Ngàn Vạn Loại Tâm Động - Thời Tinh Thảo

Chương 50



Hai người trò chuyện một tiếng đồng hồ trước khi Nhan Thu Chỉ tắt điện thoại.

Vừa mới tắt máy được một lúc, Trần Lục Nam đã gọi điện tới.

Nhan Thu Chỉ đảo mắt, lười biếng dựa vào bên cạnh nói: "Alo."

"Em đang làm gì?"

Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên từ đầu dây bên kia, xuyên qua những âm thanh sột soạt của dòng điện, như truyền vào tai cô, hơi thở ấm áp lướt qua, ấm áp.

Lông mi Nhan Thu Chỉ khẽ run lên, dựa vào bên cạnh mơ hồ nói: "Em vừa mới nói chuyện điện thoại với Thẩm Mộ Tình."

Trần Lục Nam nói "ừm" một tiếng, biểu thị đã hiểu.

Trần mặc một hồi, Nhan Thu Chỉ nghe giọng nói phía anh không ổn, thấp giọng nói: "Anh vẫn ở công ty sao?"

"Vẫn còn có chút việc."

Trần Lục Nam nói ngắn gọn.

Kỳ thực có quá nhiều chuyện, quản lý công ty cũng không dễ dàng như tưởng tượng, Trần Lục Nam cũng không phải rất quen thuộc với Trình Thịnh, cũng chỉ là tiếp quản tạm thời, cho dù anh có thông minh đến đâu, cũng sẽ có lúc bối rối.

Không nói tới việc vào thời điểm quan trọng nhất anh còn vắng mặt một ngày họp, ngoài trừ ký một ít văn kiện quan trọng, những việc còn lại cha Trần cũng không quan tâm, tất cả đều chờ Trần Lục Nam trở về xử lý.

Anh đưa tập tài liệu đã xem qua và đã ký cho trợ lý, trợ lý lại đặt thêm một vài bản lên bàn, nhìn thấy Trần Lục Nam đang nghe điện thoại, anh ấy cố ý hạ giọng nói: "Anh Trần, đây là kế hoạch cho cuộc họp ngày mai, anh xem qua trước đi."

Trần Lục Nam gật đầu, để điện thoại ra xa một chút, trầm giọng nói: "Ừm, còn có chuyện gì khác không?"

Trợ lý nói: "Tạm thời không có."

Trần Lục Nam gật đầu nhìn anh ấy: "Anh đi làm việc trước đi."

"Được anh Trần."

Sau khi trợ lý đi ra ngoài, Trần Lục Nam lại gọi cô: "Nhan Nhan."

"Gì?"

Nhan Thu Chỉ thu lại suy nghĩ của mình, hơi cụp mắt xuống nhìn kịch bản đặt trước mặt mình: "Nếu anh đang bận thì anh tắt máy trước đi?"

Trần Lục Nam nghe vậy mỉm cười, thấp giọng hỏi: "Nhàm chán sao?"

"Không phải."

Nhan Thu Chỉ bĩu môi nói: "Không phải là anh còn phải xem kế hoạch sao."

"Không ảnh hưởng."

Nhan Thu Chỉ há hốc mồm, suy nghĩ một chút nói: "Anh chắc chắn là không phân tâm?"

Trần Lục Nam hơi dừng lại một chút, mở bản kế hoạch trong tay, kế hoặc nói về sự phát triển của một dự án gần đâu, Trình Thịnh cũng rất coi trọng nó, đây cũng là một dự án lớn đầu tiên được chuẩn bị khởi động trong năm mới.

Anh im lặng một lúc, trả lời câu hỏi của Nhan Thu Chỉ: "Sẽ bị phân tâm."

Nhan Thu Chỉ: "Vậy thì đừng---" Từ tiếp theo còn chưa nói ra, Trần Lục Nam đã hoàn toàn im lặng trước câu nói này.

"Anh muốn nghe giọng nói của em."

Thật kỳ lạ, trước đây Trần Lục Nam không có thói quen này, nhưng gần đây anh mơ hồ cảm thấy giọng nói của Nhan Thu Chỉ có thể xoa dịu phần nào cảm xúc của anh, khi anh mệt mỏi nghe được có thể ngay lập tức tiêu tan mệt mỏi, thậm chí còn khiến anh thoải mái vui vẻ hơn.

Nhan Thu Chỉ há mồm, im lặng khi nghe Trần Lục Nam tự nhiên nói ra những lời nói mà trước đây anh tuyệt đối không nói ra, im lặng rồi.

Cô nhéo nhéo đôi tai hơi nóng của mình, và miễn cưỡng nói: "Vậy được thôi, em cũng sẽ không nói nữa, chỉ đọc kịch bản thôi."

"Được."

