lau mặt cho cô, đút cô uống trà giải rượu, thậm chí giúp đỡ cởi quần áo cởi giày... Chuỗi động tác này, đều không phải đãi ngộ bạn giường sẽ có.

Càng chưa nói lúc cô ta lơ đãng thấy ánh mắt Trần Lục Nam nhìn Nhan Thu Chỉ, ánh mắt ấy... Quan Hà nhớ lại một chút, còn thâm tình hơn nam chính nhìn nữ chính trong bộ điện ảnh cô ta xem, tất cả tình cảm của anh, trong một khắc Nhan Thu Chỉ ôm anh nũng nịu, biểu hiện ra toàn bộ cho cô rồi.

Cái loại cảm giác này, để một người qua đường như cô ta cũng xúc động.

Cũng là tối hôm qua, Quan Hà mới hậu tri hậu giác ý thức được... Ở chỗ Trần Lục Nam, cô ta thua triệt để.

Mặc dù Nhan Thu Chỉ khinh thường đấu với cô ta.

.....

Quan Hà nhìn Nhan Thu Chỉ hồi lâu, lấy lại tinh thần: ''Tối qua cô uống say.''

''A, tôi biết.''

Nhan Thu Chỉ nhíu mày nói: ''Đầu có hơi đau.''

Quan Hà nhìn cô vài giây, mơ hồ không rõ hỏi: ''Cô biết tối hôm qua mình làm gì không?''

Mấy chuyện vụn vặt sau khi uống rượu đúng là Nhan Thu Chỉ không biết.

Cô liếc nhìn Quan Hà, tò mò hỏi: ''Tôi làm gì? Mắng cô sao?''

Quan Hà: "...''

Cô ta không thể tin nhìn Nhan Thu Chỉ: ''Hóa ra cô còn mắng tôi?''

Vẻ mặt Nhan Thu Chỉ đúng lý hợp tình nói: ''Chẳng lẽ cô không mắng tôi sau lưng?''

''...''

Đã từng mắng.

Quan Hà không có cách nào phản bác.

Hai người trợn to mắt nhìn đối phương, một lúc sau, Nhan Thu Chỉ lầm bầm lầu bầu nói: ''Quên đi, không nghĩ ra.''

Cô ngồi một bên dưỡng da, ngáp một cái nói: ''Đợi chút nữa sẽ kết thúc quay phải không?''

"Ừm."

Quan Hà không nói cho cô, những sự tích anh dũng uống rượu say của cô tối hôm qua, cô ta không có lòng tốt đi thúc đẩy phát triển tình cảm của hai người như vậy.

Cô ta loay hoay trong phòng một hồi, thu dọn đồ mình xong, lại vội vàng xuống tầng.

*

Buổi sáng quay hình tương đối bình thường, sau khi mọi người ăn hết cơm trưa cũng dần dần rời đi.

Lần này một chỗ, lần tiếp theo phải thay đổi một nơi khác quay nghỉ phép.

Tất cả mọi người định không sớm không muộn mua vé máy bay rời đi, có mấy người bay cùng một thành phố ngồi cùng một máy bay.

Nhan Thu Chỉ và mọi người không cùng thành phố, cô đi sang đoàn phim bên kia, Trần Lục Nam cũng bởi vì có việc nên không có cách nào đi với cô.

Nhưng cô không nghĩ tới là ― ― Lâm Cánh cũng đi qua bên kia.

Lúc chờ máy bay, cô và đám người Trần Lục Nam vẫn ở chung với nhau, chuyến bay hai người chênh lệch nửa tiếng.

Cô nhìn: ''Anh muộn hơn em nửa tiếng à?''

Trần Lục Nam "Ừ" một tiếng, cúi đầu nhìn cô: ''Đầu còn đau không?''

''Đỡ hơn rồi.''

Nhan Thu Chỉ ngáp một cái nói: ''Có phải tối hôm qua em làm gì không?''