Hai người một người xem kế hoạch dự án và người kia đọc kịch bản, chỉ có một sợi dây kết nối chặt chẽ với nhau trên một quãng đường dài.

Ngoài tiếng thở nhẹ nhàng ở bên cạnh còn có tiếng lật trang giấy.

Rõ ràng không có sự mập mờ lưu luyến nào, nhưng có một cảm giác ấm áp thoải mái khác lạ, khiến người ta cảm thấy thoải mái từ tận đáy lòng.

Vài ngày sau đó, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam nói chuyện mỗi ngày, thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện trên điện thoại di động.

Không lâu sau khi đọc kịch bản xong, sau khi chọn một ngày lành tháng tốt, đoàn làm phim bắt đầu khởi quay.

Ngay trong ngày khởi động máy, họ không bất ngờ gì đã lên hot search.

Nhan Thu Chỉ không có tức gì kể từ lần phát sóng trực tiếp cuối cùng đó, phòng công việc cũng không phản hồi về người đàn ông trong thời gian phát sóng trực tiếp đó, người hâm mộ đã dùng kính lúp và kính hiển vi để nhìn, nhưng không thể nhìn ra được người đàn ông rốt cuộc là ai.

Có người nó đó là nhân viên công tác bên cạnh cô, cũng có người nói là bạn trai.

Nói tóm lại, có rất nhiều loại suy đoán.

Khi buổi khởi quay bắt đầu, vẫn có những phòng viên báo đài từ xa đến, mặc dù là ở trong sơn núi hẻo lánh, nhưng đoàn phim cũng vẫn phải quảng bá, phóng viên cũng phải ăn cơm cho nên vẫn có người nhanh chóng chạy đến.

Sau nghi thức khởi quay, các phóng viên báo đài sẽ thường có các cuộc phỏng vấn.

Nhan Thu Chỉ và Thiệu Việt, đạo diễn và những người khác đứng cùng nhau, tiếp nhận chụp ảnh và trả lời phỏng vấn của giới truyền thông.

Lúc đầu, chủ đề vẫn luôn ở phía đạo diễn, dần dần nó bắt đầu chuyển sang Nhan Thu Chỉ.

"Thu Chỉ."

Nhan Thu Chỉ nhướng mắt và mỉm cười với phóng viên nói: "Xin chào."

Người phóng viên cười hỏi: "Đã khởi quay rồi, Thu Chỉ có mong đợi gì từ bộ phim này của chúng ta không?"

Nhan Thu Chỉ cười nhẹ và nói: "Tôi chỉ mong rằng mọi thứ đều thuận lợi, khởi động suôn sẻ và việc quay phim diễn ra thuận lợi."

Câu nói của cô khiến cho những người khác bật cười.

Đạo diễn cũng nhanh chóng nói: "Những gì Thu Chỉ nói đều là mong muốn của tôi."

Phóng viên cũng theo sát hỏi cô một số câu hỏi về vai diễn, sau khi Thu Chỉ trả lời từng câu một, phóng viên bắt đầu hỏi câu hỏi cá nhân.

Hôm nay có rất nhiều người đến đây, nhưng thật sự họ đang đợi giây phút này.

Việc phát sóng trực tiếp "lật xe" của Nhan Thu Chỉ là một điều nổi tiếng trên mạng xã hội, nhưng cả đội nhóm lần cá nhân đều không có phản hồi nào, mọi người đều dồn dập thăm dò cô, cũng không phát hiện bất kỳ người khả nghi nào, cuối cùng…. Mọi người không thể không đưa ánh mắt dán vào người Thiệu Việt.

Mặc dù Nhan Thu Chỉ đã nói rõ rằng cô và Thiệu Việt chỉ là bạn bè, nhưng khi đối mặt với mối quan hệ yêu đương của mình chuẩn bị bị bại lộ thì các nghệ sĩ trong giới giải trí đều nói như vậy.

Chỉ cần là bị chụp được ảnh ở cùng với một người đàn ông khác, dù là người yêu, không nhìn thấy hôn môi hay gì nhưng họ đều sẽ nói đó là bạn bè.

Mọi người đều hiểu rõ điều này.

Phóng viên nuốt nước bọt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Thu Chỉ và nói: "Mấy ngày trước chúng tôi đã xem buổi phát trực tiếp của Thu Chỉ rồi."

Nhan Thu Chỉ cười: "Ừm, cám ơn sự quan tâm của cô."

Phóng viên: "….Cư dân mạng đặc biệt quan tâm đến người giúp cô tắt phát sóng trực tiếp, xin hỏi cô Thu Chỉ, đó là nhân viên công tác sao?"

Nhan Thu Chỉ nhướng mày, nhoẻn miệng cười nhìn phóng viên: "Cư dân mạng quan tâm hay là các cô quan tâm vậy?"