Buổi sáng cô xuống tầng, ánh mắt của nhân viên công tác và khách quý khác nhìn cô có chút không đúng lắm, nhưng vì đang quay nên Nhan Thu Chỉ không hỏi.

Trần Lục Nam thoáng dừng lại, biết cô có tật xấu vụn vặt.

Ánh mắt anh nặng nề nhìn cô, thấp giọng nói: ''Không làm gì.''

''Thật à?''

Rõ ràng Nhan Thu Chỉ không quá tin tưởng, cô vỗ trán mình nói: ''Luôn có cảm giác đã quên cái gì đó.''

Trần Lục Nam nhìn cô, không nhanh không chậm nói: ''Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa.''

''... Cũng đúng.''

Nhan Thu Chỉ không thèm để ý nói: ''Dù sao chắc chắn không phải chuyện lớn gì.''

Trần Lục Nam: ''...''

Sau khi lên máy bay, Nhan Thu Chỉ mới phát hiện vị trí mình và Lâm Cánh chung một hàng, Lâm Cánh ngồi bên cạnh cô.

Dựa theo bình thường mà nói, thực ra không có gì đặc biệt.

Cô không có hứng thú với Lâm Cánh, Lâm Cánh cũng biết cô và Trần Lục Nam có quan hệ, có lẽ đã sớm bỏ ý nghĩ với cô.

Nhưng hình như những người khác không nghĩ như vậy.

Trên máy bay Nhan Thu Chỉ gặp fan hâm mộ mình, người nọ vừa nhìn thấy cô và Lâm Cánh ngồi chung một chỗ, vừa nhiệt tình vừa kích động chạy tới hỏi cô có thể ký tên không.

Tự nhiên Nhan Thu Chỉ sẽ không từ chối.

Sau khi ký tên cho fan hâm mộ xong, fan hâm mộ nhìn Lâm Cánh: ''Đạo diễn Lâm, tôi cũng siêu cấp thích anh, có thể phiền anh ký tên vào chỗ này được không?''

Lâm Cánh không từ chối.

Không hiểu sao tên của hai người liền đứng cạnh nhau, nhìn qua bộ dạng còn rất xứng đôi.

Fan hâm mộ tự nhiên cũng có loại ý nghĩ này, đôi mắt cô ấy sáng lên nhìn hai người, kích động không thôi: ''Cảm ơn Thu Chỉ và đạo diễn Lâm! Tôi rất thích hai người các người.''

Nhan Thu Chỉ: ''...''

Lâm Cánh nhướng mày, cũng không biết là cố ý hay thế nào, cười hỏi một tiếng: ''Đều thích hai người chúng ta?''

"Đúng vậy đúng vậy.''

Nghe vậy, Lâm Cánh nở nụ cười ý vị không rõ.

"Cám ơn, chúng tôi sẽ cố gắng hợp tác nhiều hơn nữa.''

Fan hâm mộ sửng sốt nhìn anh ta.

Nhan Thu Chỉ luôn cảm thấy lời này dễ để cho người ta hiểu lầm, liền vội vàng giải thích: ''Ý của đạo diễn Lâm là, anh ấy có khả năng vẫn muốn tìm tôi đóng phim.''

Fan hâm mộ cái hiểu cái không gật đầu, nhưng rõ ràng hiểu lầm rồi.

Mấy người fan hâm mộ đi rồi, Lâm Cánh tán gẫu với Nhan Thu Chỉ: ''Thế nào, lần trước nói cô suy tính như thế nào rồi?''

''...''

Tiếng hai người tán gẫu không lớn không nhỏ, người xung quanh vừa vặn có thể nghe, mặc dù nghe không rõ ràng lắm.

Nhan Thu Chỉ không khỏi cảm thấy chỗ nào đó không quá thích hợp, cô dừng lại, nhìn Lâm Cánh: ''Tôi cần phải hỏi người đại diện trước.''

Lâm Cánh cũng không miễn cưỡng, gật đầu: ''Được.''

Nhan Thu Chỉ nhìn anh ta như thế, nhịn không được hỏi: ''... Đạo diễn Lâm mới vừa rồi là anh cố ý sao?''