Phóng viên: "….."

Cô ta dừng lại và nói: "Chúng tôi cũng rất quan tâm, dù sao Thu Chỉ cũng là nữ thần quyến rũ nhất trong trái tim chúng tôi, và tính cách cũng rất thú vị, chúng tôi chỉ muốn biết là ai đã cướp Thu Chỉ của chúng tôi đi thôi."

"Không có."

Nhan Thu Chỉ nhìn vào máy ảnh và lần đầu tiên có câu trả lời lại.

Cô cười nhẹ nói: "Người tắt phát sóng trực tiếp giúp tôi là một người anh mà tôi đã quen biết từ khi mười mấy tuổi, chúng tôi đã quen nhau từ khi còn nhỏ."

Đôi mắt của phóng viên sáng lên, như thể cô ta đã đào được một tin nóng hổi vậy: "Vậy hai người …"

Nhan Thu Chỉ mỉm cười, nhìn về phía đạo diễn.

Đạo diễn Tống vội vàng nói: "Được rồi được rồi, hôm nay là buổi khởi quay của tôi, tất cả các câu hỏi riêng tư đợi phỏng vấn riêng thì mới hỏi đi."

Tất cả mọi người: "…."

Sau lễ khởi quay, không nằm ngoài dự đoán, Nhan Thu Chỉ đã lên hot search.

Đây là lần đầu tiên cô trả lời về chuyện người đàn ông trong khi phát sóng trực tiếp, mặc dù chỉ là một câu nói đơn giản nhưng đã có thể khiến người hâm mộ và cư dân mạng chế ra vô số phiên bản câu chuyện khác nhau.

Tranh thủ giờ giải lao, Nhan Thu Chỉ cố ý mở ra xem, đoạn video cô trả lời các câu hỏi của các phóng viên đã lên hot search, lượt bình luận cũng đã hơn mười nghìn lượt. Đến nỗi cô miễn cưỡng xem như là thanh mai trúc mã đó càng là đối tượng mà mọi người bàn tán.

Thậm chí…. Họ còn bịa ra một câu chuyện tình yêu giữa hai người họ.

Nhan Thu Chỉ nhìn, còn cảm thấy khá thú vị.

(Chết tiệt! Anh trai quen biết khi còn nhỏ??? Đây ý là thanh mai trúc mã sao?)

(Trời ơi, nhanh lên mọi người nhanh lặn sâu chút đi, thanh mai trúc mã của chị gái chúng ta rốt cuộc là ai.)

(Những người khác không có câu trả lời, tôi đột nhiên cảm thấy có phải là đã kết giao với thanh mai trúc mã rồi không.)

(Tôi cảm thấy có lẽ là chưa kết giao, Nhan Thu Chỉ trả lời rằng không có, vậy chính là thanh mai trúc mã vẫn đang theo đuổi cô ấy sao? Aaaaaaa Thu Chỉ của chúng ta nhất định phải để thanh mai trúc mã theo đuổi một chút, chị là của chúng tôi, đừng dễ dàng đồng ý như vậy.)

(Không biết tại sao, nhưng trong đời tôi hiện lên vô số câu chuyện, hai người lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, tiểu thanh mai yêu thích giới giải trí, tiến vào lang bạt trong giới giải trí, còn trúc mã ở bên cố gắng phấn đấu,chỉ để sau khi có năng lực có thể xuất hiện bảo vệ cô một đời chu toàn.)

(Chị gái bình luận bên trên thật giỏi.)

(Câu chuyện này có chút ngọt ngào! Nhanh lên viết tiếp phần tiếp theo đi!)

…………

Nhan Thu Chỉ nhìn, bật cười.

Châu Châu ở bên cạnh nhìn cô, có chút đau đầu.

Cô ấy nén giọng nói: "Chị Nhan Nhan, chị và Anh Trần thật sự là quen nhau từ khi còn nhỏ sao?"

Nhan Thu Chỉ cười gật đầu: "Ừm."

Lần đầu tiên cô đến nhà Trần Gia đã gặp được anh, lúc đó thật sự là mười mấy tuổi.

Châu Châu mở to mắt nhìn cô thì thầm nói: "Lúc đầu em còn cho rằng chị đang nói dối phóng viên đó."

"Không có."

Nhan Thu Chỉ cười nói: "Chỉ muốn nói với họ một chút thì họ mới có thể dừng lại được."

Châu Châu hiểu rõ, không khỏi tò mò hỏi: "Vậy hai người…"

Nhan Thu Chỉ gõ đầu cô ấy nói: "Chị Manh vừa nói với em ý đó, những người khác tạm thời cũng không dám nói."

Khi đang nói, điện thoại di động của cô rung lên, đó là tin nhắn của Trần Lục Nam gửi đến.

Trần Lục Nam: (Thanh mai trúc mã?)

Nhan Thu Chỉ: (….Đó là cư dân mạng nói, không phải là em.)

Trần Lục Nam: (Ừm.)

Nhan Thu Chỉ nhướng mày, hoàn toàn không hiểu ý của người này. Một giây tiếp theo, tin nhắn của anh lại đến.

Trần Lục Nam: (Lần sau gặp mặt nhớ gọi người đó.)

Nhan Thu Chỉ hiểu được ý tứ trong tin nhắn của anh, mặt cô có chút đỏ lên, người này có chuyện gì vậy, đó là lời cô ứng phó với giới truyền thông, anh còn muốn là anh của cô sao.

Thật sự có chút…. Không biết xấu hổ.

Nhan Thu Chỉ trả lời Trần Lục Nam bằng một dấu chấm than rồi cất điện thoại di động đi.

Buổi chiều, Nhan Thu Chỉ và những người khác đã chụp một bức ảnh tạo hình cùng nhau.

Bộ dạng cô rất đẹp, khi cô mặc một chiếc áo choàng màu nhạt bước ra ngoài, cả người thuần khiết xinh đẹp, làn da trắng như tuyết đáng ghen tị, và những đường nét trên khuôn mặt thanh tú của cô càng khiến người ta không thể bỏ qua được.

Ngay khi cô vừa bước ra, rất nhiều nhân viên công tác có mặt ở hiện trường đã thốt lên.

"Thu Chỉ cũng quá đẹp đi mà."

"Có phải là Thu Chỉ vẫn chưa trang điểm sao."

"Trang điểm đơn giản đó."

"Trời ơi, trang điểm này quá tuyệt vời rồi."

Nhan Thu Chỉ cười, cong môi nói: "Mọi người quá khoa trương rồi."

Đạo diễn Tống nhìn chằm chằm vào cô một lúc, sau đó gật đầu tán thành nói: "Không tệ."

Anh ấy nhìn về phía nhân viên trang điểm: "Thu Chỉ trang điểm nhẹ nhàng là được, trang điểm đậm lại mất đi chút hương vị."

"Tôi hiểu rồi."

Sau khi Nhan Thu Chỉ trang điểm xong, tự giác đi qua đó.

Cô có cảm nhận máy quay tốt, đạo diễn muốn cảm giác nào đều có cả, không lâu sau liền quay xong rồi.

"Cô Nhan thật phối hợp."

Nhiếp ảnh gia cười nói: "Rất tốt."

Nhan Thu Chỉ cười nói: "Là kỹ thuật của anh giỏi."

Vừa dứt lời, Mục Hân không biết xuất hiện từ lúc nào, liền ở bên cạnh nói theo: "Chị Nhan chị thật sự là rất xinh đẹp."

Cô ấy thốt lên: "Tôi là một nữ nhân mà còn ghen tị với khuôn mặt và vóc dáng này đó."

Nhan Thu Chỉ khẽ mỉm cười: "Cám ơn nhé."

Vì nhân vật nữ chính có khá nhiều quần áo nên Nhan Thu Chỉ đã chụp tổng cộng ba bộ ảnh tạo hình.

Khi bức ảnh xuất hiện, cô đã đi đến chỗ nhiếp ảnh gia nói: "Tôi có thể xem ảnh được không?"

Nhiếp ảnh gia mỉm cười: "Đương nhiên rồi, cô Nhan thật là xinh đẹp."

Nhan Thu Chỉ mím môi cười: "Cám ơn."

Cô cúi đầu nhìn xuống, đúng thật là có chút xinh đẹp, đây là lần đầu tiên Nhan Thu Chỉ đóng phim tiên hiệp, và đây cũng là lần đầu tiên tạo hình như thế này, khi cô vừa nhìn thấy mình trong gương đã vô cùng thích thú.

Cô tự luyến cảm thấy cũng khá xinh đẹp.

Cô nhìn chằm chằm một lúc, trong đầu hiện ra một ý tưởng.

"Sư phụ, có thể gửi trước cho tôi mấy tấm ảnh này được không?"

Nhiếp ảnh gia hiểu ra: "Đương nhiên là không thành vấn đề rồi."

Đạo diễn Tống ở bên cạnh nghe vậy, buồn bã nói: "Thu Chỉ, không thể đăng nó sớm hơn blog chính thức được đâu."

Nhan Thu Chỉ mỉm cười: "Tôi giữ cho riêng tôi mà, không gửi ra ngoài đâu."

"Vậy thì được."

Nhan Thu Chỉ nhận được bức ảnh do nhiếp ảnh gia gửi đến, vừa mới lưu lại, Chị Manh đã gọi điện thoại đến.

"Alo, Chị Manh."