Nghe vậy, Lâm Cánh cười khẽ, đôi mắt thâm thúy nhìn cô: ''Làm sao? Còn không cho phép tôi sử dụng chút thủ đoạn đặc biệt?''

Ý anh ta rất rõ ràng, anh ta chính là cố ý gây chuyện.

Về phần nguyên nhân, trong lòng hai người đều rõ ràng.

Nhan Thu Chỉ không nghĩ tới Lâm Cánh sẽ ngây thơ như vậy, cô nghẹn họng, có hơi cạn lời.

''Không có, đạo diễn Lâm ngài tùy ý.''

Cô nói nhẹ như mây gió, nhưng trong lòng bồn chồn. Lấy sức ghen của Trần Lục Nam, nếu biết cô ngồi bên cạnh Lâm Cánh, thậm chí còn ''Trò chuyện vui vẻ'', Nhan Thu Chỉ cảm thấy mình có thể phải dỗ người.

Điện thoại để chế độ máy bay, Nhan Thu Chỉ cũng không thể tán gẫu với Trần Lục Nam.

Cô cúi đầu, đơn giản tĩnh tâm lại bằng cách xem kịch bản, về phần những thứ khác, xuống máy bay nói sau.

Nhan Thu Chỉ đọc kịch bản, đầu có chút không thoải mái, dứt khoát nhắm mắt ngủ, không bao lâu ngủ thiếp đi.

Lúc sắp hạ cánh, Nhan Thu Chỉ bị tiếng nói mọi người đánh thức.

Cô mở mắt ra, thấy Lâm Cánh.

Lâm Cánh quay đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: ''Tỉnh rồi?''

Nhan Thu Chỉ gật đầu, thái độ nhàn nhạt: "Ừm."

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc chạng vạng tối, mặt trời chiều ngả về tây, lộ ra tầng mây nhìn sang, ánh chiều tà vô cùng đẹp, dường như cách cô rất gần.

Nhan Thu Chỉ nhìn chăm chú một hồi, mới thu hồi ánh mắt.

Không bao lâu, máy bay hạ cánh, Nhan Thu Chỉ để điện thoại về chế độ bình thường.

Sau khi xuống máy bay, Nhan Thu Chỉ và Lâm Cánh cùng đi ra ngoài.

Thực ra rõ ràng là hành động rất trùng hợp, nhưng rơi vào trong mắt người khác, giống như cũng không phải là rất bình thường. Càng đừng nói trước đó Nhan Thu Chỉ và Lâm Cánh còn truyền ra scandal.

Bên ngoài biết Nhan Thu Chỉ có chuyến bay nên fan hâm mộ tới đón, khi nhìn đến hai người cùng đi ra ngoài, ngay lập tức hét lên.

''A a a a a là Nhan Nhan và Đạo diễn Lâm!''

''Ông trời của tôi! Sao hai người này lại ở cùng một chỗ?''

''Bọn họ quay cùng một chương trình.''

''Chờ một chút, cho dù hai người cùng quay một chương trình, Nhan Nhan về bên này để quay phim, cũng không nên ở cạnh nhau, chẳng lẽ đạo diễn Lâm cố ý đưa chị ấy trở về?''

...

Trong lòng Fan hâm mộ có nhiều suy đoán, bổ não 10 ngàn chuyện xưa.

Nhan Thu Chỉ nhìn fan hâm mộ tới đón máy bay, rất quen thuộc chào hỏi với mọi người, sau đó ký tên chụp ảnh chung.

Làm xong tất cả, cô liền muốn chạy.

Còn chưa kịp nói lời chào với mọi người, có fan hâm mộ nói: ''Nhan Nhan, có phải đạo diễn Lâm đưa chị về không?''

Nhan Thu Chỉ: ''A?''

''Đạo diễn Lâm chụp với chúng tôi một kiểu đi? Có thể chứ đạo diễn Lâm?''

Nhan Thu Chỉ: ''???''

Lâm Cánh nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Nhan Thu Chỉ, đột nhiên nở nụ cười: ''Được.''

Nhan Thu Chỉ: ''... Không quá thích hợp chứ?''

Fan hâm mộ quay đầu nhìn cô, trăm miệng một lời hỏi: ''Sao lại không thích hợp?''

Nhan Thu Chỉ bất đắc dĩ giải thích: ''Tôi và đạo diễn Lâm chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, nếu các bạn muốn chụp ảnh chung với đạo diễn Lâm, tôi chụp cho các bạn được không?''

Fan hâm mộ lắc đầu từ chối.

''Chúng tôi muốn các người cùng chụp.''

Nhan Thu Chỉ bất đắc dĩ, còn đang mượn cớ, Lâm Cánh nói: ''Ngay cả cái này cô cũng không dám?''

Nhan Thu Chỉ: "... Khỏi cần kích tôi, không phải vấn đề dám hay không dám.''

Cô chỉ không muốn người nào đó ghen.

Chỉ có điều cô không lay chuyển được fan hâm mộ, mọi người đã cực khổ chạy đến đón máy bay, một tấm hình mà thôi.

Nhan Thu Chỉ vẫn đáp ứng. nhưng cô không đứng cạnh Lâm Cánh, ngược lại tìm một góc đứng, cùng chung một khung hình.

*

Sau khi rời khỏi sân bay, Nhan Thu Chỉ lên xe.

Châu Châu quay đầu nhìn cô, quơ quơ điện thoại nói: ''Chị Nhan Nhan, chị xong đời rồi.''

Mí mắt Nhan Thu Chỉ giật lên: ''Làm sao vậy?''

Châu Châu nói: ''Fan hâm mộ mới vừa đăng ảnh chụp chung lên Weibo, tất cả mọi người đều cho rằng chị và đạo diễn Lâm có quan hệ, còn có người nói ở trên máy bay nhìn thấy hai người nói chuyện với nhau, cảm giác kiểu muốn công khai.’’

Nhan Thu Chỉ: ''...''

Cô không có gì để nói: ''Quá có thể bổ não đi, chúng ta mới nói không quá năm câu.''

Châu Châu: ''Fan hâm mộ đăng ảnh chụp hai người cùng nhau ký tên.’’

Nhan Thu Chỉ khó lòng giãi bày.

Cô mở Weibo nhìn, siêu thoại mình và hot search, dần dần có chút manh mối.

Đại đa số fan hâm mộ thực ra cũng không can thiệp quá nhiều đời sống tình cảm của nghệ sĩ.

Mặc dù luôn lẩm bẩm không hi vọng bọn họ yêu đương, nhưng nếu nói yêu đương thật thì bọn họ cũng sẽ chúc phúc.

Fan hâm mộ Nhan Thu Chỉ chính là loại tình huống này.

Chị gái bọn họ có thể yêu đương, hơn nữa không đi con đường trạch nam nữ thần gì đó, muốn làm gì đều tùy ý.

Huống chi Lâm Cánh trong mắt bọn họ, đúng là một người không tồi, có nhan có tài, vừa vặn xứng với Nhan Thu Chỉ.

Một cách tự nhiên, fan hâm mộ thấy vậy cũng vui mừng hy vọng họ ở bên nhau.

Nhan Thu Chỉ lướt Weibo, rất là bất đắc dĩ.

Rõ ràng làm sáng tỏ vô số lần, nhưng mọi người hình như sẽ không tin lắm.

Cô không có cách nào, sau khi ngẫm nghĩ, gửi cho Trần Lục Nam một tin nhắn.

Dựa theo thời gian chắc Trần Lục Nam đã xuống máy bay.

Trần Lục Nam vừa mới xuống máy bay, còn chưa kịp làm gì, liền gặp fan hâm mộ đến đón máy bay.

Mặc dù thái độ anh lãnh đạm, nhưng yêu cầu của fan hâm mộ đưa ra trên cơ bản đều thỏa mãn.