Chị Mang trả lời nhẹ nhàng hỏi: "Câu trả lời lúc em khởi quay đó, có phải là có chút ý nghĩa gì không?"

Nhan Thu Chỉ "ừm" một tiếng, hỏi: "Nó sẽ có ảnh hưởng lớn sao?"

Chị Manh không nói gì.

Nhan Thu Chỉ nhỏ giọng nói: "Em chỉ cảm thấy sớm muộn gì cũng có thể bị phát hiện ra, thay vì vạch trần tất cả cùng một lúc, tốt hơn hết là để mọi người chuẩn bị dự phòng trước."

Chị Manh im lặng một lát, sau đó gật đầu tán thành: "Cái này chị đồng ý, đáp án hôm nay có thể được, cứ theo phát triển theo diễn biến này trước đã."

"Được."

"Bây giờ em đang làm gì?"

"Chụp ảnh tạo hình."

Chị Manh hiểu ra: "Hai ngày nữa chị sẽ đến gặp em, thuận tiện nói chuyện với em về một chương trình tạp kỹ không tệ nữa, nếu được thì sẽ quyết định luôn."

Nhan Thu Chỉ mỉm cười: "Được."

Sau khi tắt điện thoại di động, Nhan Thu chỉ đợi để chụp hai bức ảnh tạo hình khác với nam chính.

Sau khi chụp xong, đạo diễn muốn xuất phát điểm tốt nên tổ chức cho mọi người tiến hành quay.

Nói chung, cảnh quay đầu tiên không quá khó, dù sao xuất phát điểm tốt sẽ phát triển tốt hơn, còn đạo diễn thì cũng khá mê tín.

Kỹ năng diễn xuất của Nhan Thu Chỉ tốt, Thiệu Việt cũng vậy, sau nhiều năm lăn lộn trong giới giải trí, không chỉ dựa vào dung nhan để trụ lại, mà thực lực tự nhiên cũng không thể coi thường được.

Trong vài ngày tiếp theo, việc quay phim diễn ra rất suôn sẻ.

Nhưng hôm nay lại gặp phải một vấn đề nhỏ.

Một cảnh tình tứ giữa Nhan Thu Chỉ và Thiệu Việt đã được quay, nhưng cô vẫn luôn không nhập được cảnh diễn này.

Hoặc là vấn đề của cô, hoặc là do ánh mắt của Thiệu Việt không đúng, hai người đã quay vài cảnh, đến cuối cùng cũng không có được chút cảm xúc nào.

Đạo diễn Tống lại càng liếc nhìn hai người họ rồi trầm giọng nói: "Chúng ta hãy nghỉ ngơi một lát, Thu Chỉ và Thiệu Việt ghép đôi diễn, tự tìm cảm giác xem."

Nhan Thu Chỉ gật đầu: "Xin lỗi."

Hai người đang nghỉ ngơi, Châu Châu đưa cốc giữ nhiệt cho cô, nhẹ giọng hỏi: "Chị Nhan Nhan, tâm tình không tốt sao?"

"Không phải."

Nhan Thu Chỉ nói: "Chỉ là cảm giác có chút không đúng."

Không biết có phải là vì scandal lần trước không mà cô có chút đưa cảm xúc thật của mình vào, cho nên khi nhìn Thiệu Việt, ánh mắt có chút không thích.

Cũng có giới hạn trong bề mặt lồi lõm.

Châu Châu không nói gì, trầm giọng nói: "Vậy lại đọc kịch bản tìm cảm xúc đi."

"Ừm."

Vừa mới trả lời xong, Thiệu Việt đi tới.

"Thu Chỉ, diễn đôi đi."

Nhan Thu Chỉ gật đầu: "Được."

Hai người diễn đôi một lúc, cảm xúc vẫn bình thường, đạo diễn Tống đã sắp xếp các diễn viên khác quay trước, Nhan Thu Chỉ cũng không vội, cứ yên lặng dựa vào một bên chờ đợi.

Đang lúc thất thần, điện thoại di động đột nhiên rung lên.

Trần Lục Nam: (Em đang làm gì vậy?)

Hai mắt Nhan Thu Chỉ sáng lên, cúi đầu trả lời: (Em đang nghỉ ngơi, vừa rồi có cảnh diễn cảm xúc không được tốt, đã quay mấy lần rồi chưa qua.)

Sau khi gửi xong, cô lại bổ sung thêm một câu: (Đạo diễn Tống bảo em tìm cảm giác thích một người, nhưng em không tìm được.)

Trần Lục Nam: (Vậy sao, quay chung với Thiệu Việt sao?)

Cũng không biết tại sao, nhưng Nhan Thu Chỉ có thể ngửi thấy mùi giấm mơ hồ trong những từ ngữ đó.

Cô không nhịn được cười hỏi: (Em là nữ chính, anh ấy là nam chính, em không quay chung với anh ấy thì em quay một mình sao, chẳng lẽ sắp xếp em thích người khác sao?)

Trần Lục Nam: (Cũng không phải là không thể.)

Nhan Thu Chỉ: (…Đạo diễn Tống và người hâm mộ sẽ đuổi giết anh.)

Trần Lục Nam: (Không thể nhập vai được?)

Nhan Thu Chỉ: (Ừm.)

Trần Lục Nam: (Anh giúp em.)

Nhan Thu Chỉ nhướng mày: (?Làm thế nào anh giúp được em?)

Hai người đang trò chuyện trên Wechat, Châu Châu đứng ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy kinh ngạc.

Này, thần tượng của cô ấy quá lợi hại rồi, có thể khiến chị Nhan Nhan của cô ấy hạnh phúc mỗi ngày như vậy.

Nhan Thu Chỉ đợi câu trả lời của Trần Lục Nam, cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ mình đang gõ.

Đột nhiên điện thoại di động rung lên.

Cô cúi đầu, nhất thời nhìn thấy.

Trần Lục Nam: (Hãy đến bãi đậu xe bên ngoài, anh sẽ nói anh làm như thế nào để giúp em.)

Đột nhiên không kịp chuẩn bị trước, Châu Châu nhìn thấy Nhan Thu Chỉ đột nhiên đứng lên khỏi ghế.

Cô ấy sửng sốt một chút, sau đó chớp mắt nhìn Nhan Thu Chỉ: "Chị Nhan Nhan, chị làm sao vậy?"

Tại sao cô ấy lại cảm thấy biểu hiện trên mặt Nhan Thu Chỉ có chút không đúng, dường như là vui mừng, nhưng cũng giống như là ngạc nhiên?

Rất nhiều cảm xúc tràn ngập cùng nhau.

Nhan Thu Chỉ hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại di động nói: "Châu Châu, chị ra ngoài mua chút đồ."

Châu Châu: "Hả?"

Cô ấy sửng sốt nói: "Chị muốn mua cái gì, để em đi mua cho chị là được rồi."

"Không cần không cần.

Nhan Thu Chỉ xua tay nói: "Chị tự đi là được rồi, chị đi một chút sẽ về, không làm trễ giờ quay đâu."

Nói xong, cô cũng không quan tâm đến Châu Châu, trực tiếp đi ra bên ngoài.

Châu Châu nhìn theo bóng lưng của cô, lắc lắc đầu. Vẻ mặt thất thần, bộ dạng hỉ nộ bất định của chị Nhan Nhan thật giống như người đã chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt vậy.

Cảm xúc thăng trầm, biến động khá lớn.

Nhan Thu Chỉ không biết Châu Châu đang nghĩ gì, cô cầm điện thoại di động bước ra ngoài.

Đi được hai bước, cô lại đi chậm lại chút, cô không thể biểu hiện quá tích cực nhiệt tình, như vậy có vẻ giống như cô đang rất nhớ Trần Lục Nam vậy.

Nhan Thu Chỉ tự tẩy não trong lòng, không nhanh không chậm mà đi ra bên ngoài.

Đoàn phim ở khu hẻo lánh, nói là bãi đỗ xe kỳ thật là không trang trọng chút nào, đó là một tảng đất trống lớn, đoàn phim có xe cũng đỗ ở đó.

Sau khi Nhan Thu Chỉ đi ra ngoài, cô ngước mắt nhìn xung quanh một chút.

Không có nhiều xe, tất cả đều là xe của đoàn phim.

Cô nhìn một chút, sau đó thấy chiếc xe mà Trần Lục Nam nói với cô đang ở cuối phía sau, trong một góc.

Nhan Thu Chỉ hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới.

Cô gõ cửa kính xe, cửa kính xe từ từ hạ xuống, Trần Lục Nam quay đầu nhìn cô.

Đã nửa tháng không gặp, Trần Lục Nam ánh mắt thâm thúy nhìn cô, thời điểm buổi trưa nắng nóng, đến mùa xuân rồi, thời tiết sáng sủa hơn rất nhiều, trời xanh mây trắng rất rõ ràng và xinh đẹp.

Nhan Thu Chỉ đang mặc một bộ trang phục màu xanh nhạt, tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô, với một chiếc thắt lưng sa tanh cùng màu thắt quanh eo, lộ ra vòng eo mảnh mai của cô.

Lại nhìn lên, dáng vẻ cô thanh tú, lớp trang điểm trên mặt rất sạch, không dày không đậm, giống như không trang điểm, khiến người ta cảm thấy đặc biệt tươi sáng.