Đang ký tên, không biết từ đâu lòi ra một phóng viên, giơ microphone đến trước mắt Trần Lục Nam hỏi: ''Thầy Trần, anh và Thu Chỉ cùng với đạo diễn Lâm Cánh quay chương trình, đối với quan hệ hai người có cái nhìn thế nào?''

Động tác trên tay Trần Lục Nam dừng lại, nâng mắt nhìn phóng viên trước mặt: ''Quan hệ của hai người?''

Phóng viên ngẩn người, gật đầu nói: "Đúng vậy a.''

Giọng nói Trần Lục Nam trầm thấp, không nhanh không chậm hỏi: ''Hai người có quan hệ gì?''

Phóng viên ngạc nhiên, lúc này mới nhớ tới anh chắc chưa lên mạng.

Cô ấy vội vàng nói: ''Bây giờ trên mạng quan hệ hai người gần như đều lộ ra ánh sáng rồi, quan hệ của bọn họ chắc là bạn trai bạn gái?''

Hiện tại tất cả mọi người đều suy đoán theo hướng này.

Mặc dù trước đó đám người Nhan Thu Chỉ có làm sáng tỏ nói là bạn bè, nhưng trong vòng giải trí bị chụp người yêu hay không đều trả lời như vậy.

Chỉ cần bọn họ còn không muốn công khai, lý do đối ngoại tất cả đều giống nhau ― ― chúng tôi chỉ là bạn bè.

Đây là kịch bản mọi người đều biết, cho nên không thể trách bọn họ hiểu lầm.

Nghe vậy, Trần Lục Nam khẽ mỉm cười nói: ''Không có cái nhìn.''

Phóng viên hòa fan hâm mộ xung quanh kinh ngạc nhìn anh, lần đầu tiên phát hiện giọng điệu Trần Lục Nam không đúng lắm.

Phóng viên khẽ giật mình theo sát hỏi: ''Không có cái nhìn là không hiểu biết sao?''

Trần Lục Nam đưa tờ giấy ký tên đã ký tên tốt cho fan hâm mộ, lúc này mới chú ý đến phóng viên.

Anh như hạc đứng giữa bầy gà, trên người mặc một cái áo gió sáng màu, cả người nhìn qua phong thần tuấn lãng, vô cùng xuất chúng.

Nắng chiều bên ngoài dừng trên người anh, ôm lấy thân hình hoàn mỹ của người đàn ông, mặt mày anh thâm thúy, đường nét mặt tinh tế, khóe môi hơi nhếch lên, đạm mạc nói: ''Bọn họ không phải quan hệ bạn trai bạn gái.''

Nghe vậy, phóng viên trợn to mắt nhìn Trần Lục Nam: ''Cái gì?''

Trần Lục Nam không trả lời vấn đề của phóng viên nữa, cho Vương Khang một ánh mắt, Vương Khang liền để vệ sĩ đi lên.

Sau khi rời khỏi sân bay, Trần Lục Nam để điện thoại về chế độ bình thường, anh còn chưa kịp đăng nhập vào Weibo, liền nhận được tin nhắn của Nhan Thu Chỉ.

Nhan Thu Chỉ:【Anh xuống máy bay chưa?】

Anh cong môi, cúi đầu trả lời tin nhắn:【Xuống rồi.】

Nhan Thu Chỉ:【? Hơi muộn nha?】

Trần Lục Nam:【Không phải, gặp fan hâm mộ và phóng viên.】

Nhan Thu Chỉ:【Oh, nãy em cũng gặp, còn chụp ảnh với fan hâm mộ.】

Trần Lục Nam vừa nhìn tin tức trên Weibo, trả lời lại tin nhắn cô:【Ừm.】

Nhan Thu Chỉ nhìn tin nhắn trả lời lạnh nhạt của Trần Lục Nam, trong lúc nhất thời không thể đoán được điều gì.

Rốt cuộc người này nhìn thấy tin tức Weibo có tức giận, hay không đây?

Cô có cần chủ động giải thích không nhỉ?

Mặc dù Nhan Thu Chỉ cảm thấy thực ra mình không nhất thiết phải giải thích, quan hệ giữa cô và Lâm Cánh là gì, Trần Lục Nam đã rõ ràng.

Rối rắm hai giây, Nhan Thu Chỉ vẫn nói:【Khi em trở về ngồi cùng Lâm Cánh, sau đó xuống máy bay cũng đi cùng Lâm Cánh và chụp ảnh với fan hâm mộ. Còn anh.】

Trần Lục Nam:【Anh cái gì?】

Nhan Thu Chỉ nhìn tin nhắn này của Trần Lục Nam, trong lòng khẳng định.

Người này đã nhìn thấy tin tức thậm chí còn... Ghen tị, cái vị dấm chua cách màn hình cô đều cảm nhận được.

Nhan Thu Chỉ xoắn xuýt hai giây, mới vừa suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Trần Lục Nam không thì chị Manh đã gọi đến trước.

''Alo, chị Manh.''

Chị Manh đạp lại. có chút đau đầu hỏi: ''Em và Lâm Cánh xảy ra chuyện gì?''

Nhan Thu Chỉ bất đắc dĩ dựa đầu vào cửa sổ xe, thấp giọng nói: ''Chỉ là không cẩn thận gặp thôi, không có quan hệ gì cả!''

Chị Manh: ''... Ừm.''

Cô ấy nói: ''Vậy được rồi, lần này quay cảm giác thế nào?''

''Khá tốt.''

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút: ''Nhưng em cảm thấy khả năng quan hệ giữa em và Trần Lục Nam có lẽ không giấu được nữa.''

Nghe vậy, chị Manh nheo mắt: ''Các người làm gì?''

''Thì...'' Nhan Thu Chỉ liếm môi dưới, vừa rồi ngủ ở trên máy bay, trong đầu cô xuất hiện một đoạn ký ức.

Là tối hôm qua sau khi uống say vào phòng bếp.

Cô xoa xoa lỗ tai đang nóng lên của mình, dường như vẫn còn cảm nhận được hơi thở nóng rực của Trần Lục Nam và khi anh áp sát mình giọng nói khàn khàn bảo cô há miệng.

Tất cả mọi thứ, đều trêu chọc trái tim nhỏ bình tĩnh của cô.

Chỉ cần tưởng tượng như vậy, trái tim nhỏ của cô đã không khống chế được đập bùm bùm cuồng loạn.

Nhan Thu Chỉ cắn môi, ngại ngùng nói: ''Thì làm chuyện to gan.''

Trái tim chị Manh chợt ngừng, ổn định suy nghĩ hỏi: ''... Ví dụ như.''

Nhan Thu Chỉ mím môi, yếu ớt nói: ''Ở trước ống kính nhận cái hôn.''

Chị Manh: ''...''

Cúp điện thoại, Châu Châu nghiêng đầu nhìn cô con mắt lóe sáng, vẻ mặt bát quái: ''Chị Nhan Nhan, chị và thầy Trần hào phóng như vậy à?''

Nhan Thu Chỉ nghẹn họng.

Châu Châu theo chân tới đây, nhưng khi quay cô ấy ở khách sạn nghỉ ngơi, cho nên hiện trường quay cụ thể xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng không biết rõ.

Nhan Thu Chỉ nhìn cô ấy như thế, không biết nói gì.

''Dừng ngay ý nghĩ trong đầu em đi, cũng chỉ đơn thuần nhận cái hôn thôi.''

Châu Châu ''A'' một tiếng, nhỏ giọng nói: ''Nếu chung quanh không có ai, có lẽ các người có thể còn không cẩn thận ― ―''

Lời còn chưa nói hết, đã bị Nhan Thu Chỉ lấy đồ ăn bên cạnh chặn miệng.

Bị Châu Châu và chị Manh gián đoạn, Nhan Thu Chỉ cũng quên dỗ người.

Khi gửi tin nhắn cho Trần Lục Nam, người nọ chắc đang vội nên chưa trả lời cô.