Khi cả người đứng trước mặt anh, khi không làm gì cả, giống như một tiên nữ không dính khói lửa phàm tục vậy.

Những nàng tiên trong sáng diễm động lòng người, khiến cho người ta yêu họ sâu đậm.

Trần Lục Nam hơi dừng lại, nhìn cô: "Lên đi."

Nhan Thu Chỉ nhìn anh, không nhịn được hỏi: "Có phải là anh vừa mới phân tâm không?"

"…."

Ánh mắt Trần Lục Nam rũ xuống, cười: "Đúng vậy."

Anh thẳng thắn thừa nhận, trầm giọng nói: "Trang phục không tồi."

Nhan Thu Chỉ khịt mũi, nhíu mày đắc ý nói: "Em cũng thích, tạo hình nữ chính của đoàn phim rất tốt."

Trần Lục Nam cười nhưng không nói gì.

Sau khi lên xe, cửa sổ xe đóng lại.

Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn anh: "Tại sao anh lại tới đây?"

Trần Lục Nam nói "ừm" một tiếng, đưa tay nhéo mặt cô, cúi đầu nhìn phấn trên đầu ngón tay nói: "Đến thăm em."

Sau khi nghe câu trả lời thẳng thắn này, Nhan Thu Chỉ nhất thời thực sự không biết nên trả lời như thế nào.

Cô "ừm" một tiếng, cúi đầu nhìn khoảng cách giữa hai người.

Trần Lục Nam quay đầu nhìn cô nhưng cũng không nói gì.

Sau một lúc, Nhan Thu Chỉ liếc nhìn anh: "Tại sao anh cứ nhìn em như vậy?"

Trần Lục Nam cong môi nói: "Xinh đẹp."

Nhan Thu Chỉ: "……"

Lời nói này, ngay cả cô cũng không phản bác được.

Nhan Thu Chỉ nghẹn ngào nhìn anh, vừa định nói, Trần Lục Nam đã hỏi: "Hôm nay có nhiều cảnh diễn không?"

"Có chút."

Nhan Thu Chỉ nói: "Em không thể ở bên ngoài quá lâu."

Cô nhìn Trần Lục Nam nói: "Lát nữa còn có cảnh quay nữa."

"Ừm."

Trần Lục Nam trầm mặc một chút, thấp giọng hỏi: "Cùng Thiệu Việt sao?"

"….."

Nhan Thu Chỉ dở khóc dở cười nói: "Ừm."

"Cảnh quay tình cảm sao?"

"Đúng vậy."

Yết hầu của Trần Lục Nam cuộn lên, anh thâm trầm nhìn cô: "Nào, anh sẽ cho em diễn đôi cùng."

Nhan Thu Chỉ hiểu nhưng cố ý hỏi: "Diễn đôi gì cơ?"

"Cảnh diễn tình cảm của em với người đàn ông khác." Trần Lục Nam ghen ghét véo mặt cô: "Đúng không."

Anh đặt tay lên cằm Nhan Thu Chỉ, véo khuôn mặt trái xoan của cô thành khuôn mặt tròn nhỏ, giống như một cái bánh bao nhỏ, bộ dạng yêu mị dễ thương.

Nhan Thu Chỉ muốn vỗ về anh, cô vỗ vào anh vài lần, nhưng Trần Lục Nam cũng không buông ra.

Cô cứng họng, không nhịn được mà đá vào chân anh: "Cái gì gọi là cảnh tình cảm của em và người đàn ông khác chứ, bọn em chỉ là đang quay phim thôi!"

Trần Lục Nam trầm giọng nói: "Anh biết."

Nhan Thu Chỉ nhìn vào mắt anh.

Trần Lục Nam nhìn cô như vậy, không khỏi cúi đầu hôn cô, anh không dám làm loạn trang điểm của cô chỉ chạm nhẹ vào cô rồi lùi lại.

Giống như một con chuồn chuồn nước vậy.

Nhan Thu Chỉ hơi dừng lại, mím môi dưới nói: "Đến đây."

"Gì?"

"Diễn đôi."

Nhan Thu Chỉ liếc nhìn anh: "Nhưng em không có kịch bản, em sẽ nói đơn giản cho anh biết nhé?"

Trần Lục Nam gật đầu.

Trên thực tế, cảnh này là một trong những cảnh quay quan trọng nhất trong cả bộ phim.

Trong kịch bản Nhan Thu Chỉ phát hiện ra rằng bản thân thích nhân vật của Thiệu Việt, sau khi gặp nhau khi phát hiện ra, cả hai đều có tình cảm với đối phương, nhưng tình cảm lúc đó rất tinh tế và không quá rõ ràng.

Sự tương tác giữa hai người cần thể hiện bằng mắt, nhiều hơn cũng không được, ít hơn lại vô vị.

Chính là để cho khán giả khi nhìn thấy ánh mắt hai người va chạm vào nhau có cảm giác mặt đỏ tía tai, tim đập nhanh, mới có thể khiến cho bọn họ biến thành bộ dạng khi nhìn thấy người mình thích.

Không thể không nói rằng, cho dù Trần Lục Nam im hơi lặng tiếng hơn một năm hai năm qua không đóng phim cũng có thể lập tức đưa Nhan Thu Chỉ tiến vào cảnh diễn được.

Ánh mắt hai người chạm nhau, sự yêu thích trong mắt cô đã xuất hiện, có những suy nghĩ muốn giấu đi, nhưng vẫn sẽ tuôn trào ra.

Khi thích một ai đó, miệng không nói nhưng ánh mắt sẽ thay thế tất cả.

Cô sững sờ nhìn Trần Lục Nam, nhất thời không phân biệt được mình đang nhập vai hay là…. Cảm xúc hiện có đang bộc lộ ra ngoài.

Một lúc sau, khi nghe thấy Trần Lục Nam nói lời thoại, cô mới định thần lại.

Sau khi diễn đôi xong, Trần Lục Nam nhìn cô nói: "Có cảm giác chưa?"

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ liếm môi dưới, đột nhiên trở nên căng thẳng.

Cô hít sâu một hơi, nói: "Bây giờ có rồi."

Trần Lục Nam gật đầu, biểu thị đã hiểu.

Anh luôn nghiêm túc trong công việc, đặc biệt hỏi Nhan Thu Chỉ về những vấn đề của cô: "Khi quay phim, hãy cố gắng nhập vai vào chính mình, bất luận người đối diện là ai, bất luận là nam hay nữ, em đều phải dung hợp cảm xúc của mình vào trong kịch bản."

Nhan Thu Chỉ nửa hiểu nửa không gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Em biết rồi."

Cô nhìn vào sườn mặt anh tuấn của Trần Lục Nam nói nhỏ: "Vậy em về trước đây?"

Trần Lục Nam nhìn thẳng vào cô: "Cứ như vậy sao?"

Nhan Thu Chỉ: "….Cái gì?"

Khóe miệng Trần Lục Nam nhếch lên một nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng của cô, cười hỏi: "Không có thù lao sao?"

"……"

Nhan Thu Chỉ nhìn vào mắt anh, không nhịn được nói: "Anh muốn thù lao gì?"

Trần Lục Nam đột nhiên cười lên, đột nhiên trở nên vô lại nói: "Lần trước em nói với phóng viên, anh là cái gì của em?"

Nhan Thu Chỉ: "….."

Cô nghẹn lại trừng mắt nhìn chằm chằm vào Trần Lục Nam: "Anh không cảm thấy anh như vậy…. Người có chút hư hỏng sao?"

Tại sao lại hành động như một tên lưu manh vậy.

Trần Lục Nam không nghĩ như vậy, anh nhẹ nhàng nói: "Đối với em, chưa từng có người hư hỏng."

Dù là hờ hững hay là lạnh nhạt, ở trên người cô sẽ hoàn toàn biến mất. Thỉnh thoảng Trần Lục Nam sẽ giống như một cậu bé xù lông, hồi hộp ghen tuông và lo lắng, thậm chí khi nghe tin cô đóng cảnh tình cảm với người đàn ông khác, anh cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Nhưng cảm giác này trước đây chưa bao giờ có.

Nhưng bây giờ, dường như sau khi có người mình thích rồi, những cảm xúc này dần dần được khơi dậy.

Đối với người đã kích động tất cả những điều này, đó chính là cô.

Trái tim của Nhan Thu Chỉ lệch một nhịp, hơi thở đột nhiên ngừng lại. Trần Lục Nam quá thẳng thắn, thẳng thắn đến mức khiến tiểu hồ ly như cô căn bản không thể chống chiêu được.

Trong xe có một bầu không khí mơ hồ, sau khi nói xong, Nhan Thu Chỉ liền ngừng lại không nói nữa.

Trần Lục Nam nhìn vành tai đang dần đỏ lên của cô, trầm mặc cười nói: "Nhan Nhan."

Nhan Thu Chỉ hoàn hồn, mặt nóng bừng muốn mở cửa, nhưng thực đáng tiếc…cửa đã bị khóa.

Cô kinh ngạc nhìn Trần Lục Nam: "….Trần Lục Nam, anh mở cửa ra."

Trần Lục Nam thực sự không cố ý khóa cửa, nhưng nhìn bộ dạng quăn queo hiện tại của cô, anh không nhìn được mà trêu đùa.

Anh cười vô lại, trong mắt đầy vẻ trêu tức, nhướng mày nói: "Gọi anh, thì anh sẽ thả em đi."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.