*

Sau khi trở lại đoàn phim, Nhan Thu Chỉ vội vàng quay phim, không quan tâm chuyện lung tung rối loạn trên mạng kia.

Dù sao bây giờ làm sáng tỏ mọi người cũng không tin, thì cứ để bọn họ bổ não đi.

Chẳng qua người trong đoàn phim tìm hiểu tin tức lại không ít, ngoài nhân viên làm việc yêu thích bát quái, còn có Mục Hân.

Mục Hân và Nhan Thu Chỉ vẫn luôn duy trì quan hệ không lạnh không nóng, cô bình thường không nói chuyện với Mục Hân, nhưng sẽ để ý.

Hai người vẫn còn ở chung đoàn phim, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp.

Lúc này, Nhan Thu Chỉ đang tán gẫu với Thẩm Mạc Tình về chuyện của Trần Lục Nam. Lần trước sau khi truyền ra tai tiếng của cô và Lâm Cánh, cô cũng không giải thích với Trần Lục Nam, Trần Lục Nam cũng không hỏi lại.

Mặc dù hai người nhìn như không có cái gì không thích hợp, nhưng mơ hồ Nhan Thu Chỉ vẫn cảm thấy Trần Lục Nam đang nén giận, chờ lúc nào đó bộc phát.

Thẩm Mạc Tình:【Tớ nghĩ Trần Lục Nam đang ăn dấm... Chắc chắn không tiêu được, liền chờ cậu nhả ra, sau đó dày vò chết cậu.】

Nhan Thu Chỉ còn chưa kịp trả lời, Thẩm Mạc Tình nói tiếp:【Ah, là loại ở trên giường dày vò chết cậu chứ không phải ở nơi khác.】
Nhan Thu Chỉ:【... Sao đầu óc cậu đều là loại tư tưởng này?】

Thẩm Mạc Tình:【Cậu hỏi Trần Lục Nam một chút, có phải đầu anh ta đều suy nghĩ như vậy không, vợ có thể xem không thể ăn, chắc nghẹn đã lâu rồi.】

Nhan Thu Chỉ:【...】

Mặc dù đề tài quá mức trưởng thành, nhưng cô tính toán thời gian phát hiện, đúng là... Trần Lục Nam ăn chay rất lâu rồi.

Nhan Thu Chỉ vừa nghĩ tới đó, trong đầu tự giác chạy qua vài hình ảnh kiều diễm.

Mặt cô nóng lên, cố gắng tống cổ mấy hình ảnh kia đi, sau khi gửi cho Thẩm Mạc Tình icon ''Đuổi giết'', Nhan Thu Chỉ cầm nước lạnh bên cạnh uống.

Vừa uống xong, Mục Hân lại tới.

''Chị Thu Chỉ, chị đang làm gì vậy?''

Nhan Thu Chỉ nhìn cô ấy, khẽ mỉm cười nói: ''Nói chuyện phiếm với bạn.''

''Là đạo diễn Lâm à?''

Tay Nhan Thu Chỉ dừng lại, buông chai nước khoáng ra, lạnh nhạt nói: ''Chị Thu Chỉ em không đến mức chỉ có một người bạn là đạo diễn Lâm chứ?''

Mục Hân kinh ngạc, nghe ra ý nói bên ngoài của cô, liền vội vàng giải thích nói: ''Chị Nhan Nhan, em không phải ý đó.''

Cô ấy nói: ''Em chỉ thuận miệng hỏi thôi.''

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ gật đầu, cũng không phải quá để ý cô ấy có ý gì.

Mục Hân nhìn cô như vậy, tò mò hỏi: ''Chị Thu Chỉ, em có thể bát quái một chút không?''

Nhan Thu Chỉ mỉm cười: ''Bát quái gì?''

"Chị và đạo diễn Lâm?''

Điện thoại Nhan Thu Chỉ rung một cái, là Thẩm Mạc Tình gửi tin nhắn:【Ài, nói thật, thực ra tớ cảm thấy cậu có thể đồng ý Trần Lục Nam.】

Nhan Thu Chỉ liếc nhìn, mặt không đổi sắc cất đi.

Mục Hân nhô đầu ra muốn nhìn một chút, chỉ mơ hồ nhìn được một cái tên quen thuộc. Cô ấy còn chưa kịp ngẫm nghĩ, Nhan Thu Chỉ đã ngước mắt nhìn cô ấy, cười một cái nói: ''Chị và đạo diễn Lâm không có bát quái.''

Mục Hân rõ ràng không tin.

Nhan Thu Chỉ cũng không giải thích, cô đứng dậy: ''Chị đi toilet.''

''A... Được.''

Sau khi Nhan Thu Chỉ vào toilet trả lời lại tin nhắn của Thẩm Mạc Tình.

Thực ra không phải cô không đồng ý Trần Lục Nam, cô cũng muốn đồng ý, nhưng giờ công việc của hai người quá bận, trong lúc nhất thời không tìm thấy chỗ đột phá để nói chuyện này.

Trần Lục Nam gần đây không nói vấn đề này, cô cũng không thể chủ động nói ''Trần Lục Nam em cảm thấy anh theo đuổi đủ rồi, chúng ta vẫn nên làm đôi vợ chồng ân ái đi''.

Cái này có chút quái.

Nhan Thu Chỉ chọc chọc màn hình điện thoại di động, rối rắm mấy giây rồi gửi tin nhắn cho Trần Lục Nam.

Nhan Thu Chỉ:【Thầy Trần, đang bận gì vậy?】

Trần Lục Nam trả lời tin nhắn rất nhanh:【Nhớ anh?】

Nhan Thu Chỉ nghẹn họng:【... Sao anh có thể tự luyến như vậy?】

Trần Lục Nam:【Có việc muốn anh giúp đỡ?】

Nhan Thu Chỉ càng cạn lời:【Em là loại người cần anh giúp đỡ mới tìm anh sao?】

Mặc dù rất giống như vậy.

Trần Lục Nam:【Không phải, vậy là nhớ anh.】

Nhan Thu Chỉ trợn mắt, đổi chủ đề:【Anh còn chưa nói mình bận gì đâu, không phải đang tán gẫu với phụ nữ chứ, cũng không trả lời trọng tâm đề tài, nhất định có quỷ.】

Sau khi gửi xong, Nhan Thu Chỉ cũng không sốt ruột.

Cô đi ra khỏi toilet, còn không cẩn thận va phải Thiệu Việt. Nhan Thu Chỉ hơi gật đầu, quay lại phim trường.

Mới đi ra, điện thoại rung một cái.

Trần Lục Nam:【Ừm, đúng là đang nói chuyện phiếm với phụ nữ.】

Nhan Thu Chỉ:【?】

Trần Lục Nam:【Đang nói chuyện với em.】

Không hiểu sao, Nhan Thu Chỉ cảm thấy mình giống như bị trêu chọc.

Cô sờ lên gương mặt hơi nóng của mình, có loại cảm giác không nói lên lời, dường như nhịp tim cũng đập nhanh hơn.

Chỉ có điều không bao lâu, Nhan Thu Chỉ đã cảm thấy tim mình đập càng nhanh.

Đương nhiên, không phải là bị người đàn ông trêu chọc mà là bị tức giận.

Cô mới vừa đi ra, vẻ mặt Châu Châu khẩn trương cầm điện thoại chạy tới.

''Chị Nhan Nhan.''

''Làm sao vậy?''

Vẻ mặt Nhan Thu Chỉ kinh ngạc nhìn cô ấy: ''Xảy ra chuyện gì?''

Châu Châu gật đầu, còn chưa kịp nói cho cô biết, bên tai Nhan Thu Chỉ đã truyền đến tiếng kinh hô của nhân viên công tác khác: ''Ông trời của tôi! Trần Lục Nam trước đó ở nước ngoài thật sự có một đoạn với Lâm Viện.''

Nhan Thu Chỉ: ''...''  
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